“Ừm, đỡ nhiều rồi.” Tuyết Chi đưa mắt nhìn qua nhìn lại Quan Mạc và Vy Hiên, thật là không ngờ, Vy Hiên lại đột nhiên xuất hiện thêm một thanh mai trúc mã!
“Tay còn dùng sức được không?”
Tuyết Chi lắc đầu: “Nghê Thư nói bị tổn thương đến gân rồi, nên phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa.”
Vy Hiên yên tâm nói: “Có cô ấy thì nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
Thạch nhìn chằm chằm vào Quan Mạc, nhìn thấy khuôn mặt của anh ta đang vui vẻ như một đoá hoa vậy, ánh mắt anh khẽ lập loè: “Quan Mạc, anh định khi nào sẽ đi?”
Quan Mạc vừa nghe là liền không vui: “Tôi mới tìm được ŧıểυ Hiên là cậu lại đuổi tôi đi rồi à? Hải Thiên Đường của các người cũng thật là vô tình quá đi!” Anh nép bên cạnh Vy Hiên, bày ra cái bộ dạng ai có đuổi tôi đi tôi cũng không đi đâu.
Thạch không nói gì mà quay đầu lại nhìn chị Điềm, chị Điềm lập tức hiểu ý, chị ta khẽ khụ hai tiếng, sau đó đứng dậy: “Tôi đi gọt chút trái cây, Vy Hiên, em qua đây giúp chị đi.”
“Không thành vấn đề.” Vy Hiên theo chị Điềm vào nhà bếp.
Quan Mạc cất giọng có chút bất mãn: “Các người coi ŧıểυ Hiên là culi à? Chị Điềm cũng thật là, đàn em của mình thì không kêu, toàn là sai người khác.”
Tuyết Chi nhìn anh, tò mò hỏi: “Anh thật sự là…thanh mai trúc mã của Vy Hiên sao?”
Cô và Vy Hiên ở cùng một ký túc xá, bạn học nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa bao giờ nghe nói cô ấy có thanh mai trúc mã cả.
Quan Mạc vô cùng đắc ý: “Dĩ nhiên rồi! Tôi nói cho cô biết nha, chuyện là như vầy nè…”
Bên cạnh, Tiêu Chí Khiêm kéo Tuyết Chi vào trong lòng mình, sau đó đưa tay bịt tai của cô lại rồi cất giọng không nóng không lạnh: “Mấy chuyện cẩu huyết không có dinh dưỡng, đừng nghe nhiều.”
Quan Mạc tức giận trừng mắt nhìn anh: “Cái gì mà cẩu huyết? Cái gì mà không có dinh dưỡng? Chuyện của tôi và Vy Hiên có thể làm giật mình cả trời đất, kinh động cả quỷ thần đó! Người nghe thì sẽ thương tâm, người nhìn thấy thì sẽ rơi nước mắt!”
Tuyết Chi mỉm cười: “Dù sao đi nữa Vy Hiên cũng tìm được bạn cũ, tôi cũng vui thay cho cậu ấy.”
“Ừm ừm ừm!” Quan Mạc siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm và cất lời thề thốt: “Tôi đảm bảo, nhất định sẽ bảo vệ ŧıểυ Hiên, không để cho cô ấy chịu khổ nữa đâu!”
Lúc này, Vy Hiên và chị Điềm ra ngoài: “Nào, mọi người ăn chút trái cây đi.”
Vy Hiên đến trước mặt của Quan Mạc: “Anh đi với em một lát.”
“Được được được!” Quan Mạc coi Vy Hiên như là em gái ruột nên rất là nghe lời cô, sau đó hai người đến phòng giải ở bên cạnh.
Thạch điềm tĩnh hỏi: “Làm xong chưa?”
Chị Điềm lựa miếng dưa hấu ngọt nhất đưa cho Tuyết Chi: “Còn phải hỏi? Vy Hiên là người bên phe chúng ta a! Tôi thấy Quan Mạc chạy không thoát đâu.”
Tuyết Chi không hiểu bọn họ đang nói gì, còn đôi con ngươi của Tiêu Chí Khiêm thì khẽ lập loè một cái, lập tức hiểu rõ.
