Chiếc Hummer có ngoại hình mạnh mẽ dừng lại trước cửa ngôi biệt thự mang phong cách Châu Âu.
Trước khi xuống xe, Úc Tử Duyệt hơi lưỡng lự, nhớ tới những lời lẽ nghiêm khắc mà ba đã nói với mình trong ngày cưới, trong lòng bỗng thấy tủi thân, cũng sợ rằng ba vẫn còn giận mình, “Xuống xe!” Thấy dáng vẻ do dự đó của cô, anh trầm giọng nói.
Úc Tử Duyệt nguýt anh có nữa con mắt, sau đó nhảy xuống xe.
“Mẹ…..” Vừa đi vào sân, từ xa cô đã dang rộng hai cánh tay lao về phía toàn thể gia đình đang đứng trước cửa ngôi biệt thự.
“Thiên thần nhỏ của mẹ, rốt cuộc cũng chịu về rồi.” Ôm con gái vào lòng, Tô Mạt Hề vỗ về phía sau lưng con gái run giọng nói, nghĩ tới con gái cưng giờ đã là con dâu người ta, trong lòng ít nhiều cũng có chút mủi lòng.
Cha con Úc Trạch Hạo cùng với Lệ Huyên đứng bên cạnh, Lăng Bắc Hàn mặc một bộ quân phục phẳng phiu xách theo quà cáp đi tới hướng mọi người.
“Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết luôn....” Úc Tử Duyệt còn đang làm nũng trong lòng mẹ, nhưng khóe mắt vẫn len lén nhìn trộm sang ba mình, cô vẫn không dám tới gần.
“Ba! Mẹ!” Lúc này, giọng nói hùng hậu của Lăng Bắc Hàn cất lên chào hỏi ba mẹ vợ, sau đó quay sang lễ phép gật gật đầu chào Úc Tử Mặc và Lệ Huyên.
Hai tay Úc Tử Duyệt quàng lên cổ mẹ mình, quay đầu sang nhìn Lăng Bắc Hàn, thầm nghĩ, anh ta gọi cũng thật ngọt xuôi tai ấy nhỉ, làm cho ba mẹ mình vui cười hớn hở. Còn mình ngày hôm qua về nhà chồng, nhìn thấy ba mẹ anh ta thì cứng miệng líu qíu không mở lời được.....
“Bắc Hàn , mau vào nhà đi.....
Nhìn thấy mẹ cô đối xử tốt với Lăng Bắc Hàn như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt hết sức ghen tị! Lính thối này, sao ai gặp cũng thích anh ta vậy chứ, thậm chí hoa gặp cũng muốn nở luôn á? Đoạt hết sự yêu thương của mình.
“Con bé này, còn đứng thẫn thờ ra đó làm gì?” Lúc này, Úc Tử Mặc một tay đẩy bả vai em gái, một tay ôm eo bạn gái, nụ cười trên khuôn mặt điển trai đầy vẻ cưng chiều.
Sau khi vào nhà, cha con Úc Trạch Hạo cùng Lăng Bắc Hàn ngồi xuống ghế sofa, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, mà chủ đề nói chuyện của đàn ông lúc nào cũng nào là tài chính trong nước, rồi nào là chính trị gì đó.
Hôm nay Tô Mạt Hề muốn đích thân xuống bếp, cho nên Lệ Huyên đi theo phụ giúp bà.
Úc Tử Duyệt ngồi nghe mà ngáp liên tục, nhàm chán bỏ đi lên lầu.
Vào lại căn phòng của mình, tuy rằng chỉ mới xa nó có ba bốn ngày, nhưng có cảm giác dường như đã xa lâu lắm rồi vậy, nói chung là cảm thấy có gì đó là lạ.... Tầm mắt thoáng nhìn tới quả bóng để trên kệ sách, lồng ngực không kiềm được mà đập thình thịch.
Quên đi! Đừng nghĩ nữa, nghĩ tới cái tên khốn ấy làm chi!
Cô cực kì không thích cái loại cảm giác đau buốt tim thế này!
Mở máy tính lên, đeo tai nghe vào, nhìn biểu tượng game CS trên màn hình, cô kích động mở bung nó lên, trên màn ảnh rộng LCD liền hiện ra hình ảnh 3D của trò chơi, tay trái Úc Tử Duyệt ấn phím WASD, tay còn lai thì cầm con chuột, động tác rất nhanh nhẹn thành thạo, khẩu AK47 màu đen nhắm chuẩn ngay mô hình Zombie đang lao về phía cô. (CS: Counter-Strike (loạt trò chơi bắn súng.) Phím WASD: Trong game phím WASD dùng để kiểm soát vận chuyển nhân vật)
“Bằng, bằng, bằng.....” Cô nhắm chính xác ngay đầu Zombie tấn công nổ súng.
“Đồ lính thúi, tôi bắn chết anh!
Gõ cửa vài lần không thấy có người mở, Lăng Bắc Hàn đẩy cửa đi vào đúng lúc nghe được tiếng mắng chửi của Úc Tử Duyệt, dù vậy nhưng anh vẫn nhàn nhã nhìn tới người nào đó đang ngồi ở trước máy tính thuần thục điều khiển ngang dọc chuột cùng bàn phím.
“Haha, bắn nát đầu anh! Xem anh còn lên mặt nữa không?” Sau khi giải quyết mô hình Zombie kia xong, Úc Tử Duyệt đắc chí ngửa đầu cười to, nào ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đen thui của Lăng Bắc Hàn.
Cô gái này, sao lại thù hận mình đến vậy?
Khuôn mặt tươi cười của Úc Tử Duyệt đột nhiên cứng ngắc, cái miệng nhỏ xíu còn há to thêm, hết hồn nhìn tới bộ mặt đẹp trai đen thui kia, “Anh, sao anh vào được chứ?” Cô lắp bắp hỏi.
Ơ sao thế, đây là nhà của mình mà, mắc gì phải sợ anh ta cơ chứ?
“Nè! Đồ lính thúi, ai cho phép anh ngang nhiên vào phòng tôi!” Cô giống như tiểu nhân đắc chí tháo tai nghe xuống thở phì phò gào lên.