Cô vừa hỏi ra chuyện này, đã cảm thấy Lăng Bắc Hàn tiến công vào nơi sâu nhất của cô! Úc Tử Duyệt kinh hô, toàn thân run lên, cảm giác mỗi một tế bào đều rơi vào trạng thái chân không. Cảm giác tê dại, thoả mãn lan tỏa khắp cơ thể, mỗi một lỗ chân lông đều giãn ra.
Cả người cô mềm nhũn nằm sấp trên người anh, thở dốc một cách nặng nề: “Đồ khốn…” Cái miệng nhỏ lầu bầu kháng nghị.
“Em mới là tên khốn xấu xa nhất ấy!” Lăng Bắc Hàn sủng nịch nói, nâng cằm cô lên, để khuôn mặt mơ mơ màng màng của cô đối diện với mình.
Cả thể xác và tinh thần của Úc Tử Duyệt đều rung động vì anh, hai mắt mơ màng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh. Lăng Bắc Hàn khẽ nâng cằm cô lên, hai mắt khóa chặt cô lại, “Úc Tử Duyệt, anh là quân nhân. Đạo đức của những quân nhân khác thế nào anh không rõ, anh chỉ biết, Lăng Bắc Hàn anh trung với bà xã trung với quốc gia và nhân dân, quyết không hai lòng!” Anh nhìn cô, nói ra từng câu từng chữ.
Lời nói kiên định như vậy, có khí phách như vậy, như là đang tuyên thệ với cô!
“Người vợ mà anh đã nhận định, thì nhất định sẽlà cả đời! Yêu cũng như thế!” Anh lại nói với cô, “Không tin tưởng anh, sợ anh thay lòng sao? Úc Tử Duyệt, em nhớ kỹ cho anh, cho dù là lúc nào đó anh gặp được người phụ nữ khác xuất sắc hơn em, cũng không bao giờ thay thế được em!”
Cô không tin anh, khiến anh cảm thấy thất bại! Sao anh lại không khiến cô tin tưởng được chứ? Rốt cuộc anh còn phải làm thế nào nữa đây?
“Không phải em không tin tưởng anh!” Là em không tin tưởng chính mình, một cô gái không có khả năng mang thai, làm sao thể tin tưởng mình được đây, hơn nữa, cho dù anh có yêu cô như thế nào đi nữa, nhưng cô vẫn không thể có con được, vậy phải làm thế nào đây?
“Vậy còn em? Em không tin tưởng vào bản thân mình sao?” Lăng Bắc Hàn chuyển động trong cơ thể cô, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, dịu dàng hỏi.
Úc Tử Duyệt ảm đạm gật đầu: “Em không muốn mất anh…” Áp người vào ngực anh, nghe nhịp tim của anh, cô thì thào nói. Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, vui buồn lẫn lộn.
Anh xoay người, đè cô xuống dưới thân, nhìn cô, chậm rãi luật động: “Úc Tử Duyệt bá đạo kia đi đâu rồi? Em đã nói anh là của em thì chính là của em! Người khác không thể cướp được!” Anh thấp giọng nói, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
“A…” Cô than nhẹ, xem như là câu trả lời, cô nhắm mắt lại, lý trí dần dần tán loạn, bị tình dục chi phối. Trong đầu chỉ toàn lời nói của anh, giản dị không hoa mỹ, nhưng lại rất động lòng người.
[Truyện được đăng chính thức tại diendanlequydon.com]
Rạng sáng ngày hôm sau, hai người lên máy bay đến thành phố A.
Hôm nay là ngày vui của Úc Tử Mặc, nhà họ Úc vô cùng náo nhiệt. Phần lớn mọi người đều không biết Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn đã ly hôn, ngay cả những thân thích họ hàng gần cũng không biết. Cho nên, khi Lăng Bắc Hàn mặc quân trang xuất hiện chung với Úc Tử Duyệt, mọi người vẫn coi bọn họ là một cặp vợ chồng ân ái.
“Mẹ à, sao mẹ không nói cho các dì biết, mọi người đều cho rằng con và Lăng Bắc Hàn vẫn là…”. Lúc không có ai, Úc Tử Duyệt kéo mẹ mình lại nói.
Tô Mạt Hề nhìn vào bàn tay trái của Úc Tử Duyệt, thấy chiếc nhẫn kim cương, cười cười: “Bởi vì mẹ và ba biết, con yêu Bắc Hàn, các con rồi cũng sẽ tốt đẹp lại thôi!” Tô Mạt Hề nói những lời rất thấm thía, những vẫn không nói ra bí mật kia cho cô biết.
“Dù sao con với anh ấy cũng đã ly hôn…” Úc Tử Duyệt đau xót nói.
“Chia tay rồi, vẫn có thể tái hợp lại được mà, hôn nhân phải trải qua chút sóng gió nhỏ, mới có thể chịu được thử thách! Tuy rằng trong quá trình đó chúng ta sẽ bị tổn thương, thậm chí là vết thương khắc cốt.” Tô Mạt Hề nói một hơi dài, “Duyệt Duyệt, kỳ thực Bắc Hàn nó không hề muốn làm tổn thương con đâu. Con thử tha thứ một lần, tin tưởng nó, nó là một người đàn ông tốt!” Lo lắng con gái vẫn còn đắm chìm trong vết thương cũ kia, Tô Mạt Hề khuyên nhủ cô.