Bên trong phòng giải trí, Quan Mạc nhíu mày lại, trên khuôn mặt thỉnh thoảng lại loé qua một tia xoắn xuýt, cuối cùng như là đã đưa ra quyết định, rồi dùng sức gật đầu.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Quan Mạc đưa mắt quét nhìn đám người trong phòng khách, ánh mắt anh ta sau đó rơi trên người Tiêu Chí Khiêm, Tiêu Chí Khiêm thì vẫn điềm tĩnh như lúc ban đầu. Quan Mạc cau mày, sau đó đi qua đó cùng với Vy Hiên, sau khi ngồi xuống anh ta mới trầm giọng nói: “Nói thật chuyện lần này có ảnh hưởng rất lớn, Tiêu Chí Khiêm sẽ bị Tiêu Tuyệt liên luỵ. Phía trưởng môn mà có chất vấn thì cũng là hợp tình hợp lý thôi.”
Thạch yên lặng rũ mắt xuống, quả nhiên giống như anh dự đoán. Có thể phái cả Quan Mạc đến thì cũng đủ thấy sự xem trọng của môn chủ đối với chuyện này như thế nào. Dù sao đi nữa Tiêu Chí Khiêm và Tiêu Tuyệt là anh em song sinh, ai mà biết được trong chuyện này rốt cuộc còn ẩn giấu thứ gì nữa kia chứ? Cho nên, giống như Quan Mạc đã nói, ông ta có nghi vấn thì cũng là hợp lẽ.
Tuyết Chi quay sang nhìn Tiêu Chí Khiêm, thần sắc cô lộ ra một tia lo lắng. Tiêu Chí Khiêm chỉ nhìn cô nở một nụ cười an ủi và nắm lấy bàn tay vẫn còn đang băng bó của cô, sau đó ngước mắt nhìn qua Quan Mạc: “Nói với ông ấy, cái chức đường chủ này, tôi không có hứng thú làm nữa.” Anh dắt tay Tuyết Chi rồi đứng dậy rời đi.
Mọi người đều sững sờ: “Cậu Tiêu!”
Quan Mạc nghe vậy thì liền cuống cuồng: “Tiêu Chí Khiêm, Tiêu Chí Khiêm cậu đợi chút đã! Tôi còn chưa nói xong mà, môn chủ cũng không phải là không tín nhiệm cậu, nhưng mà cậu cũng biết đó, ông ấy cũng cần phải thận trọng a! Ai ya, không phải nói bị mất trí nhớ rồi sao? Sao cái tính cách này vẫn còn ngang bướng như thế chứ?”
Tiêu Chí Khiêm vẫn làm như không nghe thấy, anh và Tuyết Chi về lại phòng, căn bản là không quan tâm đến chuyện này.
Đóng cửa lại, Tuyết Chi kéo lấy anh, đôi mắt phụng trong veo đầy nghiêm túc: “Tiêu Chí Khiêm, anh đừng kích động mà~ Giống như Quan Mạc nói đó, môn chủ dù sao cũng là chủ của một môn phái, cần phải suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề…”
Tiêu Chí Khiêm đưa tay bịt lại cái miệng nhỏ ríu rít không ngừng của cô, anh mỉm cười một cái, dưới đáy mắt hiện lên một sự nhàn nhã: “Anh không quan tâm cái gì là Hồng Môn hay Hải Thiên Đường, chỉ cần em ở bên cạnh anh thế là đủ rồi!”
Anh ôm cô vào lòng mình, đôi con ngươi anh ngập tràn sự long lanh như nước.
Thần sắc của Tuyết Chi loé qua một chút do dự, cô để mặc anh ôm mình vào lòng.
Cảm thấy được sự cứng ngắc của người phụ nữ trong vòng tay mình, Tiêu Chí Khiêm cúi đầu xuống: “Sao vậy?”
“Hửm?” Tuyết Chi ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt mà cô đã khắc ghi tận sâu trong đáy lòng, sau đó chỉ lắc đầu: “Không có gì.”
Tiêu Chí Khiêm mỉm cười: “Không cần lo cho anh.”
Cô chầm chậm gật đầu, bờ má dán vào ngực anh, đôi mắt phụng lặng lẽ loé qua một tia bất an.
Tiêu Chí Khiêm mà cô biết, cho dù không quan tâm đến bất cứ người nào hay chuyện gì, nhưng mà anh ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng thốt ra mấy lời vứt bỏ Hải Thiên Đường như vậy! Cho dù ngoài miệng anh ấy không nói, nhưng cô cũng biết những người anh em Hải Thiên Đường đã từng trao cho anh một sự tín nhiệm vô điều kiện kia quan trọng với anh như thế nào.
Là bởi vì mất ký ức sao? Hay là…
Tuyết Chi đột nhiên ôm chặt lấy anh, một sự hoảng sợ kỳ lạ đã đục khoét một lỗ hở trong trái tim cô.
