Bà cụ Tập cười lạnh lên tiếng: “Nếu biết đó là chuyện kinh doanh của nhà họ Tập, tôi còn đang buồn bực tại sao có nhiều người ngoài không liên quan lại lẫn vào đây như vậy.”
Dù không bị nhắc tên gọi họ nhưng hai anh em họ Trình vẫn buồn bực, mặt mũi bắt đầu nhìn không được rồi, Trình Tương cũng hận không chịu nổi nhưng bà ta không thể để đắc tội với bà cụ Tập được.
Lúc này Tập Chính Hãn mới nói: “Lăng Vũ, trước tiên thì khoảng thời gian này Hạc Minh cứ đi theo con đi.”
Trình Tương nghe xong lại trừng mắt nhìn ông ta: “Tại sao chứ?”
Trong lòng của bà ta tương đối nổi nóng, dựa vào cái gì mà phải để con của bà ta đi theo sau mông người ta hả?
Bà cụ Tập lặng lẽ nhìn bà ta, Trình Tương vẫn đang luôn trừng mắt nhìn chồng: “Anh không thể để cho Hạc Minh làm giám đốc một bộ phận nào đó được ư, như nếu không thì đi theo anh học cũng tốt, không phải là Lăng Vũ cũng vừa mới đến công ty không lâu à, nó có gì mà có thể dạy cho Hạc Minh chứ.”
Tập Hạc Minh nhanh chóng giật giật tay của mẹ mình: “Mẹ, con đồng ý đi theo anh để học hỏi.”
“Con im miệng lại đi.”
Trong vấn đề này Trình Tương vẫn không hề nhượng bộ chút nào, bà ta biết nếu như nhường lần này thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, sớm muộn gì ngay cả cánh cửa của công ty này cũng không thể bước vào được!
Anh cả họ Trình cũng phụ họa không, cần suy nghĩ gì bật thốt lên: “Em rể à, công ty của cậu lớn như vậy, tùy tiện để cho Hạc Minh đảm nhiệm chức giám đốc của một bộ phận nào đó cũng tốt rồi, thằng bé ra ngoài cũng có chút mặt mũi.”
Anh hai Trình nghe lời này không ổn liền lập tức hòa giải: “Ha ha, ý của anh cả là người trẻ tuổi mà, nếu cho thằng bé tin tưởng càng nhiều thì thằng bé sẽ càng tự tin hơn, làm việc cũng càng nhiệt tình hơn.”
Anh cả Trình gật đầu: “Đúng đúng đúng, ý của tôi chính là như vậy.”
Tập Chính Hãn nhíu mày: “Không được, mấy năm gần đây Hạc Minh vẫn luôn ở nước ngoài, đối với thị trường trong nước cũng không hiểu rõ, không gánh được trách nhiệm, giai đoạn này vẫn nên quan sát và học tập đi.”
Trình Tương gấp gáp: “Vậy cứ đi theo bên cạnh anh là được rồi, theo anh học hỏi dù sao cũng tốt hơn gà mờ không biết gì.”
“Bộp” Bà cụ Tập bỗng nhiên vỗ bàn một cái dọa mấy người giật nảy lên, bà ta nghiêm nghị răng dạy: “Chuyện của công ty chúng tôi lúc nào lại đến phiên một nhà của các người khoa tay múa chân ở đây? Không muốn học thì cút khỏi công ty đi, đừng có ở đây mất mặt xấu hổ.”
Ánh mắt Tập Hạc Minh lập tức ảm đạm, cậu ta biết từ nhỏ bà nội đã không thích mình, nhưng cậu ta vẫn cố gắng mỉm cười, giọng nói rất nhẹ: “Con cảm thấy đi theo anh cũng rất tốt.”
Trình Tương tức giận đến sắc mặt căng đỏ, sao có thể nhìn thấy con trai mình chịu uất ức được, liền muốn phân rõ ràng ở chỗ này với bà cụ Tập lại bị anh hai Trình lắc đầu ngăn cản.
Tập Chính Hãn cũng bị làm cho đau đầu, phất tay để bọn họ đi ra, việc này liền xem như đã quyết định như thế.
“Lăng Vũ, con ở lại.” Ông ta gọi một mình người con trai cả.
Trình Tương quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn một cái, không cam lòng bước ra ngoài.
