Lăng Bắc Hàn cất bước đi lên, Úc Tử Duyệt theo bản năng lùi lại phía sau, lo sợ anh làm gì đó với mình! Đêm hôm khuya khoắt, đường đường một người đàn ông cao lớn như anh muốn làm gì với cô cô cũng không có cách nào chống cự.
Đồ dê xồm, chú.......”
Câm miệng! Đừng quấy rầy lính của tôi nghỉ ngơi, họ mệt cả ngày rồi! Lăng Bắc Hàn rất muốn nói, cả ngày nay anh cũng mệt mỏi lắm rồi, đêm hôm khuya khoắt dựng lều, đun nước nóng cho cô, cô còn không biết điều mắng anh là đồ dê xồm?
Mình cũng thật sự uống nhầm thuốc rồi, lo lắng cho cô ta làm gì!
Dưới ánh đèn, thấy anh hung tợn trừng mắt nhìn mình trống ngực cô chợt căng thẳng, Úc Tử Duyệt bị sợ đến rụt người lại, Đêm nay bỏ qua cho chú trước đã! Cô cũng không quên thở phì phò trừng mắt lườm anh một cái, ngay sau đó bỏ đi vào lều.
Mình còn phải giặt quần áo nữa đấy.
Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ sao nhóc con này không đi ngủ đi còn lách ca lách cách ở trong đấy làm gì, đẩy cửa thì thấy cô đang đứng bên bồn lớn, một tay cầm xà phòng, một tay đang cầm áo ngực màu trắng vò vò.....
Động tác cũng lưu loát, chịu khó, xem ra cũng hay làm chuyện này rồi.
Nhóc con này cũng không đến mức được chiều sinh hư.
Cô nhỏ tiếng một chút! Giặt xong thì về lều trại ngủ đi, đừng làm phiền lính của tôi! Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói xong, xoay người ra khỏi lều.
Hung dữ cái gì chứ! Cô lầm bầm nói, thở phì phò ra sức chà chà vò áo ngực cup B, Rõ ràng người ta bị chú nhìn thấy hết mà còn quát to hùng hồn như thế! Càng nghĩ càng thấy tức.
Dù gì mình cũng còn là một cô gái nheo nhẽo, vậy mà bị một lão già thấy sạch bách rồi, bảo sau này mình làm sao còn dám đi lấy chồng đây!
Trong đầu bỗng hiện lên gương mặt Mộ Lệ Phàm khiến trong lòng Úc Tử Duyệt càng phiền muộn hơn, chỉ có thể trút giận lên quần áo! Không bao lâu, giặt sạch sẽ xong một bộ đồ lót, một áo T-SHIRT, còn có một bộ quần áo xung kích kiểu đồ thể thao, một mình bê cả chậu quần áo đi tìm dây phơi quần áo ở trong đơn vị rồi treo lên.
Trở lại lều, lấy điện thoại di động trong túi ra, thấy có mấy tin nhắn của Lệ Mộ Phàm gửi đến, cô giận dỗi không thèm đọc xóa sạch luôn.
Có lẽ cũng chính vì giận dỗi trong lúc nhất thời như thế, mà bọn họ đã để lỡ mất cơ hội......
***
Trời còn chưa sáng hẳn. Ráng mây phía Đông vừa mới dâng lên một luồng đỏ ửng, nhóm lính đã lần lượt thức dậy, nhìn lên dây phơi quần áo đột nhiên ở đâu xuất hiện một đống quần áo của phụ nữ. Mới sáng sớm, mọi người đã ở đó đoán bóng đoán gió ầm lên.
Sao lại có quần áo của phụ nữ ở đây?”
Chẳng lẽ chị dâu Trương đến thăm chính trị viên Trương hả?”
Không phải, cậu xem size nhỏ thế này mà là của chị dâu Trương sao....”
Tiểu tử cậu thiệt là, đồ quỷ!
Bíp, bíp, bíp...... Lúc này, tiếng còi báo khẩn cấp vang lên, binh lính còn đang đùa giỡn nhanh chóng tập họp. Không tới năm giây, bốn năm trăm người đã tập hợp xong.
Ngậm còi nhìn đoán thời gian, cả người Lăng Bắc Hàn nghiêm như cây tùng đứng đó. Thời gian vừa đúng, anh ngẩng đầu lên, sau đó tất cả liên đội bắt đầu theo thông lệ điểm số.
Một, hai, ba, bốn...... Sáng sớm từng đợt âm thanh vang vọng mà chỉnh tề phá tan bầu không khí yên tĩnh, chấn động đến bầy chim nghỉ chân không biết từ đâu bay ra tụ thành đàn bay về phía bầu trời bao la trong xanh rộng lớn.
Úc Tử Duyệt bị âm thanh to của đám lính đánh thức, Ưm.....Ồn ào quá.....” Lười biếng trở mình qua lại ở trên giường mấy lần, cô ngáp một cái rồi thở phì phò nói mà vẫn chưa muốn dậy.
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân lộp cộp làm cô hoàn toàn tỉnh táo, mặc váy ngủ, khoác áo khoác, ra khỏi lều trại, nhìn thấy nhóm lính đã chạy vào lối đi bộ, chắc là đi tập luyện buổi sáng đây.
Úc Tử Duyệt! Lúc này, một giọng nói to vang lên, trông thấy một người lính rất quen mặt, người lính đó thật thà đàng hoàng đi đến chỗ cô.
Đầu nhỏ của cô nghĩ tới nghĩ lui cả buổi mà vẫn không nhớ ra vị này là ai.
Không nhớ tôi là ai à? Chính là Lục Khải bị cô lừa lần trước đây! Lục Khải nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói.
Ngay tức khắc khuôn mặt nhỏ to bằng bàn tay của Úc Tử Duyệt lập tức hiện lên hai vệt ửng hồng xấu hổ......