Nghe Lăng Bắc Diệp nói trong lòng Lục Khải Lâm đau nhức khó nhịn, đúng vậy bọn họ làm sao lại biến thành như vậy? Anh là anh A Diệp cô thích từ nhỏ đến lớn, hiện tại cô đã được thỏa mãn ước nguyện gả cho anh, vậy mà phương thức chung sống với anh lại giống như người xa lạ.
Đối mặt với anh cô vẫn phải đè nén tình cảm của mình, không để cho anh phát hiện ra nỗi khổ tâm của cô. Cô cũng cảm thấy mình rất ích kỷ, biết mình có bệnh còn không nói cho anh biết, còn để cho anh cưới cô, để cho người chồng là anh phải trải qua cuộc sống hôn nhân không có tình dục.
Nhưng gặp phải chuyện như vậy đối với cô mà nói chính là một vết nhơ lớn nhất trong sinh mệnh của cô, cô làm sao nói ra khỏi miệng được! Có lúc cô thậm chí còn lừa mình dối người cho rằng chuyện kia chưa từng xảy ra.
Ánh mắt nóng rực của Lăng Bắc Diệp khóa chặt cô, chẳng lẽ mối tình đầu của cô thật sự có sức ảnh hưởng với cô lớn như vậy? Lớn đến nỗi có thể xem anh là kẻ thù?
Lâm Lâm Anh không nhịn được đưa tay muốn cầm tay của cô, Lục Khải Lâm phản ứng nhanh chóng né tránh, động tác nho nhỏ này lần nữa thương tổn tới tự tôn đàn ông của anh “Anh A Diệp, em đã không còn là Lục Khải Lâm trước kia rồi, nhiều năm như vậy có rất nhiều thứ cũng đã thay đổi... Cô nhìn anh lạnh nhạt nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên.
Dưới sự chiếu rọi của ánh nến, gương mặt trắng nõn thuần khiết cùng nụ cười lạnh nhạt xa cách đó là dành cho anh một người xa lạ.
Đúng đã nhiều năm trôi qua, bọn họ xa nhau lâu như vậy cô cũng từng có bạn trai cũ, nếu như không phải người nhà phản đối khẳng định là cô đã kết hôn với người đàn ông kia. Còn anh? Chỉ là một người anh trai tri âm tri kỷ trong thời thiếu nữ của cô……
Nhưng bây giờ em là vợ của anh! Lăng Bắc Diệp vẫn không nhịn được gầm nhẹ ra tiếng, trừng mắt nhìn cô giọng nói mang theo lên án, hơi thở của anh rất mạnh thổi tắt cả cây nến trên bánh ga-tô. Lời của anh cũng làm trong lòng Lục Khải Lâm cả kinh, khổ sở nhìn anh.
Lăng Bắc Diệp vừa nói ra khỏi miệng thì trong lòng liền hối hận, cảm giác mình đúng là không có tự trọng mới có thể hỏi cô vấn đề này, mới có thể rống với cô như vậy. Cô vốn không muốn gả cho anh, không phải sao?
Coi như anh chưa hỏi, ăn cơm! Đang lúc Lục Khải Lâm muốn mở miệng thì Lăng Bắc Diệp lại gầm nhẹ nói. Cô cũng không nói thêm gì nữa, khôi phục lại trạng thái cực kỳ tỉnh táo mặt không chút thay đổi. Bữa tối này Lăng Bắc Diệp ăn mà trong lòng vô cùng buồn bực, nhìn người đối diện nhai kỹ nuốt chậm, đắm chìm trong thế giới của mình cô hoàn toàn không đếm xỉa đến anh, anh lại cảm thấy mình thật sự không phải là một người đàn ông!
Những năm này cô cũng sớm có thói quen thái độ cư xử như thế, có lúc có thể xem nhẹ tất cả xung quanh, bình tĩnh giải quyết mọi việc.
Ăn xong bữa tối cô đi rửa chén còn Lăng Bắc Diệp ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, bản tin thời sự đang đưa tin hành động càn quét ma túy và tẩy trừ văn hóa phẩm đồi trụy mới nhất, mấy ngày liên tiếp gần đây anh làm thêm giờ để theo đuổi vụ án này, cũng may tối nay không có hành động gì, có thể ở nhà nghỉ ngơi một đêm.
