Tuyết Chi nheo đôi mắt phượng lại, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chị Điềm, em sẽ nghĩ cách."
"Ừ, cho dù quyết định thế nào, đều nghe lời em hết.""
Tuyết Chi đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh Mộc Mộc. Bỗng chốc Mộc Mộc co rúm lại, đó là bản năng kháng cự khi có người lạ đến gần, ngay sau đó, lại cúi đầu xuống lẳng lặng ăn đồ ăn.
"Mộc Mộc, chị là chị Chi, em có thể gọi là chị gái.""Tuyết Chi cười nói.
Mộc Mộc trầm ngâm một lát sau. rồi yên lặng gật đầu, tỏ vẻ cậu đã nghe thấy.
Chị gái của anh ấy, cậu đã biết từ lâu rồi, nhưng cậu vẫn chưa biết, chị gái này có thể tiếp nhận cậu giống như anh trai hay không cậu...
"Mộc Mộc, chị muốn hỏi em, em thích chỗ này không?""
Đôi mắt sáng lóng lánh của Mộc Mộc từ từ ngước lên: ""Chị muốn đuổi em đi sao?""
Tuyết Chi cứng người lại, khi đối mặt với dáng vẻ hồn nhiên lại bất lực của cậu bé, cho dù thế nào cô cũng không nói được câu muốn để cậu đi, Mộc Mộc lại cúi đầu, miệng khẽ cắn miếng bánh mì, nhỏ giọng nói: "Là do anh trai không thích em phải không?""
Tuyết Chi mím môi, trong lòng lập tức đưa ra quyết định, tùy tiện vuốt mái tóc ngắn mềm mại của cậu: "Mộc Mộc, em sẽ không đi đâu hết, sau này hãy sống cùng với anh trai và chị.""
Mộc Mộc chợt ngẩng đầu, có chút khó tim, thì thào hỏi: ""Được không?""
"Ha ha, có gì mà không được? Ăn sáng nhanh lên, lát nữa chị đưa em đến trường."" Tuyết Chi cầm lấy chiếc cốc không trên bàn, đứng dậy lại rót thêm cho cậu nửa cốc sữa bò nữa, không để ý đến động tác cúi đầu xuống lặng lẽ lau khóe mắt của Mộc Mộc.
Cậu không thích bị vứt bỏ, thật sự không thích, nhất là với những người cậu quan tâm, Mấy ngày nay, cậu vẫn luôn tỏ ra rất ngoan ngoãn, luôn đi bên cạnh anh trai, ở cùng một chỗ với anh ấy, nhưng mà, cậu nhất định cũng phải chuẩn bị tốt chuyện sẽ bị vứt bỏ.
Vẫn còn may, Cậu có thể ở lại!
Ăn sáng xong, Tuyết Chi muốn đưa Mộc Mộc đến trường, Tiêu Chí Khiêm khăng khăng muốn tự mình lái xe, không lay chuyển được ý anh, Tuyết Chi đành phải dắt Mộc Mộc lên chiếc xe thể ȶᏂασ số lượng có hạn của anh...
Mộc Mộc lần đầu tiên ngồi loại xe này, loại xe thể ȶᏂασ này đi rất nhanh, chỉ tốc độ thôi cũng đã mang đến chấn động về thị giác, làm cho cậu vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Tuyết Chi nhìn cậu nhóc trong lòng. cười cười: "" Mộc Mộc, đã chuẩn bị cơm trưa chưa?""
Mộc Mộc mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoan ngoãn khéo léo gật đầu: ""Dì Điềm đã để cho em rồi.""
Tuyết Chi viết số di động của mình ra, đưa cho cậu nhóc: ""Nè, đây là số điện thoại của chị, có chuyện gì, thì cứ gọi điện thoại cho chị là được.""
Mộc Mộc nhận lấy, coi như vật báu mà cất kỹ bên người.
