“Không kịp giờ bay?” Sau khi lên xe, Lục Khải Chính quay đầu nhìn cô, nhàn nhạt hỏi, trong con ngươi mang theo chút u oán, có điều Nhan Tịch lại không hề nhận ra! Lúc mua vé, anh đã nói là sẽ tới đưa cô ra sân bay, ai ngờ, sáng sớm tới nhà cô thì cô đã đi mất rồi!
Cảm nhận được trong giọng điệu của anh có chút giễu cợt, Nhan Tịch biết là anh đang cố tình. Sáng sớm cô đã rời đi chính là vì muốn lẩn tránh anh.
“Phải.” Biết rồi còn hỏi, cô nhàn nhạt trả lời.
“Đáng đời!” Lục Khải Chính trầm giọng nói, sau đó khởi động xe.
“Giám đốc Lục, tôi làm phiền anh nhiều quá.” Nhan Tịch đột nhiên thay đổi thái độ, khách sáo nói với Lục Khải Chính, khóe miệng còn hiện lên nụ cười cực kỳ đúng chuẩn, trong lòng lại vô cùng phiền muộn, tại sao mỗi khi cô xui xẻo đều gặp phải anh ta vậy? Một tiếng ‘Giám đốc Lục’ khiến Lục Khải Chính vô cùng khó chịu vô cùng, tốc độ lái xe cũng theo đó mà tăng nhanh.
Thái độ của cô thực sự khiến anh rất khó chịu!
Lúc này, chuông điện thoại của Nhan Tịch chợt vang lên, Lục Khải Chính vẫn nhìn thẳng phía trước, tiếp tục lái xe, “Lục Khải, là anh à? Vé tàu của tôi bị mất rồi.” Hôm trước Nhan Tịch đã gửi tin nhắn cho Lục Khải, bảo anh sau khi lên tàu đừng tìm cô, vì vé tàu của cô bị mất rồi. Khi nhận được tin nhắn, anh đã rất lo lắng nên mới gọi điện tới, “Ừ, không có việc gì, tôi không sao! Tôi đi máy bay.” Lục Khải thật sự là người tốt, còn hỏi thăm cô về nhà bằng cách nào.
Lục Khải Chính vừa nghe biết Lục Khải gọi cho cô, liền khẽ quay đầu, nhìn Nhan Tịch vừa nói chuyện điện thoại vừa cười vui vẻ, trong lòng không khỏi buồn bực! Rất nhanh sau đó cô cũng cúp điện thoại.
“Tại sao lại đi lên đường cao tốc? Tôi muốn đến bến xe!” Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, Nhan Tịch kinh ngạc nhìn Lục Khải Chính lớn tiếng hỏi.
“Tôi lái xe đưa em về nhà.” Lục Khải Chính không thèm nhìn cô, cứng rắn nói.
Cái gì?
Nhan Tịch sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại, “Anh bị điên à? Gần 1000 km đấy, anh đòi lái xe đi sao?” Nhan Tịch tức giận phản bác. Từ Thủ Đô đến nhà cô hơn tám trăm cây số.... Hơn nữa, tại sao anh ta lại đưa cô về?
“Tôi không điên!” Lục Khải Chính quay đầu nhìn cô, nói một câu, sau đó đột ngột tăng tốc.
Người này điên thật rồi, lái xe tối thiểu cũng phải mất đến bảy, tám tiếng.
Nhan Tịch không làm việc thừa thãi nữa, lôi laptop ra, mở trang soạn thảo ra, đánh chữ.
Lục Khải Chính cũng không để ý cô nữa, một lát sau, Tư Đồ Ngạn chợt gọi điện tới, “Sau khi đưa người đàn bà của tôi về nhà tôi sẽ lập tức tới.” Lục Khải Chính trong điện thoại hài hước nói, Nhan Tịch nghe thấy lời anh nói, toàn thân liền nổi da gà.
Mình với anh ta có quan hệ từ khi nào chứ? Còn nữa, anh ta nói như thế trong điện thoại là có ý gì? Thật là kì quái!
Sớm biết thế này cô đã mua vé máy bay vào ngày mai rồi, có điều cô không hề muốn đụng vào số tiền kia.
