Hộp quà vừa được mở ra, ánh sáng lấp lánh liền chiếu rọi vào mắt khiến cô chói mắt, hành khách ngồi bên cạnh cũng liên tiếp quăng những ánh mắt hâm mộ tới. Nhan Tịch cười nhạt, cầm chiếc lắc bằng kim cương lên, nhìn ánh sáng lấp lánh của nó, bên tai lại chợt vang lên giọng nói của Lục Khải Chính: Kim cương đại biểu cho sự vĩnh hằng.
Vĩnh hằng....
Nhan Tịch cười cười, nắm chặt chiếc lắc trong lòng bàn tay. Dù cô đã viết tiểu thuyết lâu như vậy, nhưng chưa từng nghĩ rằng trong đời sống thực tế có thứ tình yêu gọi là vĩnh hằng, tất cả sự tốt đẹp, đều chỉ là ước mơ thôi. Cô hít sâu một hơi, nhìn ngoài cửa sổ, nở nụ cười.
Chỉ cần trong lòng anh có cô, trong lòng cô cũng nhớ đến anh là được.
Trở lại Tô Thành, cô làm như chưa từng xảy ra cái gì, gọi điện thoại cho Lục Khải Chính, anh không nhận, cô lại gửi tin nhắn báo bình an cho anh, sau đó liền bắt tay vào quét dọn vệ sinh. Đến tối lúc đang định đi ngủ, thì Lục Khải Chính gọi điện thoại về cho cô.
Có thích lắc tay không?” Lục Khải Chính hỏi, giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính.
Cũng được, em không có hứng thú với châu báu lắm!” Nhan Tịch cười nói, nhìn chiếc lắc trên cổ tay đang tỏa ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Em thật đúng là không phải phụ nữ, có phụ nữ nào lại không thích kim cương cơ chứ?” Lục Khải Chính cười nói, lúc này, anh đang ngồi trong phòng làm việc, có chút mỏi mệt vê vê sống mũi, đây chính là công ty anh mở lúc làm gián điệp, sau khi vụ án kết thúc, sổ sách đã trải qua xét duyệt, của cải do anh làm ra đều không bị tịch thu.
Làm quan không thể làm thương nhân, anh đã giao công ty lại cho người đáng tin cậy điều hành, Lục Khải Chính muốn thông qua công ty này củng cố thêm sức mạnh cho nhà họ Lục, vì suy đến cùng anh cũng là một phần tử của cái gia tộc lớn này....
Cái gì cũng có ngoại lệ mà! Anh chưa nghỉ ngơi sao?” Nhan Tịch quan tâm hỏi, cô biết, Lục Khải Chính nhất định sẽ không bỏ mặc nhà họ Lục .
Tối nay có thể……” Lục Khải Chính đang định nói tối nay có thể sẽ không được nghỉ ngơi, nhưng lại sợ cô lo lắng, vội chuyển lời, Mới vừa xong việc, tắm một cái chuẩn bị đi ngủ, em cũng đi ngủ sớm cho anh! Không cho phép thức đêm viết văn!” Lục Khải Chính bá đạo ra lệnh, cho dù ngăn cách hai nơi cũng vẫn giống như đang ở bên cạnh cô.
Củng cố sức mạnh của nhà họ Lục, không phải chỉ dựa vào hôn nhân, nhất định sẽ có cách vẹn cả đôi đường, Lục Khải Chính nghĩ như vậy.
Em đang định đi ngủ, thì anh gọi điện thoại tới! Ngày mai em trai về, chơi với nó hai ngày nữa thì kì nghỉ cũng hết rồi. Đúng rồi, quý sau, công ty em rất bận, có thể sẽ ít liên lạc được với anh.” Nhan Tịch lại nói.
Bận rộn hơn nữa cũng không được cắt đứt liên lạc!” Lục Khải Chính nói, từ trong túi móc ra một chiếc hộp bọc vải nhung màu hồng, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, vốn dĩ hôm nay anh định đưa nó cho cô, nhưng lại cảm thấy như vậy không thích hợp cho lắm.
Dù sao anh cũng nên trải một con đường rộng lớn cho tương lai của hai người mới có tư cách đeo chiếc nhận này cho cô, Lục Khải Chính nghĩ như vậy.
Sẽ cố gắng hết sức! Không còn sớm nữa, ngủ đi.” Nhan Tịch kìm nén chua xót trong lòng nói, có phải dần dần không liên lạc, tình cảm sẽ phai nhạt đi không? Có điều, nếu như đã yêu đến tận xương tủy, có lẽ sẽ không dễ dàng phai nhạt như vậy.
