Từ lần trước sau khi Lăng Bắc Diệp chủ động nhận sai, hai người làm hòa, sau ba tháng tiến độ của vụ án cũng chậm lại, Lăng Bắc Diệp thường dành thời gian ở cùng cô. Sau khi hai bảo bối đủ tháng, sinh mổ thuận lợi ra đời đều rất khỏe mạnh, một trai một gái, dưới sự yêu cầu của người nhà họ Lăng bác sĩ cố ý lấy bé trai ra trước, về sau bé trai chính là anh, mà cô bé còn lại là em gái.
Ngày đó Lăng Bắc Diệp một mực canh giữ ở trong phòng sinh, chính mắt thấy một màn phẫu thuật sinh kia, một màn này kích thích anh, về sau càng phải yêu thương người vợ đã sinh con cho anh! Về phần hai tiểu tử kia, cả ngày anh đều không có thời gian để ý tới bọn chúng, vẫn coi chừng Lục Khải Lâm.
Ở bệnh viện mấy ngày rồi về nhà, trong khoảng thời gian ở cữ này Lăng Bắc Diệp cũng không bận, thật ra thì anh vẫn đang chờ đợi tin tức của Lam Khả, chỉ là đường dây của Lam Khả giống như cắt đứt. Tung tích của cô không rõ, sống chết chưa biết.
Mà tên tội phạm đầu sỏ King kia cũng biến mất không thấy bóng dáng. Vụ án bước vào giai đoạn hết đường xoay sở, đối phương cũng không tiến hàn bất kỳ giao dịch nào nữa. Nhưng bất kể là Lục Khải Chính hay Lăng Bắc Diệp đều cảm thấy giông bão sắp tới trước yên bình.
Dứt khoát buông lỏng, ngồi chờ bên địch bắt tay hành động.
Em tới cho bú sữa. Lục Khải Lâm tiến vào phòng trẻ, nhận lấy con gái Tiểu Đóa Đóa trong ngực Lăng Bắc Diệp đi tới sofa bên cạnh ngồi xuống, vén áo ngủ lên....
Lăng Bắc Diệp nhìn bộ ngực lớn của vợ yêu lộ ra bị con gái bảo bối ngậm trong miệng, trong lòng không khỏi đau xót, lúc này con trai Tiểu Thiên Thiên trong giường trẻ sơ sinh cũng khóc lên “Thiên Thiên cũng đói rồi. Lục Khải Lâm cau mày, thấy Lăng Bắc Diệp còn ngây ngốc , đưa chân đá anh một cái.
Lăng Bắc Diệp phản ứng kịp, ôm con trai lên “Ưmh, không phải đói bụng, là đi vệ sinh! Tiểu tử thúi này!” Lăng Bắc Diệp ôm chăn nói, một tay bế cậu nhóc đi toilet.
Động tác của anh nhẹ một chút! Nhìn anh một tay bế con trai, Lục Khải Lâm la lớn, chỉ sợ anh làm rớt con trai. Lăng Bắc Diệp không để ý tới cô, ở trong toilet lấy tã giấy bẩn xuống cho con trai, lại rửa cái mông nhỏ cho cậu nhóc.
Tiểu tử thối, ta là ai? Nhìn tiểu tử thối không khóc, trên gương mặt nhỏ nhắn còn vương giọt nước mắt trong suốt anh hỏi.
Tiểu thử thối nhìn anh, nháy mắt mở miệng Ê a.” giống như là đang trả lời anh, Lục Khải Lâm đi vào nhìn hai cha con đang trao đổi với nhau, trong lòng ngọt ngào “Thiên Thiên, chúng ta đi uống sữa ha. Ôm lấy Thiên Thiên từ trong ngực anh vừa đi vừa nói.
Tại sao lại cho nó bú? ! Người đàn ông bất mãn kháng nghị, còn nhớ trước lúc ăn tối đã cho nó bú một lần rồi!