Đi tới trường học, Tiêu Chí Khiêm dừng xe lại, trước cửa trường học là từng dãy xe riêng đang đỗ, tuy rằng không thiếu xe tốt, nhưng so với xe của Tiêu Chí Khiêm, giống như đồ đệ gặp phải sư phụ vậy, anh vừa xuất hiện, đã thành công hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Mộc Mộc nhảy từ trên xe xuống, lần đầu tiên trở thành trung tâm của đám đông, cậu còn chưa quen lắm, nên cúi gằm đầu xuống.
"Mộc Triết!" Từ đằng xe, một cậu nhóc mập mạp chạy tới, khoác vai nhỏ của Mộc Mộc: "Mộc Triết, chúng ta đi thôi!"
Mộc Mộc gật đầu, xoay người vẫy tay với Tuyết Chi: ""Chào chị."" Sau đó đi theo cậu nhóc kia, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng hai cậu bé nói chuyện.
"Mộc Mộc, chị ấy thật sự là chị gái cậu sao?""
Sau một lát im lặng, Mộc Mộc lên tiếng: "Ừ."
"Oa, chị gái cậu thật xinh đẹp! Mộc Triết, cậu thật may mắn, có anh trai chị gái xinh như vậy! Trong nhà còn có xe tốt như thế nữa! Cậu là con nhà giầu sao?""
"..."
Trông thấy cậu nhóc và bạn học đã đi xa, Tuyết Chi cười mỉm thu lại ánh mắt, liếc về phía gương mặt tuấn tú không ai sánh bằng của Tiêu Chí Khiêm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó nên nhìn cô chằm chằm, cô nhíu mày: ""Sao thế?""
"Tuyết Chi, chúng ta sinh một đứa đi."" Anh mở miệng nói thẳng, làm cho Tuyết Chi chưa kịp chuẩn bị tâm lý chút nào cả, trên gương mặt tinh xảo của cô, dần dần ửng đỏ: ""Em mới không thèm sinh đấy, ngay cả một đám cưới anh cũng chưa cho em~""
Tiêu Chí Khiêm nở nụ cười, cánh môi mềm mại khẽ cong lên thật lớn, như mời gọi người khác: ""Lễ Giáng Sinh, lễ cưới, anh vẫn nhớ.""
Trên mặt Tuyết Chi lại càng đỏ hơn: ""Em cũng không phải muốn ép anh.""
Tiêu Chí Khiêm xoa mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, ánh mắt dịu dàng như có thể chảy ra nước: ""Anh biết.""
Ước hẹn lễ giáng sinh, sao anh quên được? Đó là lời hứa anh muốn thực hiện, cả đời này.
Khi lái xe về nhà, Tuyết Chi nhận được điện thoại từ Nghê Thư.
"Tuyết Chi, Tiêu Chí Khiêm đang ở cùng với cô nhỉ?""
"Đúng vậy, cô tìm anh ấy sao? Để tôi đưa điện thoại cho anh ấy...""
""Không cần, nói với cô cũng thế."" Nghê Thư rất sung sướиɠ nói: "" Hai người đến đây một chuyến, tôi có việc tìm hai người."" Không chờ Tuyết Chi hỏi lại, cô ta đã cúp điện thoại, dường như rất vội.
Tuyết Chi nghi ngờ quay đầu lại: "" Nghê Thư bảo chúng ta qua đó, hình như đã xảy ra chuyện gì.""
Sắc mặt Tiêu Chí Khiêm không thay đổi, lập tức chuyển hướng, đi về phía tòa nhà nhà sắp hỏng kia của Nghê Thư.
Sau khi dừng xe lại. anh và Tuyết Chi xuống xe. Đây là lần đầu tiên Tuyết Chi tới đây, cô không thể tin được, một cô gái như Nghê Thư lại ở một nơi như thế này, trong lòng khẽ tính toán, nói gì cũng phải kéo Nghê Thư quay về đường Hằng Nguyên, sống ở đó với mọi người, cũng có thể tiện chăm sóc lẫn nhau.
