Anh đột nhiên trở nên thân mật như vậy làm cho Vy Hiên kịp phản ứng trong nháy mắt: “Có phóng viên à?”
Liên Cẩn Hành không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Vy Hiên cắn môi, vẫn là nhích lại gần anh một chút, gương mặt không tự chủ được mà đỏ lên: “Như thế này có thể rồi chứ?”
Ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người cô, anh đưa tay phối hợp vòng qua eo của cô: “Có thể.”
Cách một lớp quần áo nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền tới lòng bàn tay. Thân thể Vy Hiên hoàn toàn trở nên cứng ngắc, cúi đầu không dám nhìn mặt anh.
“Đi thôi.” Cô vừa có suy nghĩ muốn quay đầu lại nhìn đã bị anh ngăn lại: “Đừng nhúc nhích.”
Cả người đột nhiên lung lay, Vy Hiên đảo mắt liền bị kéo vào trong ngực của người đàn ông, cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải đường cong mượt mà ở cằm anh.
“Bây giờ cô nên cười.” Anh cúi đầu xuống, trong đôi mắt đậm màu phản chiếu bóng dáng sợ run người của cô.
Vy Hiên nhẹ nhàng giật giật khóe môi, cười đến nỗi có chút không được tự nhiên.
Anh lắc đầu.
Không hài lòng.
Vy Hiên lại toét miệng kéo ra một đường cong...
Tay của anh trực tiếp chọc chọc khóe miệng của cô tạo thành một đường cong cố định: “Duy trì đi.”
Cô trừng anh, trong mắt bắt đầu dấy lên ngọn lửa muốn bộc phát ra bên ngoài, nhưng miệng vẫn nghe lời mà giữ vững một độ cong buồn cười.
Anh chỉ nhướng nhướng lông mày, hoàn toàn không để ý cơn giận của cô, nắm cả vai của cô đi vào hội trường cuộc họp chuyên đề.
“Đã đi chưa vậy?” Cô hỏi.
“Vẫn chưa đi.”
Vy Hiên nheo mắt lại căm giận nói: “Là người kia à?”
Liên Cẩn Hành lại không hề chớp mắt mà lên tiếng ừ.
“Tôi biết mà, nɠɵạı trừ hắn ta thì có ai lại âm hồn bất tán như vậy chứ”
Hai người đi qua hành lang, đẩy cửa bước vào hội trường.
Ở phía sau lại không có ai.
Vừa thấy là Liên Cẩn Hành đến tổng biên tập liền vui mừng tiến lên tiếp đón: “Tổng giám đốc Liên, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”
Liên Cẩn Hành gật đầu, trong chớp mắt mà tổng biên tập vươn tay ra anh lại nắm lấy tay của Vy Hiên, tổng biên tập thấy thế, đến nửa đường thông minh thu tay lại, cười tủm tỉm nhìn Vy Hiên, trong ánh mắt đều là khen ngợi.
Vy Hiên đứng bên cạnh Liên Cẩn Hành, cô cảm giác được ánh mắt của mọi người đều đang tập trung ở phía bên này, trên trán bắt đầu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng vẫn phối hợp mà duy trì nụ cười.
Có lẽ bởi vì mọi người quá ồn ào nên anh phải dán sát vài mặt của Vy Hiên mà hỏi: “Ngồi ở đâu?”
Hơi thở nóng bỏng của anh phả tới gần, là hương vị bạc hà mát mẻ quen thuộc, trái tim cô không khỏi luống cuống, cô cố gắng bình tĩnh lại rồi dẫn anh đến chỗ ngồi dành cho nhân vận quan trọng.
Nhìn thấy ba chữ “Liên Cẩn Hành” trên bảng, anh lại hỏi: “Cô ngồi ở đâu?”
“Đương nhiên là phải ngồi chung một chỗ rồi.” Tổng biên tập nhiệt tình nói: “Tổng giám đốc Liên, nếu cần cái gì thì cậu cứ việc tìm ŧıểυ Phạm.”
Liên Cẩn Hành đảo mắt: “Tôi muốn...”
Vy Hiên nhìn anh, đúng lúc đối diện với ánh mắt lơ đãng của anh.
Lập tức cô đã hiểu cái gì đó, nhưng cô cũng chỉ có thể cúi đầu giả vờ không hiểu.
Nhìn chằm chằm lỗ tai đang đỏ lên của cô, sau khi được tia sáng chiếu vào lại trở thành một mảnh màu hồng phấn, màu sắc kia trông cực kỳ đáng yêu.
Anh ngồi xuống, có vẻ như tâm trạng cũng khá tốt.