Sức ăn của con trai lớn hơn. Lục Khải Lâm cười nói, Lăng Bắc Diệp tiến lên từ phía sau cô, một tay trực tiếp đặt lên khối đầy đặn để không bên phải của cô “Ừ....A....Anh....
Em đều cho chúng nó bú rồi, anh còn chưa bú đấy, em yêu gần một năm rồi, em muốn anh nghẹn chết à? Lăng Bắc Diệp thổi khí bên tai cô xấu xa nói.
Anh buông em ra, trước mặt các con đừng như vậy! Vỗ mu bàn tay anh cô buồn bực nói, xoay người đưa lưng về phía anh.
Lúc mang thai vốn phải cấm dục, sau khi sinh cũng không thể lập tức được… Cô nói thêm, hai tháng nay vì bận rộn khôi phục vóc người, cô không đồng ý hoan ái với anh thỉnh thoảng lấy tay giúp anh giải quyết.
Hiện tại sắp ba tháng rồi, sao lại không thể? Em cũng không phải sinh tự nhiên mà! Lăng Bắc Diệp thở phì phò nói, thân thể lại tiến lên trước, dán chặt vào lưng của cô ma sát vào cô, một tay sờ bộ ngực lớn của cô một tay vén vạt áo ngủ của cô lên, bắt lấy cái mông cong của cô ....
Á....Anh....Anh đi tắm trước đi! Lục Khải Lâm cau mày nói.
Ý của cô là đồng ý cho anh rồi hả? Trong lòng Lăng Bắc Diệp vui vẻ, nhanh chóng đi vào phòng tắm. Lục Khải Lâm cười cười, sau khi cho Thiên Thiên ăn no, cô lặng lẽ đi vào phòng ngủ, từ trong tủ quần áo lấy ra mấy bộ nội y sexy, cố ý chọn lựa bộ đồng phục cảnh sát rồi thay trước khi anh tiến vào phòng ngủ.
Lăng Bắc Diệp mới vừa vào cửa, bị tình cảnh trước mắt cho ngơ ngẩn, áo đồng phục màu lam nhạt, chỉ bao trùm lấy bộ ngực lộ ra bụng bằng phẳng của cô, chỉ là dưới rốn có một vết sẹo cong cong mờ mờ không rõ ràng....
Nửa người dưới mặc một cái váy cực ngắn, một đôi giày sơn trắng đến gối, trên tay còn đeo đôi gang tay đồng bộ màu trắng.
Thấy anh đi vào trong lòng Lục Khải Lâm vẫn không khỏi xấu hổ, hai gò má ửng hồng có chút luống cuống “Cảnh quan Lục… Lăng Bắc Diệp cười xấu xa tiến lên, Lục Khải Lâm bị sợ lui về phía sau “Cảnh quan Lục, sợ cái gì? Đặt cô lên cửa tủ quần áo, nâng cằm cô lên, anh mập mờ hỏi.
Anh buông em ra! Cô tức giận cố ý quát.
Không buông, cảnh quan Lục ăn mặc mê người như vậy không phải là muốn quyến rũ anh… Anh lại nói, khóe miệng cười ngả ngớn, ngón tay chậm rãi dời xuống dừng lại bộ ngực của cô, vuốt ve điểm hồng tinh tế, chọc cho cô run rẩy liên tiếp
Không, không phải. Cô phối hợp nói tim càng thêm run rẩy, cảm giác tối nay mình quá lớn mật rồi, bây giờ Lăng Bắc Diệp đối với cô mà nói quả thật chính là một dã thú cấm dục đã lâu!
Lăng Bắc Diệp lại cười xấu xa, dáng vẻ lưu manh như một tên côn đồ.
Không phải sao? Không phải sao lại mặc váy ngắn như vậy, còn mặc quần chữ T. Lăng Bắc Diệp cười xấu xa, nói xong dùng sức xé ra....
Lăng Bắc Diệp! Em không chơi! Lục Khải Lâm tức giận, cảm giác mình còn không rút lui tối nay nhất định sẽ bị anh hành hạ chết đi sống lại.
