“Tiêu Chí Khiêm.” Tuyết Chi ra khỏi nhà vệ sinh và đi về phía anh.
Tiêu Chí Khiêm thu tầm mắt lại, rồi nhàn nhạt nở nụ cười, anh kéo cô vào lòng và ôm lấy vai cô, như thể là đang tuyên bố chủ quyền, tính chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.
“Còn muốn đi đâu nữa?”
“Em muốn tới trung tâm mua sắm ở bên cạnh xem thử.”
“Được.”
Cho đến khi bọn họ rời khỏi thì một bóng ảnh màu đen mới từ từ bước ra. Nhìn chằm chằm vào phương hướng bọn họ biết mất, ánh mắt đó không biết là phẫn nộ, hay là bi ai, hay là một sự chán nản u sầu không nói nên lời.
Nói tóm lại, là trong đó có rất nhiều loại cảm xúc đan xen vào nhau, ngay cả anh mà còn không thể nào phân biệt được nữa, những loại cảm xúc này rốt cuộc là từ đâu mà có. Anh chỉ biết, là anh không muốn thấy cô ở bên cạnh một người khác...
Về đến chỗ ở của Chiêm Gia Linh, cô ta đang nôn nóng đứng đợi ở cửa, vừa nhìn thấy Tiêu Tuyệt là cô lập tức đi tới: “Anh đi đâu vậy? Có ai phát hiện ra anh không?”
Tiêu Tuyệt liếc nhìn cô một cái, đôi con ngươi đen láy đó, nhìn không thấu, mà đoán cũng không ra.
Nhận được ánh mắt của anh, Chiêm Gia Linh khựng người, cô theo bản năng nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Hai người đi vào nhà, Tiêu Tuyệt đột nhiên quay người lại, rồi đưa tay siết lấy cổ cô, đẩy cô đến tường: “Tất cả những chuyện liên quan đến cô ấy, tôi đều muốn biết!”
Chiêm Gia Linh đau khổ giãy dụa: “Ai...anh đang nói ai?”
Tiêu tuyệt lạnh lùng lên tiếng: “Cô biết.”
“Tôi căn bản không biết anh đang nói ai...” Chiêm Gia Linh càng giãy dụa thì bàn tay anh càng siết chặt, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi: “Nói.”
Chuyện mà anh đã nhận định thì không ai có thể thay đổi được, anh có thể mất trí nhớ nhưng không có nghĩa là anh mất luôn cả IQ.
Hô hấp của Chiêm Gia Linh bắt đầu trở nên khó khăn, sắc mặt cũng nhanh chóng trở nên đỏ bừng, nhưng Tiêu Tuyệt căn bản là không có ý buông tha cho cô, ánh mắt hờ hững nhẹ như mây, nhưng vẫn mang theo một sự nguy hiểm có thể bóp nát cổ cô bất cứ lúc nào!
“Cô ấy...” Chiêm Gia Linh cắn chặt răng, trong mắt của anh, cô có thể nhìn thấy tầng sát khí đó vô cùng rõ ràng, cô biết, anh ta không hề kiêng kỵ điều gì cả, có giết chết cô cũng sẽ chẳng cau mày lấy một cái.
Cuối cùng, cô cũng không chịu nổi nữa, không thể không thỏa hiệp với anh ta được: “Được, tôi nói...”
Sau đó, Tiêu Tuyệt buông tay ra, cô vịn vào tường để chống đỡ cơ thể mình và thở hổn hển.
Tiêu Tuyệt đứng ở đối diện cô, đôi mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Nói.”
Đợi đến khi hơi thở thông thuận, Chiêm Gia Linh mới đứng thẳng người dậy, cô nhìn anh mà đáy mắt chợt lóe qua một tia kinh sợ.
“Anh...anh thích cô ấy,” Nói xong, cô lập tức bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà, người cô ấy thích là Tiêu Chí Khiêm, trước giờ vẫn vậy, cho nên tôi khuyên anh không nên lãng phí thời gian với cô ấy nữa thì hơn!”
Chiêm Gia Linh hổ thẹn với Tuyết Chi, nhưng với sự khôn ngoan của Tiêu Tuyệt, thì không phải chỉ nói đôi ba lời là có thể lừa anh ta được, cô phải tự bảo vệ mình, cho nên mới bất đắc dĩ nói ra sự thật. Nhưng cô vẫn không muốn Tiêu Tuyệt lại làm ra những chuyện làm tổn thương đến cô ấy nữa.
