Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Tuyết Chi. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má.
Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc.
Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng…
Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô.
Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào.
Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô.
Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc.
Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì.
Trương Tuyết Chi mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy, rút một tờ giấy, tùy ý lau đi vết dính trên người.
Nhìn thấy vết máu màu đỏ trên miếng giấy, đôi lông mày đẹp đẽ của anh nhíu lại tỏ vẻ chán ghét, vứt giấy đi, không hề nhìn đến người phụ nữ đang nằm trên giường, quay người nhấc đôi chân thon dài bước vào phòng tắm.
Trương Tuyết Chi cố ý lơ đi sự chán ghét trong ánh mắt anh, tay chống giường ngồi dậy, toàn thân mỏi nhừ, eo như sắp gãy làm đôi, nơi nào đó lại càng cảm thấy bỏng rát.
Cô đau đớn mím chặt môi, không ngờ cho dù là ở trên giường, Bắc Minh Hạo cũng lạnh nhạt với cô như vậy, đến một chút dịu dàng cũng keo kiệt không cho cô.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Cô có thể tưởng tượng ra, người đàn ông cách cô một bức tường kia, đang nóng lòng muốn xóa sạch hương vị của cô trên người anh, cô cảm thấy chua xót trong lòng.
Nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, Trương Tuyết Chi theo thói quen trở về dáng vẻ mạnh mẽ hàng ngày, đôi mắt phượng mê người của cô híp lại, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ lười biếng dựa vào tường: “Cô tìm Anh Hạo? Anh ấy đang tắm.”
Đỗ Hân Dĩnh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không cần nghĩ cũng biết được ban nãy đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt tái đi: “Hai người… không, không thể… không thể nào…”
“Haha.” Trương Tuyết Chi cười, tay khoanh trước ngực, dáng vẻ quyến rũ, nhíu mày hỏi ngược lại: “Tại sao lại không thể?”
“Đỗ Hân Dĩnh, cô nghe rõ cho tôi, tôi ngủ với Anh Hạo rồi! Mới đây thôi, chúng tôi đã ngủ với nhau rồi!”
Đỗ Hân Dĩnh sụp đổ hét lớn: “Đừng, đừng nói nữa! Anh Hạo đã đồng ý với tôi, sẽ không phát sinh quan hệ với cô…”
“Lời đảm bảo như vậy, cô cũng tin?” Trương Tuyết Chi tiến về phía trước một bước, ghé sát vào tai Đỗ Hân Dĩnh: “Anh ấy nói, biểu hiện trên giường của tôi tốt hơn cô một trăm lần!”
“Trương Tuyết Chi, cô là đồ tiện nhân!!”
“Haha…” Trương Tuyết Chi vui vẻ cười lớn, cô thật sự rất muốn để Bắc Minh Hạo thấy được dáng vẻ lúc này của Đỗ Hân Dĩnh, vẻ mặt ác độc đầy thù hận, giống một ả đàn bà điêu ngoa, đâu còn dáng vẻ dịu dàng thường ngày nữa, so sánh với Trương Tuyết Chi cô trong mắt anh, cũng không cao thượng thuần khiết hơn bao nhiêu!
“Tôi là tiện nhân, nhưng cũng có giá trị của một tiện nhân!” Trương Tuyết Chi thu lại nụ cười, tiến đến gần Đỗ Hân Dĩnh, ngũ quan đẹp đẽ khẽ nhăn lại: “Tôi vì người đàn ông này mà hủy hoại cả cuộc sống của mình, dâng lên tất cả những gì tôi có! Ba tôi bị ép tiếp nhận điều tra, em trai lại phải vào tù! Cô thì sao, cô đã làm được gì cho anh ấy? Cô chẳng qua chỉ là con gái của bà quản gia nhà chúng tôi, cô ăn của nhà tôi, mặc nhà của tôi, đến cả học phí cũng là ba tôi đóng cho cô, cô có tư cách gì để giành đàn ông với tôi? Cô…”
Không đợi cô nói xong, một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy vai cô, ngay sau đó, cả người cô bị ép quay lại, rồi cô bị tát một cái thật mạnh.
Anh Hạo… Đỗ Hân Dĩnh oan ức bổ nhào vào lòng Bắc Minh Hạo, giọng yếu ớt lên tiếng tố cáo khiến người khác đau lòng: “Anh Hạo, anh đã đồng ý với em rồi, anh đồng ý với em rồi… Sao anh lại cùng với cô ấy…”