Vy Hiên từ trong chăn đưa tay ra, phủ lên gò má anh ta: “A Vũ, cái này không liên quan đến cậu, bị bệnh là ngoài ý muốn, không ai có thể lường trước được.”
Tuy nói như vậy, nhưng anh ta chính là tức giận mình vẫn không đủ quan tâm cô!
Anh ta ngước mắt lên, thấy vòng tay màu bạc đung đưa trên cổ tay cô, nhướng mày: “Vòng tay mới?”
“Ừ.” Vy Hiên đáp một tiếng, thả tay xuống, anh thuận tiện đắp kín chăn cho cô: “Tôi tới công ty một chuyến, sẽ trở về ngay thôi, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi.”
Vy Hiên lắc đầu: “Công việc quan trọng, tôi chỉ cảm vặt, không có chuyện gì.”
“Cô ngủ một lát, lúc tỉnh dậy, tôi sẽ trở về.” Tập Lăng Vũ cúi đầu, hôn một cái lên trán cô, cách miếng giảm nhiệt.
Buổi sáng Tập Lăng Vũ tới Danh Sáng, tham gia một hội nghị, sau đó trở về phòng làm việc, dặn dò công việc đại khái muốn rời đi. Từ Cường đi vào nói: “Tổng thanh tra, công ty quảng cáo đề cử một người mẫu, nói là không tệ, rất phù hợp với hình tượng công ty chúng ta, tuyên truyền bên kia hỏi ngài lúc nào có thời gian có thể nhìn thử?”
Tâm tư Tập Lăng Vũ đều ở trên người Vy Hiên, loại chuyện nhỏ thế này, anh ta không để ý lắm: “Chọn người là chuyện của bọn họ, bọn họ định là được.”
Từ Cường “ồ” một tiếng, lại nói: “Báo cáo đánh giá của bộ phận Phát triển vẫn chưa giải quyết.”
“Trình Đông?” Tập Lăng Vũ vừa nghe thìtức giận, đứng dậy rời phòng làm việc, trực tiếp đi tới bộ phận Phát triển.
Đi tới phòng làm việc giám đốc, anh ta không khách khí gõ hai tiếng, không đợi người ở bên trong lên tiếng đáp lại thìđẩy ra, cửa “ầm” một tiếng đụng vào tường, bật trở lại.
Người ở bên trong bị dọa giật mình, người phụ nữ trong ngực người đàn ông cũng run rẩy theo, vội vàng đứng dậy, thuận tiện kéo cái váy ngắn bị vén lên tới eo xuống.
Nữ thư kí đỏ mặt nhìn về phía Tập Lăng Vũ: “Tổng thanh tra...” Cúi đầu nói với Trình Đông: “Tổng giám đốc, tôi ra ngoài trước.”
Trình Đông ngồi trên ghế, mặt không vui: “Đi vào cũng không gõ cửa, tổng thanh tra đại nhân của tôi sao ngay cả chút lễ phép này cũng không biết thế?”
Tập Lăng Vũ đi thẳng tới trước mặt ông ta, cười nhạt, liếc về phía cửa: “Giám đốc Trình, rốt cuộc ông coi nơi này là công ty, hay là nhà ông vậy?”
Trên gương mặt gầy gò của Trình Đông, lộ ra chút khinh miệt: “Tập tổng thanh tra, cậu đến để giáo huấn tôi sao?”
Hai tay Tập Lăng Vũ chống lên thành bàn, người cúi thấp về phía trước, ánh mắt hung ác, giống như hai xích sắt thô to, giam chặt ông ta: “Ông chơi đàn bà ở đâu tôi mặc kệ, nhưng ông ảnh hưởng đến tiến độ công việc của tôi, vậy thì có liên quan tới tôi rồi.”