“Tôi...thích cô ấy.” Tiêu Tuyệt lẩm bẩm lại câu này. Thích cô, anh vốn không bất ngờ gì với đáp án này, điều này cũng đã giúp lý giải được những tình cảm phức tạp của anh dành cho người phụ nữ đó.
Sở dĩ sâu sắc là bởi vì thích; sở dĩ đau lòng, là vì cô thích người khác.
Anh không nói gì cả mà quay đầu đi tới phòng khách, đứng trước cửa sổ sát đất và đưa mắt nhìn chăm chăm vào bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, giống như là cưỡi ngựa xem hoa, nhìn từng vì sao nhỏ xinh lấp lánh trên trời, nhưng không hề để tâm đến chúng.
Cái động tác này, cái cảnh tượng như thế này, dường như là đã lặp đi lặp lại một nghìn lần rồi, còn anh, chỉ phụ trách yên lặng.
Chiêm Gia Linh xoa xoa cổ của mình và đi về phía anh, cô lên tiếng nói một chủ đề khác: “Tôi đã liên hệ với những người đó xong rồi, bọn họ sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào, chỉ là, những người ở các tỉnh và thành phố khác ban đầu là do Bắc Minh Hạo liên lạc, chuyện cụ thể vẫn phải tìm anh ta mới được.”
Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: “Phái người để mắt đến anh ta.”
Chiêm Gia Linh sững sờ: “Không cần anh ta liên lạc sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không tin anh ta.”
Chiêm Gia Linh gật đầu: “Tôi hiểu rồi.” Cô vừa định quay người lại thì lại đột nhiên dừng bước chân, sau đó chần chừ quay người nói: “Dù gì thì tôi vẫn khuyên anh, đừng đi chọc vào Trương Tuyết Chi nữa, đối với cô ấy và với anh đều không có lợi, anh còn có thể bị liên lụy vì cô ấy nữa. Dù sao đi nữa, thực lực hiện tại của chúng ta bị hao tổn, mà Hải Thiên Đường bên đó vốn không biết anh vẫn còn sống, cho nên không nên để lộ thân phận thì tốt hơn.”
Nói xong những lời này, cô liền quay người rời khỏi.
Tiêu Tuyệt bất động đứng ở đó, đôi mắt anh lờ mà lờ mờ như đang nhìn qua một lớp kính mờ.
Cái gì mà Hồng Môn, cái gì mà Hải Thiên Đường, anh không thèm để vào mắt. Cho dù Tiêu Tuyệt trước đây có như thế nào, thì ít nhất là đối với anh, trên thế giới này không có thứ gì có thể khiến anh đặt vào trong lòng.
Sau khi chính thức nhận nuôi Mộc Mộc, chị Điềm rất là vui, Đinh Khiên thì kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mộc Mộc rồi cất giọng nói với hàm ý sâu xa: “Em trai nhỏ à, anh cũng không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể chúc em...mạnh khỏe sống đến khi lớn!”
Thấy Mộc Mộc có vẻ hiểu mà cũng như chưa hiểu, anh khẽ thở dài một hơi rồi xoa xoa khuôn mặt nhỏ gầy gò của bé: “Haiz, sau này em sẽ hiểu thôi, đừng trách anh trai không nhắc nhở em, sau này ăn nhiều cơm vào, sức đề kháng sẽ mạnh hơn.”
Bộ dạng của cậu khiến mọi người đều buồn cười, ŧıểυ Cường nói: “Được rồi, cậu bị đánh thì cũng hợp tình hợp lý thôi, Mộc Mộc còn thông minh ngoan ngoãn hơn cậu không biết bao nhiêu lần kìa!”
Chị Điềm kéo lấy đứa con trai nhỏ qua chỗ mình, sau đó vui vẻ hôn lên mặt bé hai cái: “Ai ya, mẹ đã đến từng tuổi này rồi, không ngờ có thể có thêm một đứa con trai nữa, còn đẹp trai như vậy nữa chứ~”
Đinh Khiên vừa nghe là không vui: “Con không đẹp trai sao? Con không đẹp trai hả?!”
Mọi người đều cùng nhau ngó lơ, không ai trả lời.
Náo nhiệt cả một buổi tối, thấy Tuyết Chi ngáp ngắn ngáp dài, Tiêu Chí Khiêm mới đưa cô về phòng.