Đôi con ngươi của Tiêu Chí Khiêm khẽ lập loè, anh cúi đầu nhìn cô, thu hết những biểu cảm trên gương mặt cô vào trong mắt mình, cho dù chỉ là một biểu cảm nhỏ nhoi nhưng anh vẫn không bỏ qua.
Cô ấy đang sợ hãi.
Đang sợ hãi điều gì?
Trong phòng khách, mọi người quây quần ngồi với nhau, Trương Thịnh Hải và Ngọc Diệp cũng mới vừa làm xong việc luyện tập phục hồi.
Quan Mạc bất lực nói: “Cậu Tiêu nhà các người càng lúc càng nóng tính, haiz, tôi nói chứ, cho dù môn chủ có ý bồi dưỡng cậu ta, nhưng số người phản đối cậu ta cũng không ít! Mấy lão già ở Hồng Môn đều không đánh giá cao cậu ta, còn về nguyên nhân thì tôi nghĩ mọi người cũng hiểu rồi.”
Đám người của Thạch không nói gì, trong lòng họ quả thật là hiểu rất rõ. 11 năm kể từ khi cậu Tiêu sinh ra đời đều trải qua ở trong bệnh viện tâm thần, lại cộng thêm tác phong hành sự sau này của cậu ấy, khó tránh đám người đó sẽ có ý kiến.
Quan Mạc tiếp lời: “Bây giờ lại xảy ra một đống chuyện như vậy, thân phận của Tiêu Tuyệt cũng coi như là bị bại lộ hoàn toàn rồi, vậy thì càng có chuyện cho người ta nói. Không giấu gì các người, hai ngày nay ngày nào cũng có người tìm môn chủ, đừng nói tới người thừa kế môn chủ tương lại, mà ngay cả cái vị trí đường chủ này…”
Đinh Khiên sốt sắng: “Là tên khốn nào nói? Anh nói cho tôi biết đi, tôi đến gặp kẻ đó!”
Chị Điềm lắc đầu: “Con trai, đừng có kích động.”
Quan Mạc vừa định cất lời khen ngợi sự hiểu biết khôn ngoan của chị Điềm, nhưng lại nghe thấy chị ta cười ác độc hai tiếng: “Nghe cậu ta nói xong rồi đi cũng chưa muộn.”
Quan Mạc: “…”
Lúc này Thạch lên tiếng: “Vậy phải làm sao thì mới xua tan được những nghi ngờ của môn chủ?”
Thần sắc mọi người đều khựng lại, toàn bộ đều hướng mắt nhìn về Quan Mạc, Vy Hiên cũng nhìn chằm chằm về anh ta. Quan Mạc khẽ khụ hai tiếng, không muốn phụ lòng mong đợi của Vy Hiên, anh ta trầm giọng nói: “Chuyện này không gấp gáp được, cứ giải quyết hậu quả cho tốt trước đã, sau đó…”
Anh ta ngừng lại một chút, thần sắc có chút quắn quýt: “Thân là phó môn chủ, tôi thật sự là không nên nói như vậy…”
Mọi người sau đó lại cùng lúc hướng ánh mắt qua Vy Hiên, Vy Hiên liền đi tới khoác tay lên vai của anh ta: “anh Mạc, có gì thì cứ nói đi, đều là người của mình mà.”
Tiếng gọi ‘anh Mạc’ của cô khiến cho Quan Mạc sởn cả gai ốc, hai mắt anh ta sáng rực lên, rồi gật đầu thật mạnh: “Đúng đúng đúng, người của mình, người của mình không mà!”
Chị Điềm cố nhịn cười, hỏi: “Được rồi, Quan Mạc, cậu đừng vòng vo nữa, có cách gì thì mau nói đi.”
Quan Mạc hắng giọng, rồi ép giọng trầm thấp nói: “Bây giờ, thế lực lớn nhất của Hồng Môn đều thuộc về Tứ đại Ám Đường của các người! Đám trưởng lão đó sở dĩ không muốn để cho đường chủ của một Ám Đường làm môn chủ, mục đích…rất rõ ràng! Cho nên, các người chỉ cần…”
Thạch ngẩng đầu lên: “Liên hệ ba đại Ám Đường khác!”
Ánh mắt Quan Mạc lia qua chỗ khác: “Khụ khụ, tôi không có nói gì hết đó nha, là các người tự nói thôi, chuyện này không có liên quan gì đến tôi hết, tôi chỉ phụ trách qua đây truyền đạt tinh thần của môn chủ thôi.”
Chị Điềm vỗ ‘rầm’ một cái xuống bàn: “Chuyện này thì dễ rồi!”
