Hai người trở về nhà họ Trương, Trương Hồng Khánh vẫn chưa đi làm về, Tuyết Chi để bánh ga tô lại rồi nói chuyện với thím Đỗ hai câu, sau đó mới cùng Đinh Khiên trở về Đường Hằng Nguyên. Sau khi về đến rồi mới phát hiện ŧıểυ Cường đã mang theo đầy vẻ mệt mỏi chạy về, đang báo cáo cái gì đó với Tiêu Chí Khiêm, Tiêu Chí Khiêm đứng ở cửa sổ sát đất, hai tay để trong túi quần, tấm lưng thẳng tắp.
“ŧıểυ Cường, cậu về rồi à?” Tuyết Chi bỏ túi xách xuống, rất nhiệt tình chào hỏi.
Tuổi của ŧıểυ Cường cũng không lớn, mang theo một cái kính đen giống như diễn viên đóng vai Harry Potter lúc trưởng thành, bình thường rất được chị em yêu thích, ngay cả chị Điềm rất bạo lực với đứa con trai trong nhà, nhưng lại xem như rất dịu dàng với ŧıểυ Cường. Chuyện này làm cho Đinh Khiên cảm thấy rất đáng sợ, âm thầm nhắc nhở ŧıểυ Cường phải cẩn thận, đừng để mẹ của anh ta dụ.
ŧıểυ Cường ngoái đầu lại nhìn, mỉm cười với Tuyết Chi: “Vừa mới trở về.” Không nói thêm lời nào khác, anh ta thông minh ngậm miệng lại, đi về phòng của mình để sửa soạn hành lý.
Tuyết Chi cầm bánh gato đi đến trước mặt Tiêu Chí Khiêm, cười tủm tỉm, chủ động kể hành trình ngày hôm nay cho anh nghe: “Hôm nay em đi gặp chị Thanh, thuận tiện mua về cho anh.”
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm dịu dàng, ăn một miếng bánh trên tay của cô: “Cô ấy muốn em khuyên anh?”
Tuyết Chi nhẹ gật đầu, lại thở dài một cái, ngồi xuống một chỗ cùng với anh, đôi mày thanh tú nhíu lại: “Em không biết là em nói như vậy có phải là quá tuyệt tình rồi không, nhưng mà em nghĩ chị Thanh cũng hiểu ý của em, nếu quả thật vì muốn tốt cho những nhân viên ở Tiêu thị kia, thì tổng giám đốc mới là điểm mấu chốt.”
Tuyết Chi nói như vậy, rõ ràng chính là đang che chở cho Tiêu Chí Khiêm, coi như trả thù công ty khiến nhiều người thất nghiệp như vậy, đó cũng là sai lầm do Tiêu Chính Thịnh gây ra, tuyệt đối không phải là do Tiêu Chí Khiêm.
Dáng vẻ bao che khuyết điểm kia của cô khiến Tiêu Chí Khiêm giương khóe môi lên, không nói thêm lời gì liền đem cô kéo lại, bàn tay to lớn sờ sờ trên đầu của cô, âm thanh trầm thấp đến cực điểm: “Tuyết Chi, đừng quá tốt với tôi, tôi sợ mình sẽ nghiện.” Đến lúc đó, lúc nào anh cũng sẽ nhớ đến thời gian khi ở cùng với cô, dù là một giây cũng không muốn xa nhau, cho dù như vậy anh cũng không cảm thấy phiền phức.
Tuyết Chi ghé vào trong ngực anh, bàn tay nhỏ đấm đấm lồng ngực anh: “Tiêu Chí Khiêm, anh thật sự không quan tâm những người đó sao?”
Tiêu Chí Khiêm im lặng trong mấy giây ngắn ngủi, hỏi cô: “Em muốn tôi làm thế nào?”
Tuyết Chi im lặng không mở miệng.
Cô cũng không muốn mình làm lệch đi quyết định của Tiêu Chí Khiêm, chỉ là những người nhân viên kia cứ như vậy mà trở thành vật hy sinh giữa hai cha con họ, cô thật sự cảm thấy không đành lòng. Phải biết là bọn họ còn có gia đình phải nuôi, nếu như lập tức mất đi nguồn thu nhập, thì sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ.
Thấy cô không nói, Tiêu Chí Khiêm cũng đoán được tâm tư của cô, ôm cô cười một tiếng: “Yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp tốt.”