“Anh đã lấy sẵn nước nóng rồi, em đi tắm trước đi.” Anh nói xong rồi còn lấy đồ đem vào cho cô nữa. Thấy anh thành thục làm tất cả mọi thứ như vậy, trong lòng Tuyết Chi chợt dấy lên một sự đau khổ, cô đi tới rồi ôm lấy anh từ sau, cô nhắm mắt lại và dán má mình lên lưng anh.
“Sao vậy?” Anh khẽ nghiêng đầu ra sau nhìn, đôi mắt anh mang theo một nụ cười, hai bên má hệt như là hai đóa hoa anh đào diễm lệ.
Cô lắc đầu, nhưng cánh tay càng ôm chặt hơn.
Giống như...
Là đang sợ hãi.
Anh quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt mang theo một sự mịt mù sâu thẳm, anh cúi đầu xuống và hôn lên trán cô, lông mày cô, mắt cô, môi của cô...
Cơ thể của Tuyết Chi khẽ cứng đờ, cô không thể nói ra được sự kỳ lạ, nhưng nó cũng không phải là sự an nhiên trước đây.
Cô đột nhiên mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của anh, lúc này cô chợt phảng phất một ảo giác lúng túng, không biết nên làm thế nào cho đúng nữa.
Tiêu Chí Khiêm rời khỏi đôi môi của cô, nhìn thấy sự mù mờ trong đôi mắt của người phụ nữ, anh híp chặt mắt mình lại rồi quay người đẩy cô vào phòng tắm: “Em đi tắm trước đi.”
Đi vào phòng tắm, Tuyết Chi dựa lưng vào cửa và từ từ ngồi xuống đất, cô từ từ đưa tay lên sờ má mình, phát hiện nơi đó vô cùng lạnh lẽo...
Tiêu Chí Khiêm đứng ở ngoài cửa, ánh mắt mà anh kìm nén đột nhiên trở nên diễm lệ vô song.
Đi đến trước gương, người đàn ông đua tay cởi cúc áo sơ mi của mình, lúc ánh mắt rơi trên vết sẹo trên ngực thì sắc mặt đột nhiên lại lóe qua vài tia kỳ lạ, sau đó anh lại từ từ cài cúc áo lại. Anh quay người đi ra ban công, ngồi trên chiếc ghế mây ở đó, đôi chân ưu nhã vắt chéo qua.
Mất ký ức có thể hoàn toàn thay đổi một con người, bạn có quyền quên đi, có quyền thay đổi, có quyền chọn lựa. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, tác dụng chân chính của Cỏ Nam Cực lại chính là cái này! So với sự hủy diệt, sự cám dỗ mà tái sinh mang đến cho anh lớn hơn rất nhiều.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rào, anh nghiêng đầu qua liếc nhìn về bên đó. Đôi môi đỏ bất giác cong lên, mang theo sự thâm tình nồng đậm.
Cảm giác có được cô đẹp đẽ giống như là trong tưởng tượng, khiến cho anh cảm thấy, anh sống mới giống một con người...
Sau khi tắm rất lâu, Tuyết Chi mới ra ngoài, nhìn thấy anh đang ngồi ngoài ban công, cô đi tới rồi gõ gõ vào cửa kính: “Sao lại ngồi ở đó?”
Anh mỉm cười rồi đứng dậy kéo cửa ra và bước vào, sau đó anh nhận lấy chiếc khăn lông trên tay cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên tóc của người phụ nữ: “Ở đây gió lớn, sức khỏe em yếu, sau này đừng đến gần chỗ này nữa.”
Sau khi ấn cô ngồi xuống ghế, anh lại nhẹ nhàng lau tóc cho cô. Tuyết Chi yên lặng ngồi ở đó, cô nhìn người đàn ông ở sau mình qua chiếc gương.
Cùng một khuôn mặt, nhưng cô lại cố gắng muốn tìm kiếm thứ gì trên đó.
Tiêu Chí Khiêm lau khô tóc cho cô, rồi khom người xuống ôm lấy cô từ sau, anh hôn lên vai cô rồi nói: “Tuyết Chi...tối nay, anh muốn ở lại...”
Ý tứ trong lời của anh quá rõ ràng, Tuyết Chi chợt khựng người một cái, sau đó cô đưa mắt nhìn anh, rất lâu vẫn chưa dời tầm mắt.
Nhận thấy sự kỳ lạ của cô, anh ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cô vội vàng lắc đầu, rồi khẽ rũ mắt xuống: “Tối, tối nay...được...”