Máy tính sắp hết pin, cô cũng chẳng muốn mở túi ra tìm cái khác, nhắm mắt lại, đeo tai nghe lên nghe nhạc, đột nhiên tai nghe bị ai đó giật xuống. Lục Khải Chính bất mãn nhìn cô, “Nói chuyện cùng tôi đi, nếu không tôi mà ngủ gật sẽ xảy ra tai nạn đấy.” Lục Khải Chính bá đạo nói.
“....” Im lặng, Nhan Tịch nhìn anh, “Sao anh lại không làm cảnh sát nữa?” Như nhớ ra chuyện gì, cô liền tò mò hỏi, hình như ngày trước cô có nghe Úc Tử Duyệt nói, Lục Khải Chính từng là cảnh sát.
Lục Khải Chính liền cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng khóe miệng cong lên cười, “Làm lâu lên chán.” Lục Khải Chính không nhìn cô, nói dối. Chán sao? Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong vụ án này để về Cảnh Đội!
“Kinh doanh thì tốt hơn sao? Anh đùa tôi chắc?” Nhan Tịch nhàn nhạt hỏi, nhưng cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà thôi, suốt đường đi hai người không hề nói với nhau câu nào, nên cũng có chút lúng túng.
“Kinh doanh kiếm tiền nhanh hơn.” Lục Khải Chính lại nói dối, anh không hề thích kinh doanh một chút nào, trên thương trường ngươi lừa ta gạt, ba năm nay với anh như bị hành hạ vậy! Nhưng, đây là những việc mà một cảnh sát nằm vùng như anh phải làm.
“Nhiều tiền thì có gì tốt đâu.” Nhan Tịch phản bác, có nhiều tiền thì suốt ngày sẽ đi hưởng thụ những thứ xa xỉ, cũng không thèm ở cùng gia đình, thực ra vui vẻ mới là quan trọng nhất. Trong lòng Nhan Tịch nghĩ như thế, nghĩ đi nghĩ lại, chop mũi chợt thấy cay cay.
Lục Khải Chính nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười, “Không có gì tốt.”
“.....” Người này đúng là thay đổi thấy thường!
“Anh kể cho tôi nghe những chuyện tình trong quân đội đi, tôi muốn viết tiểu thuyết về đề tài quân hôn.” Sau một lúc yên lặng, Nhan Tịch chợt nghĩ ra cái gì đó, lấy sổ và bút từ trong túi ra, quay về phía Lục Khải Chính hỏi.
“Quân hôn?” Lục Khải Chính cười nói, “Đổi phong cách à?”
“.....” Nhan Tịch đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, “Không kể thì thôi.”
“Kể, tôi kể, em cứ hỏi đi!.” Lục Khải Chính hài hước nói.
Sau đó, Nhan Tịch bắt đầu nghĩ đến cái gì liền hỏi cái đấy, Lục Khải Chính cũng lần lượt trả lời.
Đi được nửa đường, hai người dừng lại ăn cơm tại một quán ven đường cao tốc, lúc trở lại xe Lục Khải Chính bảo Nhan Tịch ra phía sau ngủ một lát .
“Khi nào đến nội thành thì anh cho tôi xuống, tôi đi xe buýt về là được rồi.” Trước khi ngủ Nhan Tịch nói với Lục Khải Chính. Lục Khải Chính không nói gì, tiếp tục lái xe.
Tỉnh dậy, trời đã tối hẳn, Nhan Tịch ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ mơ màng màng, “Đến đâu rồi?” Đã bảy giờ tối rồi.
“Gần đến nội thành khu em ở rồi, sau đó đi như thế nào nữa?” Lục Khải Chính chỉ biết là nhà cô ở thị trấn này, không biết cụ thể chỗ nào.
“Anh dừng lại luôn chỗ này đi, tôi sẽ bắt xe về nhà!” Làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà để anh đưa về nhà được, mẹ cô sẽ nói thế nào, hàng xóm sẽ nghĩ thế nào đây. Những chuyện này, Nhan Tịch rất rõ ràng. Lục Khải Chính và cô không có quan hệ gì cả, làm sao cô có thể để anh đưa về tận nhà được trong lúc gần năm mới thế này được.