Sau khi Lục Khải Lâm thu dọn phòng bếp xong, Lăng Bắc Diệp cũng vừa vặn tắt TV “Đi chuẩn bị nước nước tắm giúp anh, tối nay anh muốn tắm! Anh trầm giọng gần như là đang ra lệnh, ngay sau đó đi tới phòng ngủ. Anh cố ý ra lệnh với cô như vậy, muốn để cho cô nhìn giống như một người vợ quan tâm tới chồng làm việc cho chồng.
Cô lại rất ghét anh ra lệnh như vậy nhưng vì nhân nhượng cho khỏi phiền, cô vẫn đi đổ nước, thật ra thì anh không hầm hừ bảo cô đi làm chuyện như vậy cô cũng sẽ chủ động đi làm.
Lăng Bắc Diệp đứng ở cửa phòng tắm, an tĩnh nhìn cô đang đứng ở bên bồn tắm thử nước ấm, cô mặc một bộ quần áo ở nhà, áo dệt kim màu trắng quần bằng bông màu trắng, mái tóc quăn mềm mại buộc lỏng ở sau ót……
Bây giờ cô đã sớm không phải là cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu mà lột xác thành một người phụ nữ thành thục. Cô nhã nhặn lịch sự không ham danh lợi, phong cách ưu nhã giống như một bông sen trắng. Cho dù cô có thái độ lạnh nhạt xa cách với anh, nhưng ở trong mắt của anh cô vẫn tốt đẹp, làm anh cũng chỉ dám lẳng lặng nhìn cô từ xa.
Lục Khải Lâm đứng dậy lúc quay đầu thì vừa hay nhìn thấy anh, anh để trần nửa người trên lộ ra cơ ngực to lớn màu lúa mạch, hạ thân chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng. Vóc người của anh cao lớn rắn rỏi. Mặt mũi thon gầy đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng con ngươi sâu thẳm, mái tóc ngắn lộn xộn càng làm anh trông gợi cảm mê người.
Cảm giác tim đập thình thịch làm trái tim cô ấm áp.
Đối lập với tầm mắt của cô, Lăng Bắc Diệp di chuyển bước chân, đi tới phía cô, cô vội hồi hồn xoay tầm mắt “Nước đổ xong rồi, không nóng không lạnh. Cô lạnh nhạt nói, di chuyển bước chân.
Giúp anh chà lưng! Lúc cô đi qua bên người anh thì Lăng Bắc Diệp đưa tay bắt được cổ tay trắng nõn của cô nhỏ giọng nói, trong âm thanh mang theo bá đạo cùng cường thế cũng giống như là ra lệnh. Bởi vì anh đụng vào mà cơ thể cô âm thầm ngẩn ra, muốn tránh thoát khỏi anh lại không đành lòng.
Hết sức ẩn nhẫn cảm giác chán ghét trong lòng “Em còn có chuyện phải làm Nhẹ nhàng nói uyển chuyển cự tuyệt. Lăng Bắc Diệp nhắm mắt ngấm ngầm chịu đựng phẫn nộ trong lòng, buông tay cô ra, cô vội vã bước nhanh ra ngoài.
Ra khỏi phòng tắm, cô nặng nề thở dốc, quay đầubuồn bã liếc nhìn: anh A Diệp, thật xin lỗi……
Khi Lăng Bắc Diệp trở lại phòng ngủ thì cô vẫn còn đang bận rộn ở thư phòng, anh phát hiện trên tủ đầu giường có một ly sữa ấm, trong lòng anh cũng ấm áp, anh bưng lên có thể là cô chuẩn bị cho anh. Anh cảm động uống xong, nằm lên giường chờ cô.
Qua một lúc lâu Lục Khải Lâm mới dám trở về phòng ngủ, đầu tiên là liếc nhìn tủ đầu giường, khi thấy cái ly trên tủ đầu giường trống không thì cô mới an tâm nhưng cũng áy náy. Vì tránh né đòi hỏi của anh cô đã cho anh uống thuốc ngủ...
Nhìn Lăng Bắc Diệp ngủ say trên giường cô áy náy đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của anh “Thật xin lỗi” thì thào nói xong, nhanh chóng chạy đi tắm, lúc trở lại phòng ngủ thì anh vẫn ngủ như chết, cô lên giường an tâm gối vào trong khuỷu tay của anh, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy hông anh...
Cả đêm nằm trong ngực anh cô ngủ rất an ổn, vừa ngủ đã đến sáng.