“Mẹ à, kỳ thực con đã bình phục rồi!” Úc Tử Duyệt nghẹn ngào nói, là bình phục thật, nhưng cô lại…
“Bình phục rồi thì tốt, phải biết nắm cho chắc! Khi ở cùng nhau, phải học cách tin tưởng đối phương! Được rồi, dì Âu của con và Mộ Phàm đến rồi, mẹ ra đón tiếp bọn họ…” Từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống cánh cổng chính màu đen thấy một cặp mẹ con đang bước xuống xe, Tô Mạt Hề nói.
Úc Tử Duyệt cũng nhìn lại, thấy Lệ Mộ Phàm thật sự đến đây, trong lòng cố gắng kiềm chế. Cô chưa từng quên đêm đó anh ta đã làm nhục cô như thế nào. Thấy anh ta vẫn một thân trang phục màu trắng, ăn mặc giống như bạch mã hoàng tử, cô không rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì.
Nếu có thể, cả đời cô cũng không muốn gặp lại người này!
Hai mẹ con vừa mới bước ra khỏi phòng, Lăng Bắc Hàn một thân quân trang màu lục chẳng biết đã đứng đợi ở cửa từ lúc nào, lễ phép cúi đầu chào Tô Mạt Hề. “Hai đứa các con cứ ở trên lầu chơi đi, mẹ đi xuống chào hỏi khách khứa.”, Tô Mạt Hề hòa nhã nói với bọn họ.
Lăng Bắc Hàn gật đầu.
“Lệ Mộ Phàm cũng tới rồi.” Tô Mạt Hề đi rồi, Úc Tử Duyệt kéo Lăng Bắc Hàn đi đến phòng của cô trước khi xuất giá, nói với anh.
“Đến thì đến, có gì sao?” Lăng Bắc Hàn thản nhiên nói. Đến phòng của cô, anh đặt mông ngồi lên giường, kéo cô vào trong ngực.
“Anh không ăn giấm à?” Úc Tử Duyệt vươn tay kéo cà vạt của anh, cười vui hỏi. Hai tròng mắt của cô liếc về một trái bóng trong góc, “Trái bóng kia hình như là của anh ta.’’
Lăng Bắc Hàn nhìn về phía trái bóng, cũng không tức giận: “Anh không trẻ con, nhàm chán như vậy đâu! Anh biết, hiện giờ em còn phản cảm với Lệ Mộ Phàm hơn anh.” Hai bàn tay to của Lăng Bắc Hàn vuốt vẻ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tự tin nói.
“Cũng không tính là phản cảm, chỉ cần anh ta không đến phá rối chúng ta, không làm những chuyện trẻ con, nhàm chán nữa là được rồi. Em cũng không có cảm giác gì đối với anh ta, nếu có, chắc cũng chỉ là thương hại, lúc anh ta còn rất nhỏ thì ba đã qua đời, chị Huyên Huyên là chị cùng cha khác mẹ với anh ta, mẹ em nói, tính cách của anh ta rất giống ba, rất cố chấp…. Cho nên, trước kia ba mẹ em luôn phản đối em với anh ta…” Úc Tử Duyệt vừa kéo cà vạt của Lăng Bắc Hàn, ra vẻ đăm chiêu nói.
Lăng Bắc Hàn trầm mặc gật đầu: “Từ lúc bắt đầu, anh đã cảm thấy hai người trẻ tuổi các em thật nhàm chán, trẻ con, luôn làm ra những chuyện tổn thương nhau.” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt, thản nhiên nói. Nhớ tới lúc ở Lhasa, anh còn phối hợp với cô diễn cho Lệ Mộ Phàm xem, ai biết được, cuối cùng lại diễn giả thành thật!
“Sau này mới thấy, hai người đúng là không hợp.’’ Lăng Bắc Hàn nhìn cô, bổ sung thêm. Úc Tử Duyệt nặng nề gật đầu: “Dù sao em cũng không yêu anh ta! Có người nói, thầm mến một người là chuyện yêu đương của riêng mình, câu này thật không sai. Sau khi anh ta thật sự tỏ tình với em, ở chung với anh ta một khoảng thời gian, em mới phát hiện, rất nhiều chuyện anh ta làm đều khiến em cảm thấy rất chán ghét, không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, nghiêm túc nói. Anh cúi đầu, nặng nề hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Lúc này, cửa phòng của cô bị người ta gõ vang, Úc Tử Duyệt vội vàng thoát ra khỏi ngực anh, chạy đi mở cửa. Lăng Bắc Hàn cũng đứng dậy, sửa lại cà vạt bị cô kéo lệch.
Người đứng ở cửa lại chính là Lệ Mộ Phàm.
Một thân lễ phục vest trắng bao quanh thân hình cao lớn của anh ta, cổ áo có đeo một cái nơ con bướm ưu nhã, khuôn mặt tuấn tú, đẹp như yêu nghiệt, con ngươi màu lam nhạt tản mát ra tia sáng u buồn.