“Muộn thế này làm gì còn xe?”
“Có! Phía trước có mấy xe ta-xi đang đậu đấy thôi.”
“Xe bất hợp pháp?”
“Không phải, đó là xe tư nhân.”
“Vẫn là xe bất hợp pháp! Đừng nói nhảm nữa, chỉ đường cho tôi!” Lục Khải Chính thực lòng chỉ muốn đánh cô một cái, người đâu nói nhiều quá.
“Vậy, lát nữa anh dừng ở cách nhà tôi một chút nhé, ba mẹ tôi là người bảo thủ, sẽ đồn thổi lung tung đó.” Nhan Tịch nhỏ giọng nói, Lục Khải Chính hít một hơi thuốc lá, bất mãn nhìn ra phía sau.
Cuối cùng thì Nhan Tịch cũng chịu nói ra địa chỉ nhà mình, Lục Khải Chính mở phần mềm chỉ đường ra....
Đi thêm bốn mươi phút nữa cuối cùng cũng về đến nhà cô.
“Đến rồi! Lần này thật sự đấy! Anh để tôi xuống đây được rồi!” Xe dừng lại, Nhan Tịch liền nói.
“Không định cho tôi nghỉ nhờ một đêm sao?” Lục Khải Chính u oán hỏi, cô bé này thật không có lương tâm, anh đã lái xe hơn mười giờ đồng hồ, còn chưa thấy cửa nhà cô, cũng không kịp uống một ngụm nước, cô đã liền mau mau chóng chóng đuổi anh đi rồi!
Lời nói của Lục Khải Chính làm Nhan Tịch cảm thấy rất áy náy, nhớ ra anh đã đi xe mười mấy tiếng đồng hồ, giờ lại quay về ngay, khẳng định là mệt chết mất, “Anh vào trong thành phố tìm khách sạn ở một đêm.” Nhan Tịch nói xong cảm giác như mình đang nói điều gì đó sai trái, lúng túng vội cúi đầu.
“Sợ người nhà em hiểu nhầm quan hệ của chúng ta sao?” Lục Khải Chính nhìn thẳng vào cô hỏi, trong lòng vô duyên vô cớ có chút tức giận. Sau này anh cũng dần hiểu được tại sao mình lại vô cớ tức giận, lo lắng hay ghen tỵ như vậy.
Anh thích cô....
Sự thật này khiến anh khó chịu vô cùng.
“Không phải, anh...anh phải biết, tư tưởng ở quê tương đối bảo thủ, hàng xóm trong thôn nhìn thấy nhất định sẽ dị nghị lung tung.” Bản lĩnh buôn dưa của ba cô sáu bà cô đã được lĩnh hội từ nhỏ đến lớn rồi, cô rất ghét bị người khác nói này nói nọ.
“Xuống xe đi.” Lục Khải Chính kiềm chế tâm tình của mình, lấy lại bình tĩnh, nói với cô. Vụ án trước mắt chưa biết khi nào mới kết thúc, anh không thể có gì với cô được.
Vâng.” Nghe thấy lời đồng ý của anh, Nhan Tịch vội vàng đáp, có điều trong lòng cô vẫn cảm thấy rất áy náy.
Lục Khải Chính xuống xe, giúp cô xách valy đựng hành lý xuống, “Tiểu Tịch?” Lúc này, giọng nói của một người phụ nữ trung niên chợt vang lên, Nhan Tịch nghe thấy giọng nói quen thuộc, chóp mũi liền thấy cay cay, “Mẹ! Là con!” Cô lớn tiếng nói, xoay người lại, liền nhìn thấy mẹ cô đang một tay che trán, chắn đi ánh đèn xe chói mắt đi tới.
Lục Khải Chính nghe thấy cô gọi mẹ, trong lòng chợt thấy căng thẳng, vội xách lấy hành lý của cô rồi đuổi theo.
Do hai người đứng ngược sáng nên bà Nhan chỉ nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, khoảng hơn 1m8 đi cùng con gái mình, nhưng không nhìn thấy được khuôn mặt của anh ta.