Tứ đại Ám Đường ngoài mặt không tương tác qua lại gì với nhau, nɠɵạı trừ vì sự kiêu ngạo của mỗi nơi ra, thì chính là không muốn kéo theo những rắc rối không cần thiết, nếu để tổng bộ cho rằng bọn họ đang kéo bè kết phái thì không có lợi cho ai cả.
Quan Mạc quay sang nhìn Vy Hiên, nịnh nọt nói: “ŧıểυ Hiên à, anh Mạc thật sự là vì em đó~”
Mọi người đều nhịn cười, có tấm át chủ bài Vy Hiên trong tay thì Quan Mạc đừng mong chạy thoát!
Bởi vì tìm được Vy Hiên rồi, nên Quan Mạc đã thay đổi hành trình, tạm thời chưa về tổng bộ ở Mỹ, mà phải ở cùng Vy Hiên thêm mấy ngày nữa.
Trước khi đi, Vy Hiên đến trước mặt Thạch: “Bài phỏng vấn của tôi thì sao?”
Thạch hướng mắt liếc nhìn Quan Mạc, kẻ đang nhìn chằm chằm anh đầy cảnh giác ở ngoài cửa kia: “Xử lý được anh ta thì không thành vấn đề.”
Vy Hiên nhướng mày: “Nhất ngôn cửu định!”
Cô ra ngoài cửa, Quan Mạc lập tức nôn nóng hỏi cô: “ŧıểυ Hiên à, em với Thạch có quan hệ gì vậy?”
“Chắc là bạn bè…đó?” Vy Hiên tỉ mỉ nghĩ ngợi một chút, cũng không chắc là mình có được xem là bạn bè với tên đầu gỗ đó không nữa.
“Hửm, bạn bè thế nào? Là hơn người lạ một chút, hay là kém hơn bạn bè bình thường một chút? Hay là…”
Câu hỏi của Quan Mạc biến mất trong thang máy.
Ngọc Diệp chống cây gậy tập đi trong phòng khách dưới sự giúp đỡ của Trương Thịnh Hải. Chị Điềm thì đang co một chân tập yoga ở trên thảm, vừa tập vừa nói: “Chúng ta đã tìm mấy ngày nhưng vẫn chưa tìm được tên Tiêu Tuyệt đó, cái tên sống không thấy người chết không thấy xác đó không lẽ là bị Cỏ Nam Cực nuốt rồi chứ?”
Ngọc Diệp tiếp lời: “Nếu như thật sự là như vậy. Vậy thì những người dưới trướng anh ta e là sẽ không an phận nữa rồi.”
Đinh Khiên ngẩng đầu lên trước máy tính: “Hừ, chỉ sợ bọn chúng không đến thôi.”
Sắc trời tối om, im lặng như tờ.
Chiêm Gia Linh đỗ xe xong, sau đó ôm những thứ cô vừa mua từ siêu thị xuống xe.
Nơi cô thuê là một căn hộ đơn thân, vừa mới đến cửa thì đã nhìn thấy một bóng ảnh quen thuộc, cô ngừng bước chân lại: “Châu Kiệt?”
Dương Châu Kiệt bước đến trước, thành khẩn nói: “Gia Linh, anh muốn nói chuyện với em.”
“Sao anh lại tìm tới chỗ này được?” Trong thanh âm của Chiêm Gia Linh có mang theo một tia cảnh giác.
Dương Châu Kiệt vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm, anh đến phòng nhân sự mới lấy được tư liệu của em. Xin lỗi, anh làm như vậy chỉ là vì không muốn em rời khỏi như vậy.”
Chiêm Gia Linh rũ mắt xuống, cô trầm mặc một lát rồi nói: “Châu Kiệt, em rất cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà em bây giờ không có tâm trạng suy nghĩ đến vấn đề công việc nữa.”
Thấy thái độ của cô kiên trì, không có một chút do dự nào như vậy, Dương Châu Kiệt cũng không ép cô nữa, mà gật đầu: “Anh biết rồi.”
Sau đó tầm mắt anh rơi trên túi đồ trong lòng cô, lập tức nói: “Anh giúp em đem lên đó.”
Thấy cô có chút ngập ngừng, anh mỉm cười: “Anh chỉ giúp em đưa tới cửa, anh có hẹn với khách hàng phải đi ngay.”
Nghe anh nói như vậy, nếu như từ chối nữa thì rõ ràng là mình quá ích kỷ rồi, Chiêm Gia Linh chỉ đành gật đầu: “Vậy thì cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.”
Dương Châu Kiệt nhận lấy đồ, rồi nhìn vào trong đó một cái, mi tâm anh có hơi cau lại, anh bình tĩnh hỏi: “Mua nhiều đồ quá vậy, em ở một mình sao?”