Tổng biên tập đẩy đẩy Vy Hiên: “ŧıểυ Phạm à, ngồi xuống đi, giải thích một chút với tổng giám đốc Liên.”
Vy Hiên gật đầu ngồi xuống bên cạnh anh, tổng biên tập bước lên sân khấu đánh gãy lời nói của người dẫn chương trình, bắt đầu tuyên truyền sôi nổi, từ văn hóa xí nghiệp đến chuyện hợp tác...
Vy Hiên ngồi ở phía dưới nghe đến nỗi cảm thấy ngượng ngùng, người đàn ông ở bên cạnh lại không có biểu cảm gì.
Anh cũng đã từng có mặt ở buổi biểu diễn thời trang có tính chuyên môn, so ra thì càng cao cấp hơn thứ ở trước mắt này nhỉ, cô nghĩ.
“Chán hả?” Anh đột nhiên hỏi.
Vy Hiên quay sang chạm phải ánh mắt đang nhìn xuống của anh, lập tức lắc đầu.
Cho dù là sự thật nhưng dự vào trách nhiệm của công việc cô cũng không thể thừa nhận được, ngược lại là anh cảm thấy buồn chán à, nhưng lời này cô chột dạ đến nỗi không có cách nào hỏi được.
Tổng biên tập nói rất lâu rất lâu mới kết thúc, sau đó đã có phóng viên vây quanh: “Cậu Liên, có thể xin mấy phút của cậu được không?”
“Không thể.”
Liên Cẩn Hành từ chối dứt khoát, giống như đã ứng phó xong, anh đứng dậy quay đầu nhìn người phụ nữ ở bên cạnh: “Không đưa tôi ra ngoài à?”
Vy Hiên cứng ngắc giật giật khóe miệng, lập tức kéo khóe miệng lên đến độ cao mà lúc nãy anh đã chỉ định: “Ừm.”
Anh nhìn chỉ thấy buồn cười, hoàn toàn làm theo bản năng mà đưa tay nhéo nhéo một cái.
Đây chỉ là hành động vô thức mà thôi.
Đầu tiên Vy Hiên giật mình, sau đó lại giống như cảnh cáo mà trừng mắt nhìn anh.
Anh nhướng nhướng mày hệt như đang khiêu khích.
Lúc này tổng biên tập đã đi tới chen giữa hai người: “Thật ngại quá các vị, tổng giám đốc Liên thật sự rất bận, có vấn đề gì cứ hỏi tôi là được rồi, tôi sẽ trả lời thay cho... Nào nào nào, cùng nhau chụp một tấm ảnh đi.”
Đối với ống kính, trong mắt Vy Hiên có chút mâu thuẫn, nhưng kỳ hạn ba tháng kia giống như vòng kim cô đang đeo trên đầu mình, cô nhất thiết phải phối hợp với tình hình.
Có người thừa cơ đặt câu hỏi: “Cô Phạm, cô có thể nói một chút về chuyện tình yêu của hai người không?”
Vy Hiên ngơ ngẩn, lập tức lộ ra ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Liên Cẩn Hành, sau đó lại nhếch cao đuôi lông mày không có ý tứ dời ánh mắt.
Yết hầu Vy Hiên giật giật: “Chúng tôi là...”
Là như thế nào đây? Đầu óc của cô trống rỗng, không biết nên bắt đầu lời nói dối này từ đâu, tương lai còn phải dựa vào lời nói dối này để tiếp tục cho những lời nói dối sau đó.
Tất cả mọi người đều đang chờ cô trả lời, nhưng ánh mắt của Liên Cẩn Hành lại bắt đầu rơi vào bàn tay phải đang run rẩy của cô, anh híp mắt lại sau đó bước qua tổng biên tập đang đứng chắn chính giữa, đi qua nắm chặt cánh tay kia: “Nếu như đã coi đó là bí mật giữa chúng ta thì cũng không cần phải miễn cưỡng nói cho người khác biết đâu.”
Vy Hiên nhẹ nhàng thở ra, lập tức gật đầu.
Sau khi Liên Cẩn Hành nói câu “Thật ngại quá” liền kéo Vy Hiên đi, một trước một sau bước ra khỏi hội trường. Tổng biên tập ở sau lưng ngăn cản phóng viên lại: “Có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi là được rồi.”
Sau khi bước ra khỏi cửa nhà hàng, có một luồng gió lạnh lập tức thổi tới, khô nóng bứt rứt trong lòng mới có thể lui đi đôi chút.
“Cảm ơn.” Lời này của cô xuất phát từ đáy lòng.