Hôn anh một cái đi!” Lục Khải Chính cười nói.
.... Không thích.
Nhanh lên nào!
Chụt!
Chụt!” Cô hôn anh một cái, anh cũng hôn trả, Nhớ anh thì hãy ôm cái gối của anh nhé.” Lục Khải Chính lại không đứng đắn nói.
Bớt tự luyến đi!” Nhan Tịch nói, hai người lại trêu đùa nhau, không nỡ cúp điện thoại.
***
Thời gian sau đó, Nhan Tịch quả thật rất bận, công việc rất nhiều. Tâm tình của Kha Thần gần đây dường như cũng không tệ, như đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, rất ít khi gọi cô tới giúp như trước. Nhan Tịch được điều đến tổ biên tập của tòa soạn, công việc hàng ngày là kiểm tra, thúc giục bản thảo, thỉnh thoảng cũng viết một vài bài tạp văn(*) đăng lên phần chuyên mục.
(*) Tản văn: một loại tản văn hiện đại, không câu nệ hình thức, chú trọng nghị luận, cũng có thể tường thuật sự việc
Dần dần, liên lạc của Lục Khải Chính hơi ít đi, cô rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho anh, mà anh hình như cũng đang rất bận, có lúc hai ba ngày mới gọi cho cô một cuộc điện thoại. Mới đầu trong lòng Nhan Tịch có chút chua xót và bất đắc dĩ, nhưng dần dần, cũng đã quen.
Có điều lúc đêm khuya yên tĩnh, cô lại nhớ anh, nhớ đến điên cuồng, nhớ dáng vẻ của anh, nhớ từng lời anh nói, nhớ nụ cười xấu xa, nhớ những khi ở bên anh, anh ôm cô, hôn cô, nhớ cảm giác lúc anh cắn lên ngực cô, tiến vào bên trong cô....
Những lúc nhớ nhung điên cuồng như vậy, cô đều tự nói với mình, chỉ là tạm thời thôi, đến cuối cùng bọn họ sẽ được ở bên nhau!
Một tháng trôi qua, tình hình không có gì tiến triển, ngược lại cô còn nghe Úc Tử Duyệt nói, bệnh tình của ông cụ lại nặng thêm!
Ngày mùng 4 tháng 12, một luật sư nổi tiếng tìm đến cô, nói là giúp ông cụ chuyển cho cô một lá thư, Nhan Tịch nhận lấy. Bức thư kia là do ông cụ tự tay viết, Nhan Tịch đọc xong bức thư, bất đắc dĩ cười cười.
Ngày mùng 10 tháng 12, ông cụ qua đời.
Nhan Tịch thấy trên bản tin thời sự chính quyền còn tổ chức lễ truy điệu cho ông cụ.
Khi nhận được điện thoại của Lục Khải Chính cô nghe được rõ nỗi bi thương trong giọng nói của anh, Đừng quá đau buồn.” Cô không nghĩ ra lời gì để an ủi Lục Khải Chính, chỉ có thể nói như vậy.
Nhan Tịch, em làm sao vậy? Dạo này không hề chủ động họi điện thoại cho anh?” Bên kia điện thoại, Lục Khải Chính buồn bực oán trách, ông cụ vừa qua đời, cả Thủ Đô liền hỗn loạn, các thế lực đều chống lại nhà họ Lục, cũng may nhà họ Lăng vẫn đứng về phía nhà họ Lục.
Gần đây em cũng rất bận, phải viết bản thảo để xuất bản.” Nhan Tịch cười nhạt nói, trong lòng cũng co rút, giờ phút này, cô thật muốn được ở bên anh....
Bận thì bận, nhưng không được để cho tình cảm của chúng ta phai nhạt! Cho anh thêm chút thời gian nữa, anh sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện! Tin tưởng anh!” Lục Khải Chính nhấn mạnh lần nữa.
Anh nghĩ nhiều rồi!” Nhan Tịch vội vàng hét lên phản bác, cô rống lớn như vậy trong lòng cũng đang run rẩy.
Thái độ em như vậy là sao?” Lục Khải Chính nghe thấy giọng nói của Nhan Tịch có chút không bình tĩnh, tức giận hỏi, trong lòng có chút bi thương, sao cô lại không ân cần hỏi han anh như trước kia nữa?
Không có gì! Không còn sớm nữa, em muốn nghỉ ngơi.” Nhan Tịch lạnh nhạt nói, không muốn nói thêm câu gì với anh nữa, sợ lại làm anh tổn thương! Tổn thương anh một phần, cũng là làm tổn thương cô một phần.