""Đi vào thôi."" Tiêu Chí Khiêm cẩn thận đỡ cô, đi vào trong tòa nhà sắp hỏng, lên đến tầng hai, chỉ có một nhà duy nhất là Nghê Thư, cửa phòng đã mở rộng chắc hẳn đang đợi bọn họ.
Hai người đi vào, thì trông thấy Nghê Thư đang khoanh tay trước ngực, lông mày nhíu lại đứng trước giường, mà lúc ấy trên gường có một người đang nằm thẳng đờ.
Tuyết Chi trông thấy anh ta liên thốt lên: "Thiên Ma?"
Tất nhiên là cô nhận ra Thiên Ma, sau khi cô trúng độc, khi vừa mở mắt ra đã trông thấy người đàn ông này. Hơn nữa, anh ta và Nghê Thư cũng coi như là ân nhân cứu mạng của cô! Nếu như lúc ấy động tác của anh ta nhanh hơn dù chỉ một bước, thì bản thân cô và Tiêu Chí Khiêm thật sự là âm dương xa cách.
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm hờ hững dừng trên người anh ta, sau đó đảo ngược về phía Nghê Thư, người sau nhún nhún vai: ""Tự anh ta tìm tới cửa đấy."
Tuyết Chi vội hỏi: ""Anh ta sao thế?""
Nghê Thư nở nụ cười: ""Chẳng qua chỉ trúng ít thuốc mê mà thôi, để anh ta nằm yên vài tiếng cũng không có vấn đề gì."" Nói xong, cô ta nhìn về phía Tiêu Chí Khiêm: ""Đường chủ Tiêu, chỗ này là địa bàn của anh, phiền toái này giao hết cho anh.""
Tiêu Chí Khiêm không có chút phản ứng nào, cầm tay Tuyết Chi muốn đi khỏi.
"Đợi một chút!" Nghê Thư gọi lại, rồi đứng ngăn trước cửa ra vào, lông mày nhíu lại tràn đầy dũng khí, chỉ vào người trên giường: ""Gã này phải làm sao đây?""
Tiêu Chí Khiêm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn: ""Ai đưa tới, thì người đó chịu trách nhiệm."
Nghê Thư bực bội di chuyển vài bước ở cửa ra vào: ""Sao có thể do tôi đưa tới đây được?""
""Cô biết mà."" Tiêu Chí Khiêm không hề nói thêm điều gì thừa thãi nữa, nói ra những lời này đã là cực hạn, kéo tay Tuyết Chi đi thẳng qua cửa, không thèm để ý đến Nghê Thư đang gào thét sau lưng: ""Tiêu Chí Khiêm, anh coi thường tình hữu nghị đồng môn!""
Lúc xuống lầu, Tuyết Chi có chút bận tâm hỏi: ""Tiêu Chí Khiêm, ném Thiên Ma lại cho Nghê Thư, thế có ổn không?""
Tuyết Chi đã từng tìm hiểu mối quan hệ vi diệu giữa Quần Ma điện và Hồng môn, mọi người chỉ vì quan hệ lợi ích giữa hai bên, nước giếng không phạm nước sông, nhưng mà khi lợi ích bị uy hiếp bởi bên kia, lúc đó những thỏa thuận bình thường ngắn ngủi kia cũng không được để trong lòng! Mà với quy mô của Quần Ma điện, cũng không phải tổ chức ngầm như Hải Thiên Đường có thể so sánh được. Vì vậy, Thiên Ma xuất hiện ở thành phố A, không thể coi là việc nhỏ được.
Tiêu Chí Khiêm đỡ tay cô, che chở cẩn thận từng li từng tí cho cô đi xuống lầu, đến khi đi tới cửa anh mới lên tiếng: ""Lần này Thiên Ma đến đây vì Nghê Thư, chúng ta nhúng tay vào anh ta sẽ không vui.""
Tuyết Chi tò mò: ""Sao anh biết?""
""Qua lại với nhau lâu như vậy, chút nhận thức chung ấy vẫn có: ""Anh mở cửa xe, để cho cô lên xe, sau đó lái thẳng xe về đường Hằng Nguyên.