Lăng Bắc Diệp mơ màng tỉnh lại, nhìn cô nằm trong khuỷu tay giống như là đang nằm mơ, nhìn cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ còn lười biếng ngáp một cái, bộ dáng kia xem ra rất đáng yêu, vậy mà đợi khi cô hoàn toàn tỉnh táo nhìn thấy anh thì cô vội vã khôi phục lạnh nhạt, ý đồ tránh thoát khỏi ngực anh, cánh tay dài của anh xiết chặt lại kéo cô vào trong ngực quay đầu ngậm lấy môi của cô.
Toàn thân Lục Khải Lâm bỗng chốc căng thẳng, thừa nhận nụ hôn của anh tim đập lợi hại.
Đang lúc cô muốn giãy giụa thì điện thoại di động để ở trên bàn của anh vang lên, anh vội vã buông lỏng cô ra, khi Lăng Bắc Diệp nghe điện thoại, mới phát hiện thậm chí mình có rất nhiều cuộc gọi nhỡ!
Tối hôm qua sao anh có thể ngủ như chết vậy chứ?
Anh thầm nghĩ, vừa nhận điện thoại của đồng nghiệp vừa xuống giường, đi tới bên tủ treo đồ nhanh chóng mặc quần áo.
Lăng Bắc Diệp vội vã mặc quần áo tử tế rửa mặt xong “Anh có hành động!.” Thấy Lục Khải Lâm, anh nhanh chóng nói.
Anh chú ý an toàn!” Lục Khải Lâm hướng về phía anh lớn tiếng kêu một câu, lời quan tâm này Lăng Bắc Diệp nghe thấy hết sức hưởng thụ. Khóe miệng mang theo nụ cười quay đầu “Không có việc gì!” Anh cười nói với cô.
Cái anh muốn không nhiều lắm, chỉ một câu quan tâm của cô như vậy cũng đủ để làm anh mở cờ trong bụng rồi.
Nụ cười của anh cũng làm cô ấm áp, nhớ tới tối hôm qua cùng giường chung gối với anh cả đêm trong lòng không khỏi dâng lên hạnh phúc ...
***
Học trưởng, cám ơn đề nghị của anh em trở về sửa đổi tiếp!” Trong quán cà phê hoàn cảnh u nhã, Lục Khải Lâm thu hồi kẹp tài liệu hướng về phía người đàn ông lịch sự nho nhã ở đối diện cười nói. Người đàn ông này chính là “mối tình đầu” của cô, Hách Đồng.
Hai người thật ra thì chưa từng chân chính yêu nhau, chỉ là bạn bè hợp tác rất tốt.
Hách Đồng uống một ngụm cà phê, cười nho nhã “Khách sáo với anh cái gì, có vấn đề cứ hỏi anh!”
Cô thật lòng cảm kích mà cười “Nhất định nhất định, hoan nghênh đến Sở Sự Vụ của chúng em tham quan!” Sở Sự Vụ của cô mới thành lập còn có rất nhiều vấn đề cấp bách chờ giải quyết, có lúc Lục Khải Lâm thật sự muốn kéo Hách Đồng vào trong Sở Sự Vụ, nhưng cô cũng biết với quan hệ của cô và anh trước đây, nếu như cha mẹ biết nhất định sẽ mất hứng.
Lăng Bắc Diệp ngồi trong xe cảnh sát nhìn một nam một nữ đi ra từ quán cà phê, bóng dáng của người phụ nữ làm con ngươi anh tĩnh mịch “Lão Đại, đó không phải là chị dâu sao?” Đồng nghiệp bên cạnh chỉ vào nói với Lăng Bắc Diệp.
Lăng Bắc Diệp mặt lạnh quay đầu trợn mắt nhìn cấp dưới một cái “Tiểu Thiệu, đèn xanh rồi!” Lăng Bắc Diệp lại quát lên với tài xế, tài xế phản ứng kịp vội vàng xuất phát “Còn tưởng rằng ngài muốn xuống xe !” Tài xế sâu kín mở miệng.
Xuống xe làm gì? Không cần làm việc nữa hả? Bà xã của tôi đang cùng khách hàng nói chuyện!” Lăng Bắc Diệp dạy dỗ nhưng trái tim lại rất chua xót! Lời này quả thật chính là lừa mình dối người, người đàn ông kia sao anh có thể không biết, đó chính là Hách Đồng mối tình đầu của cô!
Làm sao cũng không ngờ được bây giờ bọn họ vẫn còn liên lạc! Lăng Bắc Diệp dùng sức nắm chặt tay đặt trên đầu gối...