Nghê Thư lái chiếc xe môtô của mình đang chạy đến Đường Hằng Nguyên.
Từ khi Giải Trãi dời tổng bộ đến nơi đó, con đường này cùng một con đường với Đường Hằng Nguyên, được thiết lập đầy các thiết bị giám sát, có thể nói đây là con đường an toàn nhất ở thành phố A. Cho dù là xuất hiện một chút xíu nguy hiểm nào, đừng nói là anh em của Hải Thiên Đường sẽ có mặt trong thời gian nhanh nhất, lấy tốc độ của thị cục cũng tuyệt đối sẽ tạo ra một ghi chép mới.
Lúc này điện thoại của cô ta vang lên.
Cô ta đeo tai nghe vào: “Ai vậy?”
“Thư cục cưng.”
Nghe được âm thanh này, đầu xe Nghê Thư không khống chế được mà lung lay, cô ta hít sâu một hơi, sau khi ổn định lại thì tức giận mở miệng: “Tôi cầu xin anh luôn đó Thiên Ma, ban ngày ban mặt đừng có nói mấy cái câu khiến người ta buồn nôn được không.”
Đã quen với sự thô bạo của cô, Thiên Ma cũng không hề để ý, ở bên kia vẫn bình chân như vại: “Thư Thư à, tôi tìm cô có việc đó.”
“Có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng có làm lãng phí thời gian của tôi đây.”
“Sau khi tôi trở về đã nhận được một tin tức, haha, chắc chắn là cô cảm thấy rất hứng thú.” Thiên Ma giống như đang cầm cây lông vũ đùa giỡn với mèo, cứ giở giọng đùa cợt với cô ta.
Nghê Thư trợn trắng mắt, tính tình thiếu sót nhất của cô chính là sự tò mò, không có hứng thú nghe em nói chuyện thị phi.
“Tôi muốn cúp máy rồi đó.” Cô vừa dứt lời, người đàn ông ở bên kia vội vàng nói: “Đáng chết, cô hỏi một chút thì có làm sao đâu.” Để anh ta có chút cảm giác thành tựu không được hả? Uổng công anh ta vừa nhận được tin tức này còn tranh thủ thời gian gọi điện thoại đến, vậy mà người phụ nữ này lại có bản lĩnh tạt một chậu nước lạnh xuống đầu anh ta.
“Anh muốn nói thì cứ nói, không muốn nói thì thôi, tại sao tôi phải hỏi.”
“Cô...” Thiên Ma cắn răng: “Được rồi, coi như cô lợi hại.”
Hít sâu một hơi, sau khi im lặng mấy giây, anh ta mở miệng nói: “Tôi bắt được mãnh hổ.”
Gương mặt Nghê Thư không có biểu cảm gì: “Liên quan quái gì đến tôi?”
Thiên Ma lại hít sâu, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh ta giao một số việc, nhưng lại có chút liên quan với Hồng môn của các cô, cô không muốn biết à?”
“Chuyện của Hồng môn thì sao anh không nói với môn chủ đi, nói với tôi thì có tác dụng gì?”
“...”
Trong ống nghe truyền đến âm thanh Thiên Ma nghiến răng: “Được, cô cứ ở đó mà cứng miệng với ông đây đi.”
Tút một tiếng cúp điện thoại.
Đường Hằng Nguyên ở cách đó không xa, cô ta có thể nhìn thấy được tòa nhà cao vút trong đám mây, lông mày không tự chủ nhăn nhăn lại. Công việc của cô ở Hồng Môn luôn là thầy thuốc, cô ta không hề tham gia đến những chuyện chính trị và tranh đấu của những bang phái khác, thế nhưng suốt ngày Thiên Ma cứ cố gieo giắt vào đầu cô ta.
Vậy thật sự có bí mật to lớn kinh thiên động địa gì à?
Cô ta lắc lắc đầu, chuyện không liên quan đến mình, cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ, cô ta cúi thấp người xuống, tốc độ xe như bão tố mà phi về phía trước.
Trong nháy mắt, cô ta đã chạy đến nơi, sau khi dừng xe xong thì bước vào.
Vì để tạo thành công trình dã tưởng, lại có thể tránh được các loại giám sát, ở đây cũng không sắp xếp anh em trông coi, nhưng lại được lắp đặt rất nhiều camera, có đếm cũng không hết. Mỗi thân cây đều sẽ có một đôi mắt điện tử nhô ra, dùng để quan sát nhất cử nhất động của những người đến đây.