Ra đến cửa, bà cụ Tập đưa tay chặn bà ta lại, Trình Tương rất không tự nhiên mà nở nụ cười: “Mẹ, có việc gì ạ?”
Bà cụ Tập quét mắt nhìn mấy người đi phía trước một vòng, ánh mắt lại lạnh chép rơi vào trên người của bà ta: “Nhớ cho kỹ lời nói của tôi, công ty là của cháu trai Lăng Vũ tôi, nếu như cô dám gây sóng gió vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Trên mặt Trình Tương lúc xanh lúc đỏ, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, mở miệng lên án: “Mẹ, mẹ có thể không thích con nhưng Hạc Minh chính là con trai của Chính Hãn, cũng là cháu nội của mẹ, thằng bé vào công ty giúp Chính Hãn thì có lỗi gì chứ?”
Bà cụ Tập cười lạnh: “Sai ở chỗ mẹ của nó là một người thứ ba phá hư gia đình của người khác, là một người đàn bà đê tiện chính cống.”
Nói xong bà ta trực tiếp vượt qua người Trình Tương, lưng thẳng tắp, không mất khí chất đoan trang.
Trình Tương tức giận đến nỗi ngực cũng chập trùng, oán hận ánh mắt hóa thành lưỡi dao hung hăng phóng tới.
Từ cái hôm bà ta bước chân vào nhà họ Tập thì bà già này liền làm khó dễ bà ta ở mọi nơi, dèm pha bà ta, xem thường bà ta, Trình Tương âm thầm thề sớm muộn gì cũng có một ngày bà ta để cho bà già này chết không yên lành.
Trong phòng làm việc, Tập Chính Hãn lặng lẽ nhìn con trai cả ngồi ở đối diện, đốt một điếu thuốc, khói thuốc lươn lờ, ông ta nói: “Con cũng biết tầm quan trọng của hạng mục với Hoàn Vũ kia rồi đó.”
Tập Lăng Vũ không có phản ứng gì, ánh mắt rủ xuống, thần sắc vẫn ngông cuồng khó dạy bảo.
“Ba mặt kệ mối quan hệ trước đó của con và Phạm Vy Hiên là như thế nào, từ bây giờ trở đi con phải giải quyết sạch sẽ cho ba.” Tập Chính Hãn hít một hơi thuốc lá, giọng nói lạnh dần: “Nếu không cũng đừng làm con trai của Tập Chính Hãn nữa.”
Tập Lăng Vũ cong môi cười lạnh, ánh mắt và vẻ mặc rét băng, ngay cả trái tim cũng chưa từng ấm áp vì người ở trước mặt.
Đứng dậy, hai tay chống lên bàn, ánh mắt nhìn thẳng: “Tôi có từng làm con của ông chưa? Ông đã từng làm ba của tôi à?” Anh ta cười nhạo một tiếng, ngồi thẳng dậy: “Ông cho rằng ông mang Hạc Minh từ nước ngoài trở về thì tôi có thể để ông tùy ý sắp xếp ư?”
Tập Chính Hãn ngồi ở đối diện, giữa ngón tay đang kẹp điếu thuốc, mắt lạnh lùng nhìn đứa con trai này.
Cho dù là nó kêu căng hay là tự phụ thì trong tính tình vẫn xuất hiện một góc cạnh bén nhọn, mỗi một góc đều rất giống mình khi còn trẻ.
Tập Lăng Vũ xoay người muốn đi nhưng nhớ tới cái gì đó lại dừng lại, quay đầu nói: “Đừng tưởng là mình ghê gớm, ông và người phụ nữ ông xem thường kia không thể nào xếp cạnh nhau được.”
Cho nên anh ta sẽ không bị uy hiếp, cho dù hình thức gì cũng không nhận!
Gạt gạt tàn thuốc, Tập Chính Hãn mở miệng: “Ba còn cho rằng mấy năm nay con có thể trưởng thành một chút, hóa ra vẫn là do ba đánh giá con cao rồi.”
Trong giọng nói của ông ta tràn ngập vẻ khinh khi, khiến Tập Lăng Vũ cảm thấy rất khó chịu, anh ta quay đầu liếc nhìn ông ta, ưỡn thẳng lưng.