Buổi tối anh vẫn chịu đựng ghen tuông trong lòng trở về nhà, cô cũng có chút nhiệt tình khác thường, chủ động lấy nước tắm cho anh điều này làm anh có chút thụ sủng nhược kinh. Bởi vì buổi sáng anh cười với cô như vậy làm cô vui vẻ cả ngày, cũng mong đợi cùng giường chung gối với anh lần nữa.
Cô thích cái loại cảm giác thân mật ôm anh cùng nhau ngủ đó, biết anh uống thuốc ngủ rất an ổn cho nên cô có thể hoàn toàn an tâm ôm anh ngủ chung...
Len lén từ trong ngăn tủ lấy ra viên thuốc màu trắng, tay có chút run rẩy đem viên thuốc bỏ vào trong sữa “Em ở đây làm gì? ! Âm thanh trầm thấp từ phía sau lưng vang lên “Đoàng” ly thủy tinh trong tay cô rơi xuống, sữa màu trắng bắn tung tóe đầy đất, còn chưa hòa tan viên thuốc ngâm trong đó...
Lăng Bắc Diệp bước nhanh đến phía trước, nhìn viên thuốc trên mặt đất, nhớ tới tối hôm qua mình ngủ một đêm rất say lại không nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, anh như chợt hiểu ra điều gì!
Lục Khải Lâm ngơ ngác ngẩng đầu lên, mặt vẫn không chút thay đổi nhưng trong lòng run rẩy, suy cho cùng vẫn có chút sợ.
Cô bỏ thuốc ngủ cho tôi? !” Lăng Bắc Diệp trừng mắt nhìn cô, tức giận quát trái tim bị xé nát thành từng mảnh! Chóp mũi Lục Khải Lâm chua xót, ức chế tâm tình của mình, mặt không thay đổi nhìn anh, sau đó thản nhiên gật đầu.
Cái bộ dạng này của cô làm Lăng Bắc Diệp tức giận vung tay lên, muốn tát lên trên mặt của cô, nhưng vẫn nhịn được!
Tại sao? !” Anh rống to, gân xanh trên trán nổi lên vẻ mặt bi thương.
Cô ngơ ngẩn nhìn anh chậm rãi mở miệng “Em không muốn xảy ra quan hệ với anh.” Lạnh nhạt nói nhưng lòng tràn đầy áy náy.
Ha ha...” Lời của cô làm anh giống như nghe được cái gì đó cực kỳ buồn cười, chuyện cười vô cùng châm chọc, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt, anh muốn rời đi nhưng lại không cam lòng, trong lòng hạ quyết tâm dùng sức kéo ném cô lên giường.
A” Cô kêu to thân thể nảy lên, anh lập tức đè lên cô!
Không muốn xảy ra quan hệ với tôi, tôi con mẹ nó càng muốn! Lục Khải Lâm! Cô là vợ của tôi! Cô có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu của chồng!.” Lăng Bắc Diệp rống to, bàn tay càn rỡ chà xát đường cong trên người cô, anh dùng sức làm cho trên da thịt trắng nõn của cô hiện ra từng ấn ký màu hồng nhạt.
Toàn thân Lục Khải Lâm căng thẳng không có giãy giụacũng không phản kháng, chẳng qua là cố gắng để cho mình đắm chìm vào trong thế giới bảo vệ bản thân, cô như người đầu gỗ dùng lạnh nhạt đáp lại anh.
Anh hôn cô, từ dưới cổ của cô dời xuống, lướt qua xương quai xanh rồi ngực, cô vẫn giống như một xác chết không nhúc nhích. Mới đầu anh không để ý những thứ này, chỉ bá đạo hôn cô, bàn tay không buông tha từng tấc da thịt của cô, cho đến khi tiến vào trong cô……
Khô khốc không một chút ẩm ướt, Lăng Bắc Diệp ngẩng đầu lên, nhìn cô khép chặt hai mắt chân mày nhíu chặt, môi mỏng mím lại, toàn thân căng thẳng ở dưới thân anh “A” anh thất bại gào thét, nhiệt tình nhiều hơn nữa cũng bị lạnh nhạt của cô đánh tan, anh lật người xuống giường!
Chúng ta ly hôn đi” Lục Khải Lâm khôi phục thần trí, ngồi dậy nắm chăn bao lấy thân thể, nhìn anh đang nhanh chóng mặc quần áo, thì thào nói.