Nghê Thư vào thang máy lên đến tầng ba mươi chín, sau khi để Ngọc Diệp làm kiểm tra xong rồi cũng bước vào phòng khách với Tuyết Chi, hai người đứng trước cửa sổ sát đất, trên người khoác một tầng ánh sáng mỏng manh, câu được câu mất mà trò chuyện.
“Đúng rồi Nghê Thư, cô phải nhớ đến tham gia hôn lễ của chúng tôi nha.” Tuyết Chi nói.
Nghê Thư hạ khóe môi: “Gì, cô cố ý khiêu khích tôi đó à?”
Biết cô gái này chính là mạnh miệng nhưng mềm lòng, có thể nói lời này chính là đã hoàn toàn buông xuống tình yêu đơn phương trong quá khứ, Tuyết Chi cũng không để ý mà cười một tiếng: “Nếu có khiêu thích vậy cô cũng không nắm chặt thời gian mà kết hôn đi, sống phải thật hạnh phúc, rồi để cho tôi ganh tị đến chết mới đúng.”
Nghê Thư lườm cô một cái: “Được rồi, nếu như tôi rảnh thì sẽ đến.”
Tuyết Chi mỉm cười, càng nhìn cô gái nhỏ mạnh miệng này càng cảm thấy thích, không chỉ bởi vì cô ta đã cứu mình một mạng, mà còn là vì sự hứng thú đối với nhau.
Lúc này Nghê Thư nâng lên liền nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm đi từ phía bên kia đến, ánh mắt cô hơi nheo lại, do dự một chút, chờ anh đi tới vẫn là đem chuyện Thiên Ma đã nói với mình thông báo cho anh.
Tiêu Chí Khiêm nghe xong, trong mắt không có gợn sóng, vẫn không hề có chút phản ứng nào, nhưng đáy mắt lại như kết thành một tầng sương lạnh lùng mờ nhạt, trên mặt băng phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Đinh Khiên đứng bên cạnh Tiêu Chí Khiêm, sau khi nghe được lời nói của Nghê Thư, hai hàng lông mày nghi ngờ nhíu lại, lắc lư cái đầu tóc màu xanh nói: “Trong tay mãnh hổ còn nắm giữ bí mật gì chứ, chẳng lẽ là liên quan đến người đó?”
Lúc này, Tiêu Chí Khiêm đưa tay về phía Nghê Thư: “Điện thoại.”
Nghê Thư trợn mắt ngớ người, móc điện thoại từ trong túi ra đưa qua.
Tiêu Chí Khiêm nhìn xuống, kéo đến số điện thoại của Thiên Ma trực tiếp gọi qua, sau đó lại đưa đến. Lúc Nghê Thư nhìn thấy màn hình điện thoại, sắc mặt thay đổi: “Nè, anh gọi cho cái tên biến thái kia làm gì vậy?”
Tuyết Chi lắc đầu bật cười, tác phong của Tiêu Chí Khiêm vẫn quyết đoán như vậy.
“Kết nối rồi.” Biểu cảm trên mặt Tiêu Chí Khiêm vẫn không thay đổi.
Nghê Thư cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình điện thoại quả nhiên là hiển thị đã kết nối, tiếng cười đắc ý của Thiên Ma truyền đến ở bên kia: “Thư Thư à, ha ha, tôi biết mà, cô sẽ không nhịn được mà gọi điện thoại cho tôi.”
Nghê Thư thật sự tức mình muốn chết, ngước mắt trừng Tiêu Chí Khiêm đang đứng ở trước mặt, tức giận nghe điện thoại, xoay người lại, mặt hướng về phía cửa sổ sát đất: “A lô, anh có chuyện gì muốn nói cho tôi biết?”
“Chậc chậc, Thư Thư à, đây cũng không phải là bộ dáng cầu người ta nha.” Thiên Ma mang theo giọng điệu phách lối, Khiến Nghê Thư tức giận đến lửa cháy hừng hực.
“Có nói hay là không, không nói thì tôi cúp đó.”
Lúc này Đinh Khiên kéo lấy tay của cô ta, phòng ngừa cô ta thật sự cúp điện thoại, nháy mắt ra hiệu với cô ta, dùng khẩu hình nói: “Bà cô Nghê à, hỏi chuyện quan trọng, lần này có thể đừng có tùy hứng được không.”