Không chơi? Nhanh như vậy đã không chơi? Kịch hay còn chưa bắt đầu ! Anh gào xong, một tay khiêng cô lên ngã xuống giường....Người đàn ông cấm dục quá lâu giống như dã thú được thả, cắn xé người dưới thân.
Sau một phen dây dưa kịch liệt, đồng phục cảnh sát trên người cô bị anh xé thành mảnh nhỏ, nhìn cô toàn thân trần trụi giống như dê con đợi làm thịt, Lăng Bắc Diệp hận không thể lập tức vọt vào thân thể của cô, nhưng chút lý trí con sót lại làm anh dừng động tác, mở ngăn kéo ra tìm kiếm một hộp áo mưa.
Lục Khải Lâm mở đôi mắt sương mù nhìn anh vô cùng kinh ngạc, không biết anh mua lúc nào, nhưng cũng cảm động bởi sự chu đáo của anh, Lăng Bắc Diệp vội vả đeo lên cho mình “Bà xã....Anh tới đây.... Anh liếc nhìn cô một cái, nâng chân của cô lên....
Ì ì....Ì.... Điện thoại di động trên tủ đầu giường đang vang lên, cắt đứt anh, trong nháy mắt Lăng Bắc Diệp thiếu chút nữa thì bất lực! Mặt bất đắc dĩ liếc nhìn Lục Khải Lâm, cô chỉ thấy anh nhanh chóng xuống giường cầm điện thoại lên, sau đó khoác áo ngủ ra ban công....
Không phải lại có hành động gì đó chứ?
Cô khổ sở nghĩ trong lòng, chỉ chốc lát sau, mặt Lăng Bắc Diệp nghiêm túc đi vào “Anh có nhiệm vụ, em ngủ trước đi! Anh đã khôi phục tỉnh táo, đâu còn là dã thú phát cuồng vừa rồi nữa.
Lục Khải Lâm chỉ thấy anh đứng bên tủ treo quần áo, nhanh chóng mặc quần áo vào, cuối cùng còn đeo một túi đựng súng, khẩu súng lục màu đen được anh bỏ vào, sau đó mặc áo khoác ngoài màu đen. Nhìn khẩu súng kia trong lòng cô run rẩy “Anh chú ý an toàn! Chóp mũi chua xót lo lắng xông lên, cô rất lo lắng nhiệm vụ nguy hiểm của anh.
Lăng Bắc Diệp quay đầu, nhìn cô cười cười “Không có việc gì, anh còn đợi quay lại cùng em.... Đi tới mép giường, kéo qua cô, nói nhỏ bên tai cô, cười quỷ dị nói rồi hôn cô một cái “Đi nha! Nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Trước khi đi lại đến phòng trẻ, cúi người xuống nhìn hai tiểu tử hôn trên mặt mỗi đứa một cái.
Chỉ chốc lát sau xe của anh biến mất ở trong màn đêm, Lục Khải Lâm đứng ở cửa sổ, đưa mắt nhìn xe của anh biến mất, ở trong lòng cầu nguyện anh có thể bình an trở về....
***
Lão Đại, chiếc kia du thuyền có vấn đề, chúng ta đã thông báo cho giám sát Hải Quan tiến lên hỏi thăm! Lăng Bắc Diệp chạy tới bờ biển, A Phong tiến lên báo cáo với anh.
Lăng Bắc Diệp cầm ống nhòm hồng ngoại nhìn về phía giữa biển, chỉ chốc lát sau thiết bị truyền tin trên người vang lên, cái đó đại biểu cho âm thanh của hy vọng làm anh mừng rỡ “Lão Đại, là em.
Nghe được âm thanh của Lam Khả, Lăng Bắc Diệp mừng rỡ “Nói đi!
Tối nay có một lượng hàng lớn lên bờ. Lam Khả nhanh chóng nói. Lăng Bắc Diệp tỉnh táo nghe Lam Khả báo cáo xong lập tức liên lạc với Lục Khải Chính.
Trực tiếp hành động! Lục Khải Chính chạy tới, sau quá trình bố trí, ra lệnh. Chỉ chốc lát sau, mấy tổ nhân viên tấn công bến tàu ở nơi xa.