“Mẹ!” Nhan Tịch nghẹn ngào gọi, không nhịn được vội nắm lấy bàn tay đầy vết chai sạn của mẹ mình.
“Bác gái!” Lục Khải Chính lúc này cũng mở miệng, nhìn người phụ nữ trung niên lễ phép lên tiếng.
Bà Nhan nhìn Lục Khải Chính, có chút kinh ngạc, nghĩ thầm bà chưa từng nghe con gái mình nhắc tới chuyện nó có bạn trai.
“Mẹ! Anh ấy là đồng nghiệp ở chỗ con làm, năm mới đi thăm người thân, tiện đường đưa con về nhà.” Nhan Tịch lập tức giải thích, vào lúc này phía đầu thôn hình như đã có vài bóng người nhốn nháo rồi, chỉ sợ mấy bà cô trong thôn lại tới đây tham gia náo nhiệt thôi!
Lục Khải Chính nghe cô giới thiệu mình như vậy, trong lòng rất bất mãn, nhưng cũng không thể phản bác, chỉ cười, thấy bà Nhan cũng từ ái cười, không ngừng nói ‘Cám ơn!’ với anh, còn mời anh về nhà họ ăn cơm nữa.
“Không…”
“Được ạ!”
Nhan Tịch cùng Lục Khải Chính đồng thời mở miệng, một nói không, một nói được.
Sau đó, Lục Khải Chính bị bà Nhan nhiệt tình mời về nhà, còn Nhan Tịch thì trong lòng cực kỳ u oán , không hiểu Lục Khải Chính rốt cuộc có ý gì nữa.
“Người nhà em đâu rồi?” Vào nhà Nhan Tịch, nhìn thấy trong phòng khách chỉ có bức tượng Quan Âm Bồ Tát trên bàn thờ, Lục Khải Chính băn khoăn, sao không thấy người nhà cô đâu cả.
‘Em trai tôi năm nay không về ăn Tết, chỉ có hai mẹ con tôi thôi.” Nhan Tịch nói xong, kéo hành lý vào phòng của mình, Lục Khải Chính cũng đi vào theo, lời của cô làm anh cau mày.
“Ba em đâu?”
“Đã mất từ ba năm trước rồi.” Nhan Tịch lạnh nhạt nói, chỉ thấy Lục Khải Chính đến bên bàn trong phòng cô cầm một khung ảnh lên, bên trên là một tấm ảnh rất cũ, nhưng vẫn nhìn ra được hình ảnh một nhà năm người.
“Xin lỗi.” Khẽ thở dài một cái, Lục Khải Chính nói.
“Không sao.” Nhan Tịch nhàn nhạt trả lời, ba năm qua, cô đã sớm chấp nhận sự thật là ba cô không còn trên đời nữa rồi, “Đây là chị gái tôi, đã lấy chồng, con chị ấy cũng được mười mấy tuổi rồi!” Biết anh muốn hỏi thêm điều gì, Nhan Tịch liền trả lời luôn.
“Đồ nhóc mập.” Lục Khải Chính nhìn trong bức ảnh, hình ảnh cô gái nhỏ với gương mặt vừa đỏ vừa tròn, biết là cô, khóe miệng cong lên, cưng chiều nói.
Nhan Tịch lườm anh một cái, le lưỡi phản bác: “Tôi mập đó, thì sao?” Chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cô và Lục Khải Chính không hẹn mà cùng kéo giãn khoảng cách, “Lát nữa ăn cơm xong anh vào trong thị trấn thuê phòng ngủ qua đêm, sang mai rồi hãy về.” Ngước đầu, nhìn anh, cô nhỏ giọng nói.
“Muộn rồi tôi không đi đâu cả.” Lục Khải Chính nhìn cô, cũng nhỏ giọng nói.
“.....” Nhan Tịch im lặng, chợt nghe thấy mẹ cô gọi hai người ra ăn cơm, Lục Khải Chính tự nhiên như ở nhà, lên tiếng đáp rồi ra khỏi phòng cô.