Động tác mặc quần áo của Lăng Bắc Diệp dừng lại một chút, xoay người, lạnh lùng nhìn cô “Muốn ly hôn để ở bên cạnh tên Hách Đồng kia?.” Anh lạnh giọng giễu cợt.
Hách Đồng?
Lục Khải Lâm đau khổ trong lòng, rất muốn trả lời anh cô và Hách Đồng căn bản chưa từng yêu nhau!
Không có cửa đâu! Lục Khải Lâm! Tôi cho cô biết! Không có cửa đâu! Ly hôn với cô, trừ phi tôi chết!” Anh hướng về phía cô quát to, giờ phút này hận cô hận thấu xương! Gào thét xong, anh xông ra ngoài nặng nề đóng sầm cửa lại.
Sau khi anh rời đi, cô ôm thân thể của mình đau xót rơi lệ “Thật xin lỗi...” Chỉ có thể áy náy nói ra ba chữ này, mặc dù biết anh có thể không thích cô như vậy, nhưng anh là chồng của cô, giống như anh nói cô có nghĩa vụ cùng anh...
Nhưng cô không làm được a! Cô có bệnh! Cô từng bị người làm bẩn! Cô rất dơ, ghét đàn ông đụng vào!
Từ sau buổi tối kết thúc trong không vui đó, liên tiếp hai tháng Lăng Bắc Diệp không về nhà, anh như người cuồng công việc, vô luận là ban ngày hay ban đêm, có khi mệt mỏi ngủ luôn ở đồn cảnh sát. Lục Khải Lâm cũng rất bận, dùng công việc để làm phong phú cuộc sống đơn điệu của mình, công việc kế toán của cô trong Sở Sự Vụ dần dần đi vào quỹ đạo, sức ảnh hưởng trong công tác cũng không thể khinh thường.
Trong mắt người ngoàicô là một nữ cường nhân lạnh lùng xinh đẹp sự nghiệp thành công, hôn nhân mỹ mãn.
Nhưng chỉ có chính cô biết, thế giới của mình không chịu nổi đến cỡ nào. Cô tự ti tính tình thì lạnh nhạt trong lòng lại có vấn đề, quanh năm phòng không gối chiếc. Cho dù đã kết hôn một năm nhưng không khác với cuộc sống độc thân là mấy, chỉ là cô cũng không cảm thấy tịch mịch bởi đã quen sống ở trong thế giới của mình.
Thật ra lúc không có chuyện gì làm, cô đều ở nhà luyện yoga, nấu canh, xem tạp chí...
Bạn bè tri kỷ hầu như không có, có thể là có liên quan tới tính cách của cô, những cô gái trong Sở Sự Vụ bình thường cũng không dám đến gần cô.
Thư ký Vu, tối nay toàn thể nhân viên đi liên hoan, khách sạn tôi đặt rồi.” Trong phòng làm việc, cô nói với thư ký. Trên mặt thư ký trẻ rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc, cô không nghe lầm chứ? Kế toán Lục muốn mời mọi người liên hoan?
Nhìn Lục Khải Lâm ngồi ở bên bàn làm việc, tóc vén lên mặc áo sơ mi màu trắng mang mắt kính gọng đen, thư ký thầm nghĩ.
Lục Khải Lâm cảm giác thư ký còn chưa rời đi, ngẩng đầu lên “Thất thần cái gì?.” Cô mặt không thay đổi hỏi.
A… ồ! Tôi biết rồi lập tức đi thông báo cho mọi người!.” Thư ký Vu nói xong nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi thư ký rời đi Lục Khải Lâm cười chua xót lắc đầu, cô cũng rất muốn cùng mọi người tụ tập hàn huyên, dung nhập vào cái tập thể này, vào trong đại gia đình này, nhưng……
Cùng với đồng nghiệp trong Sở Sự Vụ đi ăn tiệc búp-phê, sau khi cơm nước xong một nhóm những cô gái trẻ muốn đi ktv chơi, Lục Khải Lâm đồng ý đi một quán ở gần đó. Ngồi ở trong phòng chung huyên náo, cô không hợp với những thứ này nên chỉ ngồi ở một góc, trong ngực cầm gối ôm, yên lặng nghe các cô gái trẻ ca hát.
Nghe bài hát trữ tình của Lưu Nhược Anh cô cũng không nhịn được nghĩ tới Lăng Bắc Diệp, chua xót đứng dậy ra khỏi phòng.