Ai ngờ, Lục Khải Chính lại cúp luôn điện thoại, Nhan Tịch nghe thấy từng tiếng tút tút , trong lòng luống cuống. Cô làm anh tổn thương rồi sao? Cô thừa nhận, sau khi biết tin tức của ông cụ, cô không hề chủ động gọi cho anh một cú điện thoại nào, cũng không còn ân cần hỏi han anh nữa.
***
Ọe ọe.” Cảm giác buồn nôn xông tới, Nhan Tịch vội vàng bụm miệng, dưới ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp, chạy vội vào toilet.
Sao đột nhiên cô lại buồn nôn thế này? Nhan Tịch cau mày, nhìn khuôn mặt vì nôn mửa mà đỏ bừng của mình trong gương, trong lòng chợt kinh hoảng, cảm giác này giống như.... Trong đầu thầm tính toán kinh nguyệt của mình, hình như từ sau lần đó cô không có nữa, đã chậm 1 tuần rồi.
Nhan Tịch từ toilet ra ngoài, nhìn thấy Kha Thần, anh quan tâm hỏi cô, Không khỏe à?” Anh nhàn nhạt hỏi, đưa cho cô một chiếc khăn tay. Nhan Tịch gật đầu nhận lấy, Không sao, chỉ là dạ dày có chút không thoải mái thôi.
Không thoải mái thì xin nghỉ đi khám bệnh đi, tôi không phải là Chu Bái Bì (**).” Kha Thần cười giỡn nói với cô, Nhan Tịch cười cười, Ngài là người như thế nào, mọi người chúng tôi đều rõ!
(**) Chu Bái Bì là ác bá địa chủ dưới ngòi bút của “tác giả nổi tiếng” lão tiên sinh Cao Ngọc Bảo (xuất phát từ tác phẩm 'Tiếng gà gáy lúc nửa đêm'), nhân vật nam chính phản diện nổi tiếng, tên thật là Chu Xuân Phú, địa chủ khu Đông Bắc Liêu Nam. Chu Bái Bì vì để đám người làm làm nhiều nghỉ ít, nửa đêm canh ba học tiếng gà gáy để bắt mọi người dậy làm việc (Trong văn bản khế ước bán thân quy định rõ ràng: gà gáy phải dậy làm việc), bởi vì trước đây không có đồng hồ hoặc công cụ tính thời gian, đám người làm rời giường từ khi gà gáy làm việc cho đến khi mặt trời lặn mới kết thúc công việc, Chu Bái Bì gáy lúc nửa đêm, làm cho những người làm này phải rời giường trước thời gian vì hắn làm việc một nắng hai sương. Đám người làm hận chết tên Chu Bái Bì này, cuối cùng không thể nhịn được nữa, một người làm tên Tiểu Bảo đã bày kế giáo huấn Chu Bái Bì một trận.
Tiểu Bảo vì hiểu rõ việc này, một đêm, cậu một mình trốn sau xe ngựa quan sát động tĩnh bên trong nội viện, chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Chu Bái Bì lặng lẽ đi vào chuồng gà, rướn cổ lên học tiếng gà gáy, sau đó lại dùng gậy chọc chuồng gà, cho đến khi gà trống đều kêu lên, hắn ta mới rời đi.
Tiểu Bảo chứng kiến tình huống này bèn nói cho đám người làm, mọi người vô cùng tức giận. Buổi sáng sớm ngày hôm sau, Chu Bái Bì đến xem, thấy đám người làm đều đang ngủ, hắn giơ gậy lên vừa đánh vừa mắng, đám người làm không cam lòng chịu áp bách, bọn họ suy nghĩ cách để đối phó với Chu Bái Bì cùng đêm hôm đó, đang lúc Chu Bái Bì gáy trước chuồng gà, Tiểu Bảo núp ở trong bóng tối, quát lên: “Bắt trộm!”. Sớm đã chuẩn bị tốt, đám người làm nhao nhao chạy tới, đánh Chu Bái Bì một trân tơi bời. Vợ hắn ta nghe tiếng chạy tới, thấy người bị đánh là lão gia, mọi người lúc này mới dừng tay, cũng cố ý biểu hiện ra kinh ngạc, Vợ hắn không thể làm gì khác hơn là dìu Chu Bái Bì chật vật trở lại trong phòng, đám người làm đều cao hứng cười rộ lên. (Đây là ta tìm trên mạng và dịch từ tiếng trung sang nên có gì sai sót mong mọi người thông cảm nha)
Kha Thần cười cười, rời đi, ngay ngày hôm ấy sau khi tan ca Nhan Tịch liền đi đến hiệu thuốc mua que thử thai, len lén lút lút không cho dám để cho em trai mình biết, kiểm tra nước tiểu.