Tập Chính Hãn đùa cợt nói: “Nếu như một người đàn ông mà ngay cả thực lực cơ bản cũng không có mà chỉ đánh cược vào chuyện tình cảm, nhất định là một kẻ thất bại rồi. Con lấy cái gì để đi tranh giành với Liên Cẩn Hành? Con có thể cho người phụ nữ mà con yêu cái gì? Hứa hẹn? Hứa hẹn có giá trị bao nhiêu?”
...
Có thể cho người mình yêu cái gì?
Hứa hẹn?
Hứa hẹn có giá trị bao nhiêu?
Tập Lăng Vũ đứng trên sân thượng, cánh tay khoác lên trên lan can, hai mắt híp lại, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay bị gió thổi phát sáng, sau đó lại từ từ mờ đi.
Chậm rãi đưa tay lên hít một hơi thuốc lá, làn khói nhả ra bị gió thổi tan đi.
Thật lâu sau anh ta ném tàn thuốc đi, hai tay để trong túi quần, giơ chân đè ép mấy lần.
Màu sắc đen tối trong con ngươi tán đều ra gần như che phủ cả bầu trời màu xanh trên đỉnh đầu.
Trong phút chốc anh ta quay người lại đi khỏi sân thượng, trở lại phòng làm việc. lúc đi đến cửa trực tiếp dặn dò với thư ký: “Đưa cho tôi bản kế hoạch Hoàn Vũ.”
“Vâng, Tổng giám sát.”
Thư ký giật mình, trước đó Tổng giám sát chưa từng hỏi công việc liên quan đến việc Hoàn Vũ.
Sau khi đưa bản kế hoạch vào phòng, cô ta liền gọi điện thoại đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đầu dây ở bên kia, lông mày Tập Chính Hãn nhíu chặt đã giãn ra một chút, rốt cuộc cũng hài lòng cúp điện thoại.
“Có chuyện gì lại vui vẻ như vậy?” Phía sau lưng của ông ta là Trình Tương đang xoa bóp cho ông ta.
Tập Chính Hãn nhắm mắt lại hưởng thụ lực tay vừa phải của vợ mình, mệt mỏi nói: “Thằng nhóc kia cuối cùng cũng đã sáng suốt rồi.”
Trình Tương khẽ giật mình: “Anh nói là...”
“Nó đã đồng ý tiếp nhận hạng mục Hoàn Vũ.”
Trình Tương vội hỏi: “Nói như vậy thì cơ hội thành công của chúng ta càng lớn hơn rồi?”
Tập Chính Hãn nâng lên khóe môi, không khỏi đắc ý nói: “Thằng nhóc đó đã tham gia thì Phạm Vy Hiên cũng không thể ngồi yên không để ý được.” Ông ta chậm rãi mở to mắt, trong giọng nói đều là tia chế giễu: “Nghĩ không ra cô ta cũng có một ngày bay lên đầu cành, có điều quan tâm chuyện đó làm gì, có thể trợ giúp cho chúng ta thì tốt rồi, cũng coi như là cô ta chuộc tội.”
Trình Tương cười cười đưa tay ôm bả vai của ông ta: “Ông xã, dù sao anh đã đưa hang mục này cho Lăng Vũ phụ trách, cũng là muốn lợi dụng mối quan hệ giữa Phạm Vy Hiên và Liên Cẩn Hành, có thể thì sau này vẫn nên tìm một người có năng lực để phụ trách mới được chứ, anh xem Hạc Minh...”
Tập Chính Hãn giương mắt đảo qua bà ta, ông ta hiểu rõ ý của vợ mình hơn bất kỳ ai khác, ông ta lạnh lùng mở miệng: “Anh còn chưa có chết đâu, bây giờ em lại tính toán vì con trai có phải là có chút sớm rồi hay không?”
Sắc mặt Trình Tương biến đổi, giọng nói gắt gỏng: “Cái gì mà chết với chưa chết, nói chuyện thật xui xẻo. Em cũng chỉ là muốn Hạc Minh giúp anh thôi, thay anh giảm bớt chút gánh nặng mà.”
Ông ta nhắm mắt lại: “Hừ, đừng gây thêm phiền phức là được rồi.”
“Ôi chao, đương nhiên là người ta muốn giúp anh mà.” Trên mặt Trình Tương bắt đầu hiện ra vẻ bất an...
