Cô gái nhỏ bé lười biếng ở trên giường lật người, chân ngọc trắng nõn thon dài từ chăn mỏng lộ ra ngoài, nghịch ngợm đè vào chăn, một cây cánh tay cũng ôm lấy chăn. Đầu nhỏ cọ xát, giống như tìm được tư thế thoải mái, ngáp một cái nặng nề ngủ tiếp.
Lăng Bắc Hàn ngồi ở bên giường vốn muốn gọi cô dậy nhưng nhìn bộ dáng lúc ngủ của cô, người luôn luôn lạnh lùng như anh, lúc này thế nhưng không đành lòng đánh thức cô.
Một bàn tay to nhẹ nhàng vươn tới đem mái tóc đen nhánh che hết gương mặt của cô vén lên, lộ ra gò má mềm mại. Ưmh.....Tránh ra...... Trong giấc mộng, mơ hồ cảm giác trên gương mặt truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Úc Tử Duyệt kháng nghị lầu bầu nói.
Anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã qua bảy giờ, đối với một quân nhân coi thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất nghiêm khắc mà nói, anh đã châm chước cô hai giờ rồi, Úc Tử Duyệt Anh đứng lên, nhìn xuống cô nghiêm giọng quát lên.
Ưmh ......Ai vậy......Ối...... Đau quá..... Nghe được âm thanh ồn ào, Úc Tử Duyệt không vui cau mày, cảm giác đau đớn từ thân thể truyền đến, cô khẽ than thở nói.
Hoét......
Ái......
Lăng Bắc Hàn không khách khí, cầm cái còi dùng sức thổi, một tiếng này so đồng hồ báo thức hữu hiệu hơn nhiều, chỉ thấy Úc Tử Duyệt chợt thức tỉnh, hét lên một tiếng, mở hai mắt ra, tỉnh táo lại ngay, nhìn lại người đang ngậm còi đứng trước mặt, người đàn ông mặt nghiêm túc.
Trong lúc mơ hồ chưa tỉnh trí nhớ chợt ùa về, nỗi đau giữa hai chân, như nhắc cho cô nhớ toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ hồng, cô tức giận ngẩng đầu lên, nhìn lại vẻ mặt của người đàn ông không ra gì này, Lăng Bắc Hàn! Cái tên biến thái này! Anh giỏi lắm. Anh dám dùng bạo lực gia đình với tôi Ngồi ở trên giường, mặc đồ ngủ, nhìn ngón tay áp út của Lăng Bắc Hàn, bất tri bất giác hét to.
Cưỡng hiếp?
Vật nhỏ này! Tối hôm qua là người nào ở dưới thân của anh nghênh hợp cầu hoan?
Đừng nói nhảm! Lập tức rời giường! Đây là mệnh lệnh Lăng Bắc Hàn rốt cuộc là người nghiêm túc, nói không được những lời nói mập mờ, mặt lạnh hướng về phía cô vợ mới dạy dỗ.
Ra lệnh, ra lệnh, tôi đâu phải là lính của anh! Lăng Bắc Hàn cái người này cái tên sói già, tôi.....Tôi giết chết anh Úc Tử Duyệt tức giận nhảy lên, nhưng hai chân lại vô lực, cả người lại muốn ngã xuống.
Lăng Bắc Hàn bước nhanh đến phía trước, ôm cô lại, cả người cô ngã ở trên người của anh.
Anh đừng đụng tôi.....Đồ sói già Cô vừa la hét, vừa hung tợn đánh lồng ngực của anh, Ai biểu anh cưỡng ép tôi! Nói không giữ lời! Anh trả sự trong sạch cho tôi! Anh trả cho tôi.
Đủ rồi Lăng Bắc Hàn bị cô cố tình gây sự đến tức nghẹn, cong người để cô ngồi ở bên giường, hai tay giữ chặt bả vai của cô, Úc Tử Duyệt! Nên xảy ra, không nên xảy ra, cũng đã xảy ra! Nếu như tối hôm qua tôi không động vào em, nhưng cả đời này không thể không động vào em! Em bây giờ là vợ của tôi! Tôi cho em thấy rõ ràng thực tế Anh nhìn cô, từng chữ từng câu, kiên định nói.
Tất cả đường nét trên gương mặt tuấn tú cương nghị này đều nghiêm túc và nghiêm túc.
Úc Tử Duyệt sững sờ, tim căng đầy ghen tuông cùng đau lòng, anh nói không sai, gạo đã gạo nấu thành cơm rồi......
Nhưng chẳng lẽ cô và Lệ Mộ Phàm thật sự là không khả năng sao? Cậu ấy thích mình mà mình cũng thích cậu ấy...... Nếu như trước đây cô còn chưa biết rõ tim mình, nhưng thời điểm Lệ Mộ Phàm thổ lộ với cô, cô đã hiểu, thì ra là nhiều năm như vậy, lòng mình luôn quan tâm đến cậu ấy vẫn len lén thích cậu ấy.
Nhưng tôi không thích anh.....Anh cũng không ưa gì tôi! Tôi còn đang định muốn ly hôn đấy Cô lấy một tia ý thức còn lại cả gan nói lên, cô cảm thấy hai người bọn họ căn bản không tình cảm, chỉ cần anh đồng ý, ly hôn cũng không khó. Cô và Lệ Mộ Phàm vẫn có khả năng, nhưng mà bây giờ......