Anh A Diệp, anh thật là xấu” Tiếng cười nũng nịu của người phụ nữ làm cô dừng chân, lúc quay đầu, chỉ thấy người đàn ông thân hình cao lớn trong ngực ôm một người phụ nữ nóng bỏng ăn mặc gợi cảm trong góc tối, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông, thế nhưng thân hình...
Trái tim buồn bực tràn đầy ghen tuông, tim cũng giống như bị người ta hung hăng xé thành mảnh nhỏ...
Ở đây là hộp đêm, anh đến tìm phụ nữ sao?
Đàn ông không hư phụ nữ không yêu, không phải sao” Lăng Bắc Diệp hài hước nói, nói xong bàn tay hung hăng bóp một cái vào mông của người phụ nữ xinh đẹp khiến cho người phụ nữ cười càng thêm phóng đãng.
Hai người lướt qua cô, anh giống như không nhìn thấy cô, ôm lấy người phụ nữ vừa nói lời hạ lưu, vừa ôm cô ta vào phòng bao. Kể từ lúc Lăng Bắc Diệp bước vào hành lang này thì đã thấy cô, anh tin tưởng cô cũng thấy được anh!
Một khắc kia thật sự có một chút khoái cảm trả thù!
Chỉ là nhìn cô đứng ở đó không nhúc nhích, không chất vấn ồn ào giống như những người phụ nữ khác, mà cô phản ứng giống như người xa lạ. Không đếm xỉa đến việc anh tìm phụ nữ!
Anh A Diệp…” Lăng Bắc Diệp mới vào phòng bao, cơ thể đã bị người phụ con gái nhiệt tình đè ở trên ván cửa, người phụ nữ không kịp chờ đợi cởi áo sơ mi của anh ra, móng tay sơn màu sắc diêm dúa lẳng lơ sờ lên lồng ngực của anh, vuốt ve bắp thịt cường tráng của anh, đầu gối dời xuống, chống đỡ ở phần háng anh nhẹ nhàng dụi vào...
A...” Lăng Bắc Diệp thở gấp “Bảo bối...” Tay Lăng Bắc Diệp xoa mặt của người phụ nữ, sau đó chậm rãi dời xuống trực tiếp chen vào trong rãnh vú sâu hoắm của cô ta.
Ừ...Anh A Diệp...Anh hư lắm!” Người phụ nữ phóng đãng rên rỉ, vặn vẹo eo nghênh hợp với ngón tay của Lăng Bắc Diệp, chỉ thấy khi Lăng Bắc Diệp duỗi ngón tay ra thì ngón giữa đã có thêm một túi bột màu trắng.
Người phụ nữ cười cườigiang hai tay chờ Lăng Bắc Diệp bỏ tiền “Kiểm hàng trước đã.” Chỉ thấy Lăng Bắc Diệp mở túi ny lon ra, ngửi một cái Hàng không tinh khiết. Anh lạnh nhạt nói.
Sắc mặt của người phụ nữ cứng đờ “Anh A Diệp thì ra là người trong nghề a. Người phụ nữ cười duyên nói “Hàng có tinh khiế thì giá tiền……”
Anh A Diệp của em giống như là người thiếu tiền sao? Khóe miệng Lăng Bắc Diệp mang theo nụ cười ma mị, nhìn người phụ nữ nói.
Không giống, không giống, em sẽ tìm anh Bưu. Người phụ nữ nói xong, lấy điện thoại trong túi ra bấm số.
Chỉ chốc lát sau, hai người ra khỏi phòng đi vào thang máy.
Thang máy vừa mới khép lại bị mở ra, mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi làm Lục Khải Lâm cau mày, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp ôm người phụ nữ vào cửa, cô ở trong góc mà tim run lên bần bật. Lăng Bắc Diệp giống như là không thấy cô vẫn nhấn nút.
Người phụ nữ dựa vào trong ngực của anh, thân thể không ngừng vặn vẹo, lấy vóc người đầy đặn ma sát với lồng ngực của anh, người đàn ông này chính là một người có dáng cực phẩm cô ta rất khi gặp được, cô ta thật sự muốn cùng anh vui vẻ mây mưa một trận...
Yêu Tinh, vội vã như vậy. Khóe mắt Lăng Bắc Diệp liếc về phía Lục Khải Lâm trong góc, thấy cô vẫn thờ ơ trong lòng khuấy đảo, cũng phối hợp với người phụ nữ suồng sã bàn tay cố ý xoa bóp mông của người phụ nữ cố ý để cho cô thấy.