Tiêu Chí Khiêm mỉm cười: “Anh đi tắm đây.”
Anh quay người lại đi vào phòng tắm, lúc này Tuyết Chi mới chần chừ ngước mắt lên, đôi con ngươi cô ngưng tụ lại thành một tầng hơi nước mờ mờ...
Bọn họ là vợ chồng, là người thân mật nhất với nhau trên thế gian này, bọn họ đã từng đồng cam cộng khổ, bọn họ có chết cũng sẽ không thay đổi, bọn họ...bọn họ có một trăm, một ngàn, một vạn lý do để ở bên nhau! Nhưng mà---
Nhưng mà tại sao cô lại thấy bất an, nghi hoặc, thậm chí là sợ hãi như vậy?
Cô luồn tay vào tóc rồi gãi gãi đầu mình, và liều mạng lắc đầu.
Đáng chết, cô rốt cuộc bị sao vậy chứ?
Da đầu bị gãi có chút đau, cô nhíu mày rồi buông tay mình ra, lúc này cô mới nhớ, Tiêu Chí Khiêm rất trân quý mái tóc của cô, ngay cả khi cô chải tóc mạnh một chút cũng không được. Cô thì không có kiên nhẫn, mỗi lần tóc cô bị rối lên là cô lại dùng sức chải! Mỗi lần như vậy, Tiêu Chí Khiêm đều cầm lấy cây lược trong tay cô rồi giúp cô nhẹ nhàng gỡ phần rối trên tóc, anh không nỡ quở trách cô, chỉ dặn dò cô mấy chuyện này cứ giao cho anh là được rồi...
Nghĩ đến lúc đó.
Cô lại bất giác mỉm cười.
Một hồi ức mới không lâu, nhưng cô lại ngỡ như xa cách hàng thế kỷ rồi.
Nhìn vào phòng tắm, nghe tiếng nước chảy ào ạt trong đó, đôi mắt phụng lại híp lại đầy nghi hoặc.
Rốt cuộc, rốt cuộc là vấn đề ở đâu? Là tình yêu của cô không đủ kiên định sao? Không lẽ, là vì mất đi ký ức cho nên cô không thể nào chấp nhận anh của bây giờ nữa?
Trương Tuyết Chi ơi Trương Tuyết Chi, cái sự thâm tình mà mày khoe khoang chẳng qua chỉ có như vậy!
Cô đột nhiên đứng dậy, cắn môi đầy quắn quýt, sau đó cô cầm lấy áo khoác khoác lên người mình, sau khi vội vàng thay giày ra xong, cô liền kéo cửa chạy ra ngoài...
Trong phòng khách, đám người vừa nãy còn náo nhiệt đã giải tán, Trương Thịnh Hải vì chơi rút thăm thua nên phụ trách dọn dẹp.
Cậu vừa ai oán vừa dọn dẹp bánh kem ở trên bàn, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chị của mình đang chạy ra đây, lúc này cậu liền sững sờ: “Chị...chị đang...”
Tuyết Chi không nói nhiều lời mà túm lấy cổ áo của cậu: “Đưa chị ra ngoài!”
“Bây giờ sao?” Trương Thịnh Hải kinh ngạc hỏi: “Chị, chị muốn đi đâu?”
“Đừng nhiều lời!” Cô túm lấy cậu rồi lôi ra ngoài.
Đợi đến khi Tiêu Chí Khiêm tắm xong ra ngoài, thì lập tức sững người.
Trong phòng không một bóng người...
Trên đường phố đêm khuya, Trương Thịnh Hải lái xe đi về phía trước, thỉnh thoảng cậu lại đưa mắt nhìn qua người ở bên cạnh, một mái tóc dài có chút rối, trên người chỉ khoác một chiếc áo lông cừu màu trắng, bên trong còn đang quấn lấy một chiếc khăn tắm, đôi chân trần trụi, dưới bàn chân chỉ mang một đôi giày thể ȶᏂασ, nhìn kiểu nào cũng giống như là vừa mới cãi nhau với chồng rồi bỏ nhà ra đi.
Cậu bật lò sưởi lên và ngập ngừng hỏi: “Chị, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Có phải...cãi nhau với anh rể rồi không?”
Nếu như là phải, vậy thì khó rồi. Một bên là chị gái ruột, một bên lại là đường chủ, cậu thật sự không biết nên đứng về phía nào a.