Tập Lăng Vũ đứng dậy hoạt động cơ thể cứng ngắc, lúc này mới giật mình thấy thời gian đã trễ như vậy rồi.
Anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Vy Hiên.
“Lăng Vũ?” Giọng nói ở đầu dây bên kia khiến anh ta cảm thấy bình thản, yên ổn, không đợi anh ta nói chuyện cô đã chủ động hỏi: “Đêm nay lại phải tăng ca hả?”
Tập Lăng Vũ “ừm” một tiếng, ngồi dựa trên ghế, cánh tay khoác lên trên trán: “Có một hạng mục quan trọng đang dí sát mông.” Tạm dừng lại anh ta mới nói tiếp: “Vy Hiên...”
“Hửm?”
“Tôi có chỗ nào khiến cô cảm thấy tự hào không?”
Người đầu dây ở bên kia lúc đầu im lặng, sau đó cười hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này vậy?”
Tập Chính Hãn ngồi thẳng dậy, cả người bực bội nói không nên lời, không biết là đang hờn dỗi với ai: “Cô cứ trả lời tôi là được rồi.”
“Cậu vẫn luôn là Lăng Vũ của tôi, không hề từ bỏ bản thân, không hề rời khỏi tôi, đó chính là niềm tự hào nhất của tôi.”
Giống như một dòng suối mát làm tỉnh táo đầu óc, lập tức làm mát mẻ mấy ngày khô nóng chồng chất dưới đáy lòng.
Anh ta cười, âm thanh nặng nề xuyên thấu qua điện thoại.
“Tôi biết rồi.” Anh ta nói.
Cúp điện thoại, Tập Lăng Vũ đứng dậy đi tới trước cửa sổ, duỗi lưng một cái vứt bỏ một thân mệt mỏi.
Màu sắc lộng lẫy dưới chân, còn có thành thị phồn hoa hoàn toàn xâm nhập vào tầm nhìn không có chút cảnh báo nào.
Hai tay chống trên cửa kính pha lên, cúi người nhìn xuống dưới.
Trước đây, anh ta luôn nghĩ rằng bất kỳ hình thức đẹp đẽ nào ở đây đều không liên quan đến anh ta, chúng giống như những kẻ xâm nhập làm xói mòn pháo đài mà anh ta đang cố giữ, khiến anh ta giống như một pho tượng bị lột sạch quần áo, không thể không bị khuất phục dưới ánh mặt trời nóng rực.
Không có cảm giác an toàn thì không có nơi gọi là nhà.
Nhưng bây giờ anh ta đã thưởng thức được diện mạo đẹp đẽ ở nơi này, thậm chí muốn xây phòng ốc trên mảnh đất không tính là quá tệ này, cũng không cần phải lớn bao nhiêu, có thể che mưa chắn gió cho hai người là đủ rồi.
Anh ta bật cười vì suy nghĩ lãng mạn đột nhiên xuất hiện trong đầu mình.
Hóa ra khi trong lòng suy nghĩ một người thì ở một quang cảnh bình thường không có gì lạ cũng trở nên sinh động tươi mới.
Nhìn đồng hồ cũng không còn bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, anh ta lập tức quay lại bàn tiếp tục công việc.
Vy Hiên bước ra từ phòng nước, lại trở lại chỗ ngồi, tổng biên tập mỉm cười bày tập trí 12 nguyệt san trên bàn của cô: “ŧıểυ Phạm à, đưa một phần qua cho tổng giám đốc Liên đi, phía trên đây là thành quả của đồng nghiệp chúng ta không ngủ không nghĩ, vất vả cần cù mấy ngày trời.”
Liếc mắt nhìn quyển tạp chí kia, lông mày Vy Hiên nhăn lại: “Tổng biên tập, cái này cũng không cần tự mình đưa tới đâu chứ? Cứ gửi qua giống như mấy khách hàng khác là được rồi.”
“Như vậy sao được chứ.” Tổng biên tập dứt khoái lắc đầu: “Sao có thể giống như khách hàng bình thường được, chúng ta phải tự đưa qua mới có thể thấy thành ý được, hơn nữa đưa qua cũng chưa chắc người ta nghiêm túc xem. Vẫn là cô đi đi, tự mình giới thiệu với cậu ấy cho thật tốt.”