Cô nhìn thấy, trong lòng quặn đau vô cùng hận không thể xông lên đẩy người phụ nữ ở trong ngực anh ra! Nói cho cô ta biết, chớ nhúng chàm ông xã của cô! Nhưng, cô xứng sao? !
Nếu như cô có thể thỏa mãn anh, anh còn có thể ở bên ngoài ăn vụng sao? !
Đến tầng một cô vẫn thờ ơ, trong lòng Lăng Bắc Diệp thất bại! Ôm người phụ nữ đi ra ngoài, sau khi Lục Khải Lâm đợi bọn anh rời đi mấy giây, mới ra khỏi thang máy.
Cô trơ mắt nhìn người phụ nữ kia lên xe với anh, mất đi năng lực suy tính, cô như cái xác không hồn đi đến chỗ đậu xe của mình, cứng nhắc khởi động động cơ rời khỏi bãi đỗ xe ngầm. Nước mắt rơi xuống như mưa, cô cảm thấy mình quá vô dụng, trơ mắt nhìn chồng của mình ** với người phụ nữ khác ở trước mặt mình mà cô cũng nhu nhược không ngăn cản!
Cũng hiểu rằng anh không yêu cô!
Bùm
A
Đầu xe đụng vào chướng ngại vật đặt trên đường đang sửa, cô kêu lên đạp thắng xe, thân thể theo quán tính lao về phía trước đụng vào kính chắn gió, lại bắn ngược trở về.
Cảm giác choáng váng tập kích, trên trán đau rát nóng bỏng!
Cô dựa vào chỗ tay lái chưa hết hoảng hồn, kiềm chế cảm giác chóng mặt, sau một lúc lâu mới khôi phục bình thường, chỉ nghe cửa sổ xe bị người gõ, cô quay đầu một cảnh sát giao thông ở ngoài xe...
Trên trán sưng lên một cái u lớn, một mình đến bệnh viện kiểm tra xác định không có bất kỳ di chứng gì, gửi xe đến của hàng số 4 sửa chữa, cô bắt taxi về nhà. Khi đi ngang qua Thành Giải Trí thì cổng bị xe cảnh sát vây quanh một con kiến cũng chui không lọt, ngay cả đường cũng niêm phong, xe taxi chỉ có thể đi đường vòng.
Nhìn những cảnh sát khác bận rộn như vậy, nhớ tới Lăng Bắc Diệp mới vừa còn cùng người phụ nữ kia……
Cô cười chua xót kết hôn một năm cũng chưa từng xảy ra quan hệ một lần, anh cũng không phải là thánh nhân không ăn vụng mới là lạ. Cô tìm cho anh một cái cớ như thế, tim lại đau đớn không chịu nổi.
***
Năm giờ sáng Lăng Bắc Diệp mới mệt mỏi không chịu nổi về đến nhà, vào phòng ngủ anh nhào tới Lục Khải Lâm đang ngủ trên giường.
A. Cô hoảng sợ kêu một tiếng, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, ngửi mùi nước hoa cùng mùi thuốc lá trên người anh, cảm giác buồn nôn làm cô ra sức đẩy lồng ngực của anh “Anh đừng đụng tôi! Cô lạnh giọng quát.
Chưa từng quên một màn ghê tởm của anh và người phụ nữ khác, Lăng Bắc Diệp bị một khối sưng đỏ trên trán cô hấp dẫn tầm mắt trong lòng đau nhói Đáng chết! Làm sao vậy? ! Vén tóc mái trên trán của cô lên, anh đau lòng hỏi.
Chóp mũi Lục Khải Lâm đau xót, một cỗ uất ức cuồn cuộn dâng lên, thế nào? Anh quan tâm sao?
Không cần anh lo! Anh cút đi! Đừng có dùng tay bẩn thỉu của anh đụng vào tôi! Anh cút đi! Cô gào thét, tim đau đớn tùng cơn hết sức ẩn nhẫn nước mắt sắp tràn mi.
Tay của anh cứng ngắc không biết nên làm sao với cô bây giờ, lật người xuống giường đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau trên tay đã cầm thêm một chiếc khăn ấm, anh đè cô lại nhẹ nhàng đặt lên trán của cô.
Cảm giác ấm áp làm cỗ nóng rát kia dịu đi rất nhiều, cô cảm động lại tức giận, cảm giác mình bị anh phản bội!