Trình Đông nhướng mày, cố làm như không hiểu, hai tay đặt ở trên bàn, bày ra tư thái bàn công chuyện, nghiêm túc nói: “Bộ phận Phát triển chúng tôi luôn luôn làm việc theo quy củ, sao lại ảnh hưởng đến công việc của Tập tổng thanh tra chứ?”
Tập Lăng Vũ cười nhạt: “Báo cáo đánh giá môi trường, tại sao chậm trễ không giải quyết?”
Trình Đông bừng tỉnh: “Ồ, cái đó à... Đó cũng là chuyện không còn cách nào khác, Bộ bảo vệ môi trường muốn khảo hạch, chúng tôi chỉ có thể chờ!”
Tập Lăng Vũ cắn răng, nhìn chằm chằm ông ta, nói từng câu từng chữ: “Tại sao không giao cho công ty biên chế có liên quan đi làm! Như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian!”
Trình Đông liếc anh ta một cái, lạnh giọng: “Nhưng mà, sẽ gia tăng dự trù của công ty.”
Tập Lăng Vũ: “Hạng mục mới chậm trễ thêm một ngày, đều là đang đốt tiền! Lấy ra so sánh, chút dự trù này tính là gì?”
Trình Đông cau mày: “Cũng không thể nói như vậy, cậu không thể bởi vì hạng mục của cậu, mà không quan tâm lợi ích của toàn thể công ty! Tóm lại, bộ phận Phát triển của chúng tôi muốn làm theo quy định. Tập tổng thanh tra cảm thấy chúng tôi làm chậm trễ tiến độ của cậu, vậy cậu có thể tự mình làm, sau này cũng không cần phối hợp với chúng tôi làm gì!”
Tập Lăng Vũ nín thở, đầu lưỡi áp chặt vào răng cửa, hồi lâu, anh ta cười: “Được, cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ viết báo cáo cặn kẽ, thuận tiện liệt kê dự trù ra, hội nghị ngày mai sẽ đề lên.”
Sắc mặt Trình Đông hơi thay đổi, Tập Lăng Vũ nói tiếp: “Sau này, tất cả chứng từ có liên quan đến hạng mục mới, đều sẽ do chúng tôi tự mình xử lí.” Anh ta cười một tiếng, nói: “Giám đốc Trình nói đúng, mọi việc phải đứng trên lập trường công ty, vì công ty tiết kiệm dự trù mới là đúng, không cần thiết lãng phí tài nguyên nhân lực, sau này cũng nên diệt sạch mới phải.”
Giống như nhớ tới gì đó, anh ta còn nói: “À đúng rồi, lần trước tôi nghe nói, bộ phận Phát triển lại tuyển người, hình như là thêm một trợ lí giám đốc... Ha ha, dưới tay giám đốc Trương nhiều nhân viên như vậy, đội ngũ còn phô trương hơn bộ phận tiêu thụ nữa. Thế nào, ông muốn tự lập phe phái riêng ở trong công ty sao?”
Trình Đông trợn mắt nhìn anh ta: “Tập tổng thanh tra, chuyện của bộ phận Phát triển chúng tôi còn chưa tới phiên cậu hỏi! Tôi càng không cho phép cậu miệt thị tôi!”
“Ha ha, không sai, tôi không nên hỏi tới.Có điều, xuất phát từ lợi ích công ty, một bộ phận có hiệu quả công việc thấp và dư thừa nhân viên mới là gánh nặng lớn nhất đấy.”
Trình Đông thẹn quá thành giận: “Tập Lăng Vũ! Cậu đừng quá đáng! Tôi phải khiếu nại cậu với tổng giám đốc!”
Tập Lăng Vũ khẽ nhếch môi, lộ ra vẻ giễu cợt: “Trình Đông, ông muốn lộng quyền cũng phải xem đúng thời cơ. Ông già tôi có hận tôi đi nữa, cũng không thể không thừa nhận tầm quan trọng của hạng mục mới, tương lai ba năm tới của Danh Sáng hoàn toàn dựa vào nó! Ông dám ngáng chân lúc này, không phải tự tìm đường khó cho mình sao?”