“Ừm.”
Anh cũng không hỏi gì nữa, sau khi đưa đồ đến cửa nhà cô, anh liền lịch sự rời khỏi.
Đi xuống dưới lầu, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ nhà cô, trong lòng có chút khó hiểu.
Vừa nãy anh nhìn thấy cô mua rất nhiều đồ vật mà đàn ông sử dụng, không lẽ, cô ấy đã có bạn trai rồi?
Chiêm Gia Linh đứng ở ban công, nhìn thấy anh đi rồi, cô mới thở phào. Sau đó cô quay người đi vào phòng ngủ, đẩy cửa ra, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ mê trên giường, mi tâm cô liền nhíu lại.
Dương Châu Kiệt đã tìm đến chỗ ở của cô, xem ra cô cần phải thương lượng với Bắc Minh Hạo một chút, không thể để Tiêu Tuyệt ở lại chỗ cô nữa rồi.
Sau khi đóng cửa lại, bên trong căn phòng lại chìm vào một màn đêm.
Dần dần, người ở trên giường đã có phản ứng, thần sắc trông vô cùng thống khổ, giống như là đang chìm vào một dòng xoáy ác mộng, không cách nào thoát ra được vậy.
Những mảnh vỡ vụn lóe lên trong tâm trí anh, nhưng không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh được, anh càng muốn nhìn rõ, thì trước mắt lại càng lộ ra một mảnh trắng xoá, không nhìn thấy được gì cả.
Từ từ, anh mở mắt ra.
Đập vào mắt là một màn đêm u tối, cánh cửa sổ cũng đóng rất chặt chẽ, trong bóng đêm, chỉ có duy nhất đôi con ngươi của anh là thanh lãnh chết người.
Chiêm Gia Linh đang chuẩn bị bữa tối ở trong nhà bếp, đột nhiên bên tai cô có tiếng động, ánh mắt cô lập tức thay đổi, sau đó cô cầm lấy con dao và quay người lại. Nhưng lúc cô nhìn thấy người đang đứng ở cửa, thì liền sững sờ: “Tiêu Tuyệt…anh, anh tỉnh rồi?”
Người đàn ông đưa tay đỡ chiếc trán vẫn còn có chút xay xẩm của mình, lầm bầm hỏi ngược lại: “Tiêu Tuyệt?”
Chiêm Gia Linh sau đó phản ứng lại, cô đặt con dao xuống rồi tiến lên trước hai bước: “Tuyệt Tiêu, anh…có chỗ nào không khoẻ không? Chúng ta đi khám bác sĩ.”
“Tiêu Tuyệt?” Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt anh nhìn Chiêm Gia Linh chỉ toàn một sự lạnh lẽo: “Là tên của tôi sao?”
Chiêm Gia Linh ngây người: “Anh…”
Nhận được điện thoại của Chiêm Gia Linh, Bắc Minh Hạo lập tức chạy đến.
Lúc nhìn thấy người trong phòng khách, anh kinh ngạc đi tới: “Tiêu Tuyệt?”
Anh ta quay người lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song đó hiện lên một sự lạnh nhạt khiến người ta không rét mà run.
Bắc Minh Hạo thu lại thần sắc của mình, cất giọng thăm dò hỏi: “Anh còn nhớ tôi là ai không.”
Đôi mắt không có chút gợn sóng đó chỉ quét qua anh ta một cái ri lại quay người lại, hướng mắt nhìn về màn đêm kia, không nói một lời.
“Anh ta nãy giờ không nói gì cả.” Chiêm Gia Linh dọn đồ ăn tối lên trên bàn, cô nhìn Bắc Minh Hạo, giống như là đang muốn vứt hết những chuyện còn lại cho anh vậy.
Bắc Minh Hạo híp đôi mắt trầm tư một lát, rồi lại đi qua đó đứng bên cạnh của Tiêu Tuyệt: “Anh đã hôn mê 5 ngày rồi, anh có còn nhớ mình đã xảy ra chuyện như thế nào không?”
Tiêu Tuyệt nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Xảy ra chuyện?”
“Phải, cũng có thể nói là một vụ mưu sát có chủ ý.” Biểu cảm của Bắc Minh Hạo vô cùng chuyên chú, ánh mắt kiên định, lời anh ta nói ra không cho phép người khác không tin.
Tiêu Tuyệt quay hẳn người lại: “Nói.”
Bắc Minh Hạo gật đầu, sau đó kể cho anh ta nghe, bao gồm cả thân thế của anh ta, và cả sự đối đãi bất công mà anh ta phải chịu nữa.