Trên bàn cơm, Lục Khải Chính không ngừng khen bà Nhan nấu ăn ngon, ăn liền ba bát cháo ngô với khoai lang, với năm, sáu cái bánh bao lớn. Nhan Tịch nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của anh, nghĩ thầm người này thật biết diễn trò, ngày ngày ăn sơn hào hải vị sao lại thích mấy thứ này được chứ?
Có điều, Lục Khải Chính thực sự rất thích bữa ăn này, cũng không nhịn được mà nhớ tới người mẹ suốt ngày an nhàn thoải mái chưa từng nấu bữa cơm cho mình...
Bà Nhan cảm thấy người này thật dễ tính, nhìn điệu bộ cao sang, nhưng cái gì cũng ăn được.
Trên bàn cơm, Lục Khải Chính cũng được biết em trai Nhan Tịch đi học ở xa, nghỉ tết năm nay muốn ở lại trường làm thêm, “Con đã khuyên nó mấy chục lần rồi!” Nhan Tịch lúc ấy có chút tức giận nói, “Lại còn có việc kia nữa…” Cô đang muốn nói gì đó, nhưng vì có Lục Khải Chính trước mặt nên không nói nữa.
Khi đó, Lục Khải Chính cảm thấy, Nhan Tịch giống như trụ cột của gia đình này vậy.
Sau khi ăn xong, anh cũng không muốn làm khó cô, chủ động nói phải đến thị trấn bên cạnh mà rời đi.
“Anh đi đường cẩn thận.” Nhan Tịch thật lòng quan tâm nói.
“Được, em quay vào đi.” Lục Khải Chính lên xe trước, cúi đầu, nhìn chằm chằm gương mặt cô nói.
Nhan Tịch thấy vậy liền nhìn đi chỗ khác, hai gò má ửng đỏ, mơ hồ cảm thấy mình đang động tâm, trái tim đập dữ dội, “Ừ…” Nhìn anh, cô gật đầu một cái, chờ đến khi anh quay xe rời đi, cô mới quay người đi về nhà, hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời đêm đầy sao ở chốn thôn quê, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, khóe miệng cong lên vui vẻ cười.
Buổi tối hai mẹ con cùng ngủ một gường, hai người chia nhau ngủ, bà Nhan ôm bàn chân lạnh như băng của cô, không ngừng chà xát.
“Tiểu Tịch, nói cho mẹ biết, người kia là đồng nghiệp của con thật hả?”
“Thật ạ!” Trong bóng tối, Nhan Tịch có chút lung túng trả lời.
“Con năm nay cũng đã 25 rồi, năm tới có mấy đối tượng xem mắt, có muốn mẹ tìm giúp con không?”
Xem mắt? Nhan Tịch theo bản năng bài xích, “Đừng! Mẹ! Con còn muốn ở nhà thêm hai năm nữa, giúp mẹ trả hết nợ đã!” Nhan Tịch tức giận nói.
Bà Nhan thở dài, “Mẹ không muốn liên lụy con, con gái qua tuổi 25 khó tìm chồng lắm,con ở bên ngoài lại chẳng chịu chủ động tìm kiếm gì cả.” Bà Nhan thở dài nói, không có người mẹ nào lại không lo lắng chuyện cưới hỏi của con gái cả.
Nhan Tịch cũng thở dài, bình thường cô làm gì có thời gian để nói chuyện yêu đương, đồng nghiệp nam ở chỗ làm không phải người Thủ Đô thì cũng là người vùng khác, mà tương lai cô lại muốn tìm một công việc ở quê, nên muốn tìm một người bạn trai là người ở gần đây, sau này về nhà mẹ đẻ cũng tiện hơn....
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Lục Khải Chính, cô cười cười, “Để đến năm sau rồi tính, đến tết năm sau nữa con đi xem mắt là được chứ gì?” Nhan Tịch trả lời qua loa cho mẹ an tâm.
Sau khi rời đi Lục Khải Chính không hề liên lạc lại, lúc giao thừa cô có nhắn tin chúc mừng năm mới cho anh nhưng không hề thấy anh trả lời lại, trong lòng Nhan Tịch cảm thấy có chút mất mát….