Hai vạch đỏ! Giống như lần đầu tiên ấy! Nhan Tịch cười chua xót, tại sao lần nào con cô cũng đến trong lúc không được mong đợi? Cô ngồi trên bồn cầu, ôm đầu, khổ sở không biết nên làm gì.
Đứng lên, sờ lên bụng mình, tính toán, có lẽ được hơn một tháng rồi.
Nằm trên giường, lại nhớ đến đứa con đầu tiên kia, trong lòng lại chua xót. Cho dù có chuyện gì đi nữa, đứa bé này nhất định cô sẽ sinh ra bình an, lần này, dù cô phải liều mạng cũng phải giữ được.
Ngày hôm sau, cô đến bệnh viện kiểm tra lại, đứa bé rất khỏe mạnh, nhưng thân thể cô lại hơi yếu, hơn nữa vì cô từng bị sảy thai nên tử cung khá mỏng, cái thai này phải giữ gìn cẩn thận. Nhan Tịch mờ mịt đi ra khỏi bệnh viện, trong lòng không biết là nên mừng, hay lo.
Chốc lát sau, cô cầm điện thoại di động, không nhịn được định gọi điện thoại báo cho Lục Khải Chính, rồi lại ngập ngừng.
Nhan Tịch! Không phải mày muốn rời xa anh ấy sao? Còn nói cho anh ấy biết làm gì nữa? Cô đi trên đường lớn, lòng chua xót nghĩ.
***
Từ sau buổi tối kết thúc cuộc gọi trong không vui kia, suốt một tuần sau đó, Lục Khải Chính không gọi điện thoại cho cô nữa, Nhan Tịch bắt đầu nôn nghén dữ dội, chuyện mang thai, cô giấu tất cả mọi người. Cũng may em trai bị điều đi làm việc ở khu khác, cũng ở lại ký túc xá bên đó, nếu không nhất định sẽ bị nó phát hiện ra mất.
Ở công ty, đồng nghiệp phát hiện bí mật của cô, họ nhao nhao phỏng đoán đứa bé là của Kha Thần .
Cần tôi giúp gì không? Tôi thấy cô nên nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi đi.” Kha Thần quan tâm hỏi cô, nhìn Kha Thần, Nhan Tịch hết sức cảm kích, nhưng vẫn lắc đầu.
Không cần, tôi không muốn để cho quá nhiều người biết chuyện tôi mang thai!” Nhan Tịch cười nói, cảm giác buồn nôn lại xông lên, cô bụm miệng, chạy ra ngoài cửa. Kha Thần nhìn dáng vẻ vội vã của cô, khẽ lắc đầu một cái....
Đêm khuya, trong phòng làm việc Lục Khải Chính nhìn điện thoại di động, trong số các cuộc gọi nhỡ, không có cái nào là số của cô, ngược lại oanh oanh yến yến lại không ít! Lục Khải Chính cười chua xót, không nhịn được mà vẫn hạ mình gọi điện thoại cho cô.
Ọe.” Nhan Tịch nôn mửa khó chịu chỉ toàn nước chua, cảm giác dịch mật cũng chảy ra, cô khổ sở rơi nước mắt, tủi thân mà không thể nói ra, nhìn mình trong gương, sắc mặt đỏ lên, mặt đầy nước mắt.
Súc miệng, trở lại phòng ngủ, nghe thấy điện thoại di động đang reo vang, nhìn màn hình điện thoại, là Lục Khải Chính gọi tới, lòng cô chua xót, cũng càng tủi thân hơn, không nhịn được muốn bắt máy, nói cho anh biết, cô đang mang thai đứa con thứ hai của bọn họ! Nhưng rốt cuộc lại cứng đờ đứng tại chỗ, không dám đi lại nhận điện thoại!
Nghe máy đi!
Lục Khải Chính ảo não nghe tiếng từng tiếng tút tút trong điện thoại, trong lòng không có cảm giác gì, một tuần lễ anh không tìm cô, cô cũng không tìm anh sao? Chẳng lẽ cô không biết nếu cứ như vậy tình cảm hai người sẽ dần phai nhạt đi sao?
Cũng may, đúng tiếng tút cuối cùng, điện thoại được kết nối, trái tim phiền muộn của Lục Khải Chính cũng lập tức như được giải tỏa, Sao bây giờ mới bắt máy?” Anh bất mãn quát.