Hiện tại, anh mới không thèm quan tâm cái gì mà Thiên Ma với Quần Ma điện, anh thực sự còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Nghê Thư khó chịu ngồi trên ghế, trong lòng thầm mắng tên nhóc Tiêu Chí Khiêm này, qua sông rút cầu, trước đây sao cô có thể có mắt như mù mà vừa ý anh ta được?
Cô vén tay áo khoác lên, hai tay đặt lên trên đầu gói, bực bội dẫm xuống đất, mắt liếc nhìn người vẫn đang ngủ mê man kia, cũng không biết nên làm gì với anh ta bây giờ mới tốt, hiện giờ một ít năng lực tự vệ anh ta cũng không có, Quần Ma điện kiêu ngạo như vậy, không biết có bao nhiêu kẻ thù, gã này nếu cứ thế đi ra giữa đường lớn hét to, khả năng bị xé xác cũng là nể tình lắm rồi. Nhưng cô cũng không thể cứ ngồi canh anh ta mãi như thế này được!
Xoắn xuýt một lúc lâu, Nghê Thư quyết định, vẫn nên cứu anh ta tỉnh dậy đã rồi nói sau.
Cô đứng dậy, đi đến, móc ra một vật đen như mực từ trong túi quần, giống như một cây Tàn Hồ, để dưới mũi anh, lay bên trái bên phải.
""Hắt xì!"" Thiên Ma hắt hơi, cả người lập tức lấy lại tinh thần, một giây sau, sinh ra cảnh giác, một tay bóp về phía cái cổ mảnh khảnh của Nghê Thư, sức phản ứng kinh khủng thế này, làm cho người ta líu lưỡi.
"" Khụ khụ... Buông ra!" Nghê Thư dùng hết sức vỗ vào tay anh ta, sau khi Thiên Ma thấy rõ cô, lập tức buông ra, rồi nghi ngờ nghiêng đầu nhìn cô: ""Thư Nhi?""
Nghê Thư lườm anh, nới lỏng cổ áo: ""Có lẽ nên để cho anh cứ ngủ như thế!""
Thiên Ma dần dần nhớ lại chuyện đã sảy ra, nheo mắt lại giống như con sói liếc nhìn cô, giọng hơi chất vấn: ""Em dùng thuốc làm tôi mê man?""
Nghê Thư chỉnh lại cổ áo, rất thẳng thắn: "Không sai."
""Em dám dùng thuốc với tôi?!"" Thiên Ma như phát nổ, trợn trừng mắt, râu ria trên cằm như muốn dựng hết cả lên, nắm tay cũng bóp chặt lại. tức giận đến mức hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Nghê Thư đã âm thầm chuẩn bị phòng thủ xong xuôi, tuy nói kỹ xảo đánh nhau của cô không coi như là tinh xảo, vứt ra ngoài cũng đủ tiêu chuẩn để tự vệ, có điều, độc của cô vô cùng kì lạ, nếu anh ta dám xông đến, cô dám hạ độc! Dù sao xảy ra chuyện cũng có Thiên Hải Môn gánh!
Ai ngờ, Thiên Ma gào thét vài tiếng sau đó mạnh mẽ xoay người đi, nắm đấm giống như sắt thép, đánh mạnh xuống cái giường gỗ kia, vài cái đã gãy cả ván giường: ""Cô gái chết tiệt này, tôi đánh chết cô! Dám hạ thuốc cho ông đây, tôi đánh chết cô! Để xem sau này còn dám ăn tim gấu gan báo thế nữa hay không?!"
Nghê Thư hóa đá, đứng phía sau, nhìn Thiên Ma như phát điên đánh từng quyền vào chiếc giường gỗ đáng thương kia, ván giường đã nứt ra rồi, anh ta vẫn chưa thoải mái, lại tháo cả chân gường xuống ném mạnh vào tường làm nó gẫy thành hai đoạn.
"Cho rằng ông đây nuông chiều cô, cô không coi ai ra gì nữa phải không?! Để xem sau này cô còn dám nữa hay không!""