Lệ Mộ Phàm nhìn Úc Tử Duyệt mặc một bộ váy lễ phục màu trắng, ưu nhã nhưng không mất đi vẻ khêu gợi. Tay trái của cô đặt lên nắm cửa, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út khiến anh ta thấy ngột ngạt. Anh không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ biết là, anh và cô không bao giờ có khả năng nữa.
Lúc này, Lăng Bắc Hàn mặc một thân quân trang đi đến sau lưng Úc Tử Duyệt, thấy Lệ Mộ Phàm đang đứng ở cửa, vẻ mặt anh không chút thay đổi.
“Có thể nói với cậu mấy câu được không?” Lệ Mộ Phàm nhìn Úc Tử Duyệt, nhỏ giọng dò hỏi, trong giọng nói đã bớt đi vẻ cương quyết tự đại từng có, lại mang theo vài phần khiêm tốn.
Úc Tử Duyệt xoay người, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, giống như đang hỏi ý kiến của anh. Lăng Bắc Hàn hiểu ý, gật đầu với cô một cái. Thật ra thì cô không cần hỏi ý kiến của anh, anh sẽ không vì Lệ Mộ Phàm mà ăn giấm với cô.
Úc Tử Duyệt đẩy Lăng Bắc Hàn ra, đi vào trong phòng, cầm trái bóng đã cũ kia lên, đi theo Lệ Mộ Phàm ra cửa.
Lệ Mộ Phàm nhìn thấy trái bóng kia, cười chua xót. Bọn họ vẫn đi lên tầng cao nhất của biệt thự nhà họ Úc.
“Quả bóng này trả lại cho cậu!” Úc Tử Duyệt hướng về phía bóng lưng của Lệ Mộ Phàm, lớn tiếng nói. Gió trên nóc nhà không quá lớn, nhưng lại phóng đại âm thanh của cô lên.
Lệ Mộ Phàm xoay người, một trái bóng đập về phía anh. Anh khẽ đưa tay, gọn gàng đón được, không còn giống như lúc bé, bị cô đập bóng vào người đến nỗi phải gào khóc.
Úc Tử Duyệt thấy Lệ Mộ Phàm như đang cười, cô cũng cười cười. “Úc Tử Duyệt! Cậu vẫn còn giận tôi sao?” Lệ Mộ Phàm dùng ngón tay trỏ chỉ vào trái bóng, nhìn cô, lớn tiếng hỏi.
“Không có!” Cô lớn tiếng nói.
Lệ Mộ Phàm gật đầu một cái: “Ngày mai tôi sẽ đi Mỹ, như lời cậu nói, đi đào tạo chuyên sâu!” Lệ Mộ Phàm nhìn Úc Tử Duyệt, lớn tiếng nói, tim đột nhiên thắt lại, nhưng không phải vì Úc Tử Duyệt.
Mà vì bóng dáng của một người khác.
Anh ta cảm giác được mình rất thất bại, trừ việc sinh ra trong nhà hào môn, có vẻ ngoài anh tuấn, dường như anh thật sự chẳng có gì cả, giống như lời của Nhã Lan nói, những cô gái vây quanh anh, ai lại không phải vì tiền của anh đâu, mà những món tiền kia đều không phải do tự tay anh ta kiếm được!
Lời nói của Lệ Mộ Phàm khiến Úc Tử Duyệt vui mừng, mỉm cười với anh. Lệ Mộ Phàm vẫn còn rất trẻ, mới hai mươi mốt tuổi, anh ta đáng lẽ ra nên có một tương lai tốt đẹp hơn, chứ không phải mãi quay chung quanh cô.
“Úc Tử Duyệt! Tôi đã làm một vài chuyện, là những chuyện rất hèn hạ mà cậu không biết. Tôi muốn nói hết cho cậu biết!” Lệ Mộ Phàm đi đến gần cô, thả trái bóng trong tay xuống, nói với cô.
Chuyện hèn hạ?
Không đợi cô trả lời, Lệ Mộ Phàm đã mở miệng: “Vì để cho Lăng Bắc Hàn hiểu lầm cậu, tôi đã gửi tấm ảnh cậu và Tư Đồ Ngạn hôn môi cho anh ta; cũng đã gửi ảnh chụp tôi cưỡng hôn cậu bên đường; tôi còn từng liên thủ với Hạ Tĩnh Sơ…..” Lệ Mộ Phàm nhìn cô, mang theo vẻ hối hận nói.
Chỉ thấy trên mặt Úc Tử Duyệt hiện lên từng đợt giận dữ! Hai tròng mắt cô híp lại nhìn Lệ Mộ Phàm, không nghĩ tới anh ta sẽ làm ra chuyện như vậy, cô vẫn luôn cho rằng anh ta còn rất non nớt.
Lệ Mộ Phàm biết, giờ phút này nhất định trong lòng cô đang rất xem thường anh. Nhưng mà, nói ra được những chuyện này, cuối cùng trong lòng anh ta cũng được thư thái hơn rất nhiều!