Một câu nói, cứ thế làm nghẹn chết Trình Đông.
Tập Lăng Vũ nhìn thời gian, không vui nhíu mày, thấp giọng: “Mẹ nó! Lãng phí của tôi nhiều thời gian như vậy!”
Trình Đông trợn to hai mắt: “Cậu nói gì?!”
Anh ta không kiên nhẫn nhướng mày: “Cho ông hai con đường, hoặc là trong hội nghị ngày mai, tự mình chủ động giao hết tất cả thủ tục có liên quan đến hạng mục mới cho chúng tôi. Hoặc là, ông tự nghĩ cách giải thích rõ, ông tìm cách thêm nhiều chức vị như vậy là có gì! Đúng lúc, ngày mai chủ tịch Lý cũng ở đây, tôi nghĩ hội đồng quản trị cũng sẽ cảm thấy hứng thú đối với vấn đề này.”
Trình Đông vô cùng tức giận, vỗ bàn đứng lên: “Tập Lăng Vũ, cậu muốn đấu với tôi? Có tin tôi sẽ cho cậu thân bại danh liệt hay không!”
Tập Lăng Vũ cười: “Vậy thì thử là biết, nhìn xem tôi thân bại danh liệt trước, hay là ông cút ra khỏi công ty trước!”
Trợn mắt nhìn cánh cửa sau lưng bị anh ta bỏ lại, Trình Đông tức giận đến mức gương mặt vặn vẹo.
Tập Lăng Vũ đi ra, cũng tức giận đến cực điểm.
Không trở về bộ phận tiêu thụ, trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Cường: “Tới bộ phận phát triển, lấy hết những thủ tục liên quan đến hạng mục về, tự chúng ta đi làm... Không cho? Không cho thì châm lửa đốt bộ phận Phát triển luôn!!”
Cúp điện thoại, lồng ngực Tập Lăng Vũ vẫn còn một đống lửa giận muốn bùng lên.
Mẹ nó! Chậm trễ nhiều thời gian của anh ta như vậy! Chỉ cái này, anh ta cũng không thể bỏ qua!
Vy Hiên còn đang ngủ, thì điện thoại của Tuyết Chi gọi tới.
“Vy Hiên! Cậu thấy tin tức chưa?” Cô ở đầu điện thoại bên kia thấp giọng nói: “Là liên quan tới anh Liên..”
Vy Hiên mở mắt ra, ngồi dậy: “Tin tức gì?”
“Tối hôm qua anh ấy mang theo phụ nữ về nhà, bị truyền thông lén chụp được!”
Phụ nữ…
Vy Hiên lại nằm xuống: “Ồ.”
Chắc là Lương Côn Tịnh.
“Cậu chỉ ồ thôi hả?!” Giọng nói của Tuyết Chi không khỏi giương cao: “Phạm Vy Hiên! Hai người tiếp tục như vậy nữa, thật sự sẽ xong đấy!”
“Tuyết Chi, chuyện của hai bọn mình người khác không biết, cậu còn không biết sao?” Cô nhắm mắt lại nói: “Cái hợp đồng hôn nhân như trò hề đó kết thúc rồi, cũng nên trả lại bình yên cho anh ấy.”
Tuyết Chi hơi dừng lại, sau đó, lại thở dài, phiền não nói: “Aiya! Không quản nữa không quản nữa! Dù sao... Sau này cậu đừng hối hận là được!”
Tuyết Chi cúp điện thoại, Vy Hiên trợn tròn mắt, thật lâu cũng không thấy buồn ngủ.
Cô lại ngồi dậy, cầm điện thoại xem tin tức, lúc lật tới hình Liên Cẩn Hành, ngón tay nhẹ nhàng vuốt hai cái lên màn hình, cuối cùng cũng lật qua trang bìa.