Anh quay đầu lại nhìn cô đang đứng trên bậc thang phút chốc rồi nói: “Xế chiều hôm nay Mạn Tinh xuất phát lên đường đi hưởng tuần trăng mật.”
“Thật à?” Hai mắt Vy Hiên sáng rực, biểu cảm cũng sinh động hơn: “Vậy thì tốt quá.”
Anh nhìn cô chăm chú, sau đó hỏi: “Cô không hận anh ta à?”
Không hận Trương Thanh Đình, người đàn ông đã từng làm cô tổn thương sao?
Nụ cười trên mặt Vy Hiên cứng lại nửa giây, lập tức ánh mắt rủ xuống: “Nếu như anh ấy có thể mang đến hạnh phúc cho Mạn Tinh...”
Thì sẽ tha thứ cho anh ấy.
Anh mím môi xoay người đi xuống bậc thang.
“Nhưng tôi lại càng ngày càng muốn làm thịt anh ta...”
Gió quá lớn nên cô không nghe rõ, ngẫm lại thì chắc là câu nói bâng quơ mà thôi.
....
Sau khi hoạt động kết thúc, Vy Hiên kéo thân thể mệt rã rời trở về.
Theo thói quen lấy điện thoại ra xem liền bị mười mấy cuộc gọi nhỡ hù dọa, toàn bộ đều là cuộc gọi của Tập Lăng Vũ.
Cô ngồi trên xe taxi, lập tức suy nghĩ kỹ cũng hẳn là nên nói rõ ràng chuyện kỳ hạn ba tháng cùng Liên Cẩn Hành với anh ta.
Điện thoại vang lên thật lâu thì bên kia mới có người nhận: “Xin chào?”
Là giọng của phụ nữ.
Vy Hiên ngập ngừng một chút, trong lòng lại giống như có một đám bọt nước chạm phải san hô đá ngầm, nhanh chóng rụt trở về.
Trong xe taxi đang mở nhạc, là một bài hát cũ của Đặng Lệ Quân.
Cô làm cho giọng nói của mình trong lại, lễ phép hỏi: “Tập Lăng Vũ có ở đó không?”
“Anh ấy đang ngủ rồi... có cần tôi đánh thức anh ấy dậy không?”
Vy Hiên há to miệng, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào, giống như có gì đó đang chặn cổ họng cô vậy, vừa đắng vừa chát, không khí đều bị nghẹn ở phổi ép tới nổi cô cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng đó chính là Lăng Vũ, là người mà cô ngóng trông nhiều năm như vậy, cô đã từng nói cho dù anh ta có làm cái gì đi nữa thù cô cũng sẽ tha thứ cho anh ta.
Lần nào cũng vậy.
Bao gồm cả lần này.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Cô bình tĩnh cúp điện thoại.
Giọng ca của Đặng Lê Quân dịu dàng tinh tế, âm thanh hòa tan vào không khí.
Vy Hiên dựa đầu vào cửa sổ xe lẳng lặng lắng nghe.
Ánh nắng vàng hồng buổi chiều bên ngoài xe vẫn tuyệt đẹp, giống như cầu vồng, cho dù đẹp đến đâu thì cũng ở phía chân trời.
Trời và đất, hóa ra khoảng cách lại khó với tới như vậy.
Tài xế lái xe thỉnh thoảng nhìn cô trong kính một chút, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng: “Cô ơi, cô không sao chứ?”
“Sao ạ?”
Vy Hiên mờ mịt quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện khóe mắt mình đã ướt sũng.
Đến nhà, cô trả tiền xe, tài xế lái xe trả tiền thừa lại.
Lúc tài xế đưa tiền cho cô, tài xế lại nhìn cô nhiều thêm một chút, trước khi đi anh ta còn nói: “Không có chuyện gì là không qua được, ngủ một giấc là sẽ đến ngày hôm sau.”
Xe đã chạy đi khỏi, mơ hồ còn có thể nghe được được giọng ca của Đặng Lê Quân:
Thời gian không ngừng trôi
Đã trôi qua thì không thể quay lại...
“Tập Lăng Vũ có ở đó không?”
“Anh ấy đang ngủ rồi... có cần đánh thức anh ấy không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Cho đến khi trong điện thoại vang lên âm thanh “tút tút”, người phụ nữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Để điện thoại di động xuống, quy cũ đi đến trước mặt một người phụ nữ lớn tuổi: “Bà Tập, đã nói theo những gì mà bà dặn dò.”
“Cô ta có nói cái gì không?”
Người phụ nữ lắc đầu, nghĩ gì đó lại bổ sung thêm: “Cô ấy rất bình tĩnh.”
Bình tĩnh đến nỗi như đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này.