***
Chỉ chốc lát sau, mặt biển vốn yên lặng đã tràn ngập khói thuốc súng....
Giao dịch trên tàu chở hàng bị cảnh sát vây quét, mấy tên tên cầm đầu mang theo tiền mặt đang chạy trốn, Lăng Bắc Diệp dẫn thủ hạ truy đuổi mãnh liệt, triển khai một cuộc đấu súng với đối phương.
Lam! Bắn chết tên cầm đầu đó cho tôi! Người đàn ông to lớn mặc áo khoác ngào màu đen, đeo mắt kính đồng bộ chỉ vào Lăng Bắc Diệp ra lệnh với Lam Khả. Lam Khả kinh hãi “Dạ! Nói xong quỳ một chân trên đất, nhắm vào Lăng Bắc Diệp nổ súng
Lăng Bắc Diệp dễ dàng né tránh, đạn bắn vào ống sắt, ma sát kịch liệt phát ra tia lửa.
King thấy Lam Khả không bắn trúng, móc một khẩu súng lục ra, nhắm đúng vào Lăng Bắc Diệp, chính lúc này Lăng Bắc Diệp dũng mãnh vọt tới, mắt thấy King nổ súng vào anh, anh lăn lộn trên mặt đất thật nhanh tránh đạn bắn tới liên tiếp.
Lúc này súng lục của King chuyển hướng nhắm ngay vào bọn A Phong, A Phong né tránh không kịp A Phong… Chỉ thấy Lăng Bắc Diệp nhào tới…
Lam Khả thiếu chút nữa kêu ra, kịp thời ngừng lại “King, đi mau! Lam Khả lo lắng lúc này King vẫn có thể nổ súng, la lớn khóe miệng người đàn ông nâng lên nụ cười tàn nhẫn nhắm vào Lăng Bắc Diệp còn chưa đứng dậy.
Không… Lam Khả kích động quát, tung người một cái nhào tới phía đám người Lăng Bắc Diệp và A Phong.
Tiễn người! King trong nháy mắt mới phản ứng kịp, nã đạn giống như phát điên từng viên đạn ghim toàn bộ vào trên lưng của Lam Khả.
Lam Tử!
Chỉ nghe ATam rống to.
Lăng Bắc Diệp chỉ thấy miệng Lam Khả phun máu tươi ngã về phía mình, anh đưa tay theo bản năng tiếp được cô, súng trong tay bắn quét liên tiếp về phía King....
King trực tiếp nhảy xuống thuyền, lái một chiếc thuyền nhỏ chạy trốn, Lăng Bắc Diệp để Lam Khả xuống, A Phong ở bên cạnh nhận lấy, khắp người cô đầy máu me, gương mặt khổ sở cứng ngắc “Lão Đại.... Cô lầm bầm mở miệng, máu tươi từ khóe miệng trào ra....
Lam Tử! A Phong rống to, trong đêm tối Lăng Bắc Diệp nghe được tiếng gào của A Phong, trái tim đau xót chạy thục mạng đuổi theo chiếc thuyền nhỏ.
***
Đêm đó Lam Khả đã mất trên đường đưa đi bệnh viện, cả người trúng năm viên đạn mỗi viên đều bắn trúng chỗ hiểm.
Lăng Bắc Diệp bắn trúng King một phát, dưới sự phối hợp với Lục Khải Chính đã bắt được King. Không ăn mừng phá án thành công như trước đây, lần này lại thành lễ truy điệu của Lam Khả. Lăng Bắc Diệp vẫn đứng ở đó không nói một lời, mặt không chút thay đổi, sau lại theo đội ngũ cứng ngắc vòng quanh di thể Lam Khả làm nghi thức cáo biệt cuối cùng.
Tiếng nhạc mặc niệm không ngừng thúc giục người ta rơi lệ, Lam Khả nằm giữa hương hoa, toàn thân mặc cảnh phục giống như đang nằm ngủ, Lăng Bắc Diệp nhàn nhạt nhìn cô một cái, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng ngày đầu tiên cô đến đội cảnh sát báo danh.
