Úc Tử Duyệt tức giận mắng thầm trong lòng, đôi mắt tràn đầy ý giận trừng anh, trong miệng còn đang ngậm miếng cá nướng, khóe môi còn dính một hột mè. Hai ngày nay đúng thật là anh ta rất ít la mắng mình, cũng rất chăm sóc quan tâm mình, ai ngờ lúc này thần kinh lại bộc phát!
Tôi nói em đứng dậy!” Lăng Bắc Hàn thấy cô nhìn mình lom lom dáng vẻ không phục, lạnh lùng nói.
Hai ngày không có răn dạy cô, lại khôi phục bản tính cũ rồi!
Chú làm gì mà hung dữ vậy? Quát cái gì chứ? Tôi đâu phải là con chó hay con mèo của chú nuôi!” Nhiều lần buồn bực không lên tiếng rốt cuộc Úc Tử Duyệt cũng nổi đóa, tức giận đứng phắt dậy rống lại với anh.
Đây là mệnh lệnh! Hôm nay em đã phạm phải ba lỗi. Buổi sáng đánh răng rửa mặt bị chậm hai phút, buổi trưa ở nhà thủ trưởng lúc ăn cơm bắt chéo hai chân, vừa nãy còn đặt chân trên bàn trà! Bây giờ phạt em đứng tư thế hành quân một tiếng! Lập tức thi hành ngay!” Anh nhìn cô nói với vẻ không cho phép cãi lại.
Tôi xin mạn phép không nghe!” Úc Tử Duyệt cả giận ngồi lại xuống ghế sofa, hai chân tiếp tục để lên bàn trà, giận dỗi làm ngược lại lời anh nói!
Nào ngờ, chân cô vừa để lên, Lăng Bắc Hàn liền bước nhanh tới phía trước khom người đè lên cô, Á….Chú…..Ưm.” Anh trực tiếp ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn liến thoắng không ngừng của cô, điên cuồng hôn lên môi cô, đây là lần đầu tiên anh hôn cô sau đêm tân hôn!
Cái đồ sói già háo sắc này! Lại muốn “cái kia kia” với mình nữa sao?
Úc Tử Duyệt cảm thấy trống ngực đang bắt đầu tăng tốc, nhưng cũng không quên liều chết chống trả lại anh!
Lăng Bắc Hàn không màng tới sự giãy giụa của cô, bế cô lên đi thẳng về phòng ngủ, cùng cô ngã nhào xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ rồi đè lên người cô hôn cô tới tấp, bắt đầu giở trò tay chân với cô. Sau một lúc, bàn tay to lớn vén lên vạt áo cô, bàn tay còn lại thì phủ lên khối tròn trịa trước ngực cô.
Cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm, Úc Tử Duyệt trở nên luống cuống.
Ưm….A...... Chú......” Thừa lúc anh buông cô ra, cô kịch liệt thở hổn hển, Tôi sai rồi, tôi chịu nhận lỗi mà, chú.....Chú đừng như vậy......Tôi sẽ đi đứng tư thế hành quân!” Cô sợ mình lần nữa rơi vào bể kích tình do anh làm đạo diễn!
Mình còn phải nghĩ cách để ly hôn nữa!
Dục vọng của Lăng Bắc Hàn đã bị cô nhóm lên vì thế cũng không muốn bỏ qua cho cô, gian ác gặm cắn vành tai cô nói, Đã muộn rồi!” Anh vừa phả ra hơi thở nóng bỏng vừa khàn giọng nói.
Úc Tử Duyệt liều mạng lắc đầu, Xin chú đấy! Phạt tôi đứng tư thế hành quân đi! Tôi cam đoan sẽ đứng nghiêm chỉnh!
Lăng Bắc Hàn hơi hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, nhìn vẻ hoảng sợ và không tình nguyện trên gương mặt cô mà lòng anh càng thêm buồn bực, tới bây giờ mà cô vẫn không thích mình đụng vào......
Đột nhiên, anh trở người ngồi dậy lạnh lùng nói, Hai tiếng!”
Hả? Lính thối kia......Chú.....Khi nãy chẳng phải chú vừa nói một tiếng sao?” Tên ác ma này! Lật lọng không giữ lời! Úc Tử Duyệt tức tối phản bác.
Anh liếc xéo cô, trên môi thoáng hiện ý cười ranh mãnh, Đây là hậu quả của việc em không phục tùng mệnh lệnh!
Úc Tử Duyệt lồm cồm bước xuống giường, miệng thì lầu bầu nói, Chú đang trả thù có phải không? Đồ tiểu nhân!” Trả thù việc cô không làm thõa mãn thú tính của anh ta ư. Chỉ cần muốn là phạt mình đứng hai tiếng liền á? Cái đồ hèn hạ vô sỉ, tên khốn kiếp!
Còn không phục? Vậy 3 tiếng!
Ái….Không! Tôi sai rồi, tôi sai rồi, thủ trưởng đại nhân, tôi đùa chút ấy mà! Hai tiếng thì hai tiếng, tôi đứng, tôi đứng ha ha….” Úc Tử Duyệt ngoài miệng cười ha ha nhưng trong lòng cười không nổi, nói xong vội vàng ngoan ngoãn chạy tới góc tường nghiêm túc đứng thẳng.
Úc Tử Duyệt đứng ở cạnh tường nhìn tới Lăng Bắc Hàn đang dựa vào đầu giường đọc sách, trong lòng căm phẫn không thôi! Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng ngọa nguậy: Đồ lính thối! Chờ xem sau này tôi chỉnh cho chú biết chết là như thế nào!
Vào lúc cô đang kích động âm thầm rủa xả thì Lăng Bắc Hàn đang rất nghiêm túc đọc sách đột nhiên ngẩng đầu lên, Á…Tôi không có nói gì chú hết nha!” Cái tên lính thối này! Bộ trên đầu anh ta có mọc mắt sao? Mình mới làm có vài động tác nhỏ đã bị anh ta phát hiện rồi!
Thời gian trôi qua thêm nữa tiếng nữa, Úc Tử Duyệt cảm thấy hai chân mình đã bắt đầu nhức mỏi không thể nào đứng thẳng được nữa, cô đau đến sắp khóc, Chú à….” Cô tủi thân gọi anh nhưng chỉ nhận lại cái trừng mắt hung dữ của anh.
À không, Lăng Bắc Hàn!” Ý thức được bản thân đã gọi sai, ngay lập tức sửa lại lời nói.
Nào ngờ, Lăng Bắc Hàn vẫn nhìn cô trừng trừng, Thủ trưởng......Tôi.....Tôi sắp xỉu rồi.....Cầu xin chú tha cho tôi đi.” Úc Tử Duyệt giả bộ đáng thương cầu xin, chỉ còn chưa quỳ xuống với anh thôi, bởi vì tư thế đứng hành quân này thật sự là quá khổ sở mà!
P/S: LBH là nam 9 thứ 2 mà mình thích trong những bộ truyện đã làm và đọc ^^