Tắt máy, ngủ.
Năm mới, đại học Nhạc cụ hợp tác với bên tổ chức cuộc thi, đã tiến vào giai đoạn cuối cùng.
So với vòng đấu loại, lần này Vy Hiên khẩn trương hơn nhiều, cô không ngừng đi qua đi lại sau hậu trường: “Thầy ơi, lỡ như em không nhớ nhạc phổ thì làm sao?”
“Lỡ như trong quá trình em làm gì sai thì làm sao?”
“Lỡ như em và ŧıểυ Phương phối hợp xảy ra vấn đề, em…”
Dương Hoảng ấn cô ngồi xuống ghế, cách tròng kính thật dày, ánh mắt ông chuyên chú nói: “Vy Hiên, cố gắng nhiều ngày như vậy, chính là vì hôm nay. Cho nên, không có nhiều lỡ như như vậy, em chỉ cần nhớ, em là Phạm Vy Hiên, đây là sân khấu sớm nên thuộc về em!”
Nhìn người thầy, Vy Hiên dần dần bình tĩnh lại.
Trước khi cô lên sân khấu, cô nở nụ cười thật lâu với Dương Hoảng, ôm đàn Cello vào trong ngực, cô nói: “Em là Phạm Vy Hiên, đây là sân khấu sớm nên thuộc về em.”
Từ trong mắt cô, Dương Hoảng thấy được một loại kiêu ngạo và phóng thích. Ông mím chặt môi, nội tâm không kiềm chế được kích động, ông biết, ŧıểυ Vy Hiên của ông đã trở lại.
Vy Hiên mặc một bộ dạ hội màu tím, mái tóc dài vén lên và đính một chiếc kẹp tóc pha lê tinh xảo trên đầu. Cô một tay nhấc váy, bước chân nhẹ nhàng, phong độ, khi lên sân khấu, cô xoay người lại, ngước mắt lên thấy toàn bộ đại sảnh hình chữ U, lầu trên lầu dưới đều kín người ngồi xem.
Cô âm thầm điều chỉnh hơi thở, trong lòng thầm nói hai câu kia: Tôi là Phạm Vy Hiên, đây là sân khấu sớm nên thuộc về tôi.
Lơ đãng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy khách mời trên tầng hai, đầu cô vang lên một tiếng “Ong”, đầu óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Là Tập Chính Hãn và Trình Tương.
Sao bọn họ tới đây?
Sắc mặt Tập Chính Hãn không tốt lắm, hơi tái nhợt, trong tay cầm khăn tay màu trắng, thỉnh thoảng che miệng ho nhẹ. Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Vy Hiên, đầy khinh thường.
Ông ta đang chất vấn, ngày hôm nay, cô dựa vào cái gì còn có thể đứng trên sân khấu? Dựa vào cái gì còn có thể hưởng thụ vinh quang và danh tiếng!
Trình Tương ngồi bên cạnh ông ta, hơi nheo mắt lại, khóe miệng không lúc nào không mang ý cười lạnh. Thấy Vy Hiên chú ý về phía này, người hơi nghiêng về phía trước, bày ra tư thái muốn lắng nghe, nhưng vẻ mặt giễu cợt trên mặt, đủ để nói rõ tất cả.
Bọn họ không phải tới nhìn người biểu diễn Cello, mà là tới nhìn con gái của tội phạm bắt cóc giết người.
Vy Hiên cuống quít thu hồi ánh mắt!
Cô hoảng hốt.
Sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi cũng không ngừng run rẩy, hoảng loạn đến không biết nên đặt ánh mắt ở chỗ nào!
Trên khán đài bắt đầu xuất hiện xì xào bàn tán, không hiểu tại sao cô đứng lâu như vậy? Phía dưới có một giáo viên của ban tổ chức, nhỏ giọng nhắc nhở cô, nhưng Vy Hiên mắt điếc tai ngơ.