Trong trí nhớ của mấy người A Phong, A Tam cũng hiện lên từng màn làm việc chung với Lam Khả....
Cô gái trẻ tuổi này, là vì cứu bọn họ nên mới hy sinh
Trong lòng A Phong áy náy, nếu không phải tại anh thì sẽ không liên lụy đến Lăng Bắc Diệp, Lam Khả cũng sẽ không hy sinh.
Nghi thức cáo biệt di thể kết thúc, tất cả mọi người lấy mũ xuống mặc niệm....
Lăng Bắc Diệp không rõ cảm giác trong lòng là như thế nào, anh chỉ biết Lam Khả hy sinh vì cứu anh. Một màn kia vẫn còn hiện lên trong đầu anh, lúc thu dọn di vật của cô thì anh mới biết được Lam Khả thích anh....
Khoảng khắc đó, cảm nhận trong lòng không thể nói rõ là như thế nào.
Di thể được hỏa táng, cô không có một người thân, cuối cùng hóa thành một lọ tro cốt do anh nâng trong ngực. Một cô gái hoạt bát dũng cảm, trong nháy mắt hóa thành một lọ tro tàn lòng của Lăng Bắc Diệp co rút đau đớn. Cô gái đó thường giúp anh mang cơm, yên lặng hoặc len lén chăm sóc anh, cứ như vậy mà mất rồi, cuối cùng còn vì anh mà chết....
Đầu óc của anh rất loạn trái tim lạnh lẽo, tro cốt từ trong tay được truyền cho những đồng nghiệp khác.
Lam Tử! A Phong ôm tro cốt của Lam Khả, rơi nước mắt gầm nhẹ một tiếng, người đàn ông cao lớn thô kệch lại rơi nước mắt trước mặt nhiều người như vậy, thật ra thì A Tam cũng rơi lệ rồi, còn có rất nhiều đồng chí nữ nữa.
Lăng Bắc Diệp phát ngôn trong lễ truy điệu, bản thảo này là người khác viết, anh chỉ đọc mọt cách máy móc trong lòng vẫn lạnh lẽo như cũ. Thỉnh thoảng sẽ co rút đau đớn, cuối cùng anh nói lời trong tim của mình, ngay trước mặt toàn bộ đồng nghiệp, làm kiểm điểm.
Lục Khải Chính không nhịn được lên đài phát biểu, biểu đạt ngoài thương tiếc cho sự hy sinh của Lam Khả, còn chỉ đích danh nói với Lăng Bắc Diệp, muốn anh không nên tự trách, chuyện ngoài ý muốn như vậy ai cũng không thể ngăn cản, Lam Khả hy sinh cũng là quyền lợi của bản thân cô đưa ra lựa chọn vì quốc gia và nhân dân!
Lý luận là như vậy, nhưng trong lòng Lăng Bắc Diệp tạm thời không thể thản nhiên như vậy được....
Lục Khải Lâm cũng tham gia tang lễ, nghe người ta âm thầm nói, Lam Khả bởi vì cứu Lăng Bắc Diệp mà chết, trong lòng chấn động cũng rung động. Không ngờ cô ấy yêu lại yêu Lăng Bắc Diệp sâu sắc như vậy....
Nhìn Lăng Bắc Diệp vài ngày không về nhà đứng cách đó không xa, cô không biết tâm trạng lúc này của anh như thế nào, cô cũng tiếc cho sinh mạng đáng quý mà trẻ tuổi của Lam Khả. Trước đây không lâu cô gái trẻ này còn tìm cô, hôm nay đã qua đời rồi....
Sau khi tang lễ kết thúc, phần lớn mọi người đều rời đi cuối cùng chỉ còn lại mấy đồng chí trong đại đội của bọn họ vẫn đứng trước bia mộ của Lam Khả, Lục Khải Lâm chậm rãi tiến lên, trong lòng vô cùng phức tạp.