Nghê Thư trừng anh ta, lại đè xuống tức giận: “Thiên Ma, anh gọi điện thoại cho tôi không phải là muốn nói với tôi ư? Tôi tò mò rồi thì bây giờ anh đang hả hê hả, đừng có để tôi khinh bỉ anh.”
“Cái này ấy hả... Ha ha, nếu như cô nói vài lời êm tai, không chừng tôi sẽ cân nhắc xem có nên nói hết tin tức của tôi biết cho cô hay không.”
Nghê Thư khẽ cắn môi, cố gắng đè xuống tức giận trong lồng ngực, không cam lòng ở miệng: “Thiên Ma, anh... giúp một chút đi có được không, cuối cùng là có tin tức gì bất lợi với Hồng môn vậy?”
Thiên Ma ở bên kia ngáp một cái: “Kêu một tiếng anh Thiên xem nào.”
Tính tình hung dữ của Nghê Thư sắp nhịn không được mà bộc phát rồi, Đinh Khiên vội vội vàng vàng vỗ lưng của cô ta, giúp cô ta thả lỏng.
“Anh, anh Thiên...” Thiếu chút nữa Nghê Thư đã cắn phải đầu lưỡi của mình.
“Không đủ mê hoặc, nghe cũng không thể phản ứng được.”
“Mẹ kiếp, anh...”
Lần này không chỉ có Đinh Khiên, ngay cả chị Điềm nghe thấy tình hình ở bên này cũng phải đi qua, nhanh chóng trấn an: “Nghê Thư, chỉ cần nói hai câu dễ nghe là đạt được mục đích rồi mà, sau khi nhận được tin tức rồi, xoay đầu muốn làm gì cậu ta thì làm cũng được.”
Nghe xong, Nghê Thư bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, đã chuẩn bị tốt tâm lý, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh Thiên, anh giúp người ta một chút đi mà, nha.”
Tuyết Chi kinh ngạc không thôi, cố gắng nín cười, chỉ có Tiêu Chí Khiêm không hề có biểu cảm gì, hai tay để trong túi quần, đầu lông mày vẫn mang theo vẻ lạnh lùng.
Gương mặt Nghê Thư không tự chủ mà đỏ ửng cả một mảng, ngay cả cô ta cũng cảm thấy rất buồn nôn. Mà hiển nhiên Thiên Ma ở đầu dây bên kia đã hưởng được lợi, không nhịn được mà cười to: “Ha ha, được, cục cưng Nghê Thư cũng đã mở miệng rồi, vậy tôi sẽ nói cho cô nghe...”
Anh ta dừng lại, sau đó uể oải kêu một tiếng: “A lô, Tiêu Chí Khiêm.”
Thiên Ma đã sớm biết có đám người Tiêu Chí Khiêm đang ở bên cạnh, Nghê Thư dứt khoát đưa điện thoại cho Tiêu Chí Khiêm, nói cái gì không nói lại làm chuyện mất mặt như vậy.
Tiêu Chí Khiêm nhận điện thoại, hơi nghiêng người sang một chút: “Là tôi.”
“Ha ha.” Thiên Ma tà tứ cười một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Mãnh hổ nói cái tên kia đang đi về phía hồng môn.”
Tiêu Chí Khiêm im lặng lắng nghe, ánh mắt bắt đầu thay đổi, Thiên Ma lại nói: “Mãnh hổ chưa từng nhìn thấy gương mặt thật sự của cái tên đó, chỉ biết thế lực của hắn ta rất lớn, trên đường có rất nhiều người giống với mãnh hổ, một mình đảm nhiệm chất bá vương của một khu. Thật ra trong thế giới ngầm đều nghe mệnh lệnh của hắn ta, không chỉ là thế giới ngầm, ngay cả bạch đa͙σ cũng đều là người của hắn ta, thật sự không biết hắn ta đang giấu thủ đoạn gì mà có thể khống chế, lôi kéo những người này! Đáng sợ nhất là giữa bọn hắn đều không có liên hệ với nhau, nɠɵạı trừ mình thì thân phận của bất kỳ ai cũng không biết. Nhưng hắn ta lại có bản lĩnh liên hệ những người này chặt chẽ với nhau, sau đó để phục vụ cho bản thân.”