Tôi muốn ly hôn. Cô lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng lạnh nhạt nói. Lăng Bắc Diệp vừa định giải thích với cô chuyện đêm nay, không ngờ cô lại dám nói ra này câu, trái tim anh lần nữa bị hành hạ đau nhức khó nhịn!
Lục Khải Lâm! Cô rốt cuộc có từng thích tôi không?!” Anh gào thét ra tiếng, hay là anh vẫn yêu đơn phương còn cho rằng cô từng thích anh. Nếu không tại sao lại gấp nhiều sao may mắn cho anh như vậy?! Tại sao lại viết thư cho anh? !
Lời của anh, làm lòng cô chua xót muốn khóc, lạnh nhạt nhìn anh “Không có! Chưa từng có! Anh bỏ qua cho tôi đi! Cô lạnh lùng nói.
Lăng Bắc Diệp có kích động muốn giết người, nhảy lên “Rất tốt.” Cười lạnh nói “Cái này kết hôn, không ly hôn được! Lục Khải Lâm, đời này cô cứ như vậy đi!”
Tại sao không ly hôn? ! Loại vợ chồng hữu danh vô thực này đối với anh mà nói có ý nghĩa gì? Cô nhìn anh chất vấn.
Có ý nghĩa gì? Lăng Bắc Diệp chua xót ở trong lòng hỏi ngược lại, cưới cô là tâm nguyện trước khi vào trường quân đội anh đã lập thành...
Có chứ, dù sao tôi có thể muốn tìm người phụ nữ nào thì đi tìm người phụ nữ đó! Lục Khải Lâm! Đừng quá coi trọng chính mình! Anh lạnh giọng giễu cợt, nói xong rời đi.
Ý của anh là cơ thể của cô anh cũng không thèm muốn, dù thế nào đi nữa anh còn có thể tìm phụ nữ khác...Lục Khải Lâm suy ngẫm ý trong lời nói của anh như vậy, đưa tay gạt khăn lông trên trán đi, hung hăng vứt lên sàn nhà
Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một xa, băng lạnh càng ngày càng sâu, số lần gặp mặt càng ít người hai nhà cũng phát hiện vấn đề giữa hai vợ chồng bọn họ.
Hai người gần như là đường ai nấy đi, cô biết anh không yêu cô, ở bên ngoài có thể còn có phụ nữ. Lăng Bắc Diệp biết cô cũng không yêu anh, trong lòng còn nhớ đến tên Hách Đồng đó, tối thiểu anh thường nhìn thấy bọn họ hẹn gặp.
Dần dà anh cũng quen, dù sao chuyện của đội cảnh sát cũng đủ anh làm bận muốn chết, bận rộn có thể hoàn toàn quên mất cô!
Vấn đề làm hai người phiền lòng nhất chính là vấn đề đứa bé.
Vô luận là về nhà mẹ đẻ hay là đi nhà chồng, Lục Khải Lâm đều sẽ bị hỏi tới tin tức cái bụng, cô chỉ có thể nói láo là đang tránh thai sự nghiệp mới bắt đầu nên không muốn có con quá sớm. Bởi vì chuyện này cô bị mẹ ruột Chu Tú Lan trách mắng không ít.
Có lúc cô cũng muốn đứa bé, tối thiểu có thể cùng với cô vượt qua thời gian ở một mình quá nhiều, nhưngchỉ là suy nghĩ mà thôi. Bệnh của cô...
Lăng Bắc Diệp về nhà cũng sẽ tự giác ngủ ở phòng khách, có lúc một câu cũng không nói với cô, anh cảm giác trái tim yêu cô giống như đang từ từ khô héo, có lúc cũng thật sự không quan tâm cô. Anh lạnh nhạt cũng làm cho lòng cô chua xót, có lúc cô cũng rất muốn tâm sự với anh, nhưng vừa mở miệng nhìn biểu tình lạnh nhạt của anh, cô liền lui bước.
Cảm giác, anh đã chán ghét cô! Nhưng vì sao không ly hôn đây? Bởi vì hai người là kết thân nên không ly hôn được sao?
A. Cô thét chói tai ngồi bật dậy vì bị con ác mộng kia hành hạ mà giật mình tỉnh giấc, Lăng Bắc Diệp nghe được động tĩnh gần như là nhanh chóng vọt vào phòng ngủ chính “Làm sao vậy? ! Vẫn không cách nào kìm nén được mà quan tâm tới cô, nhìn cô ôm đầu gối ngồi ở trên giường anh gầm nhẹ.