Khi cái con mãnh xà phun ra chất độc, thì trong căn phòng này, vài người còn tỉnh hiểu ra rằng, ba thằng đàn ông đó đường đường chính chính đi vào nhà họ Thái, thì chẳng có ai có thể ngăn cản nổi, với sự to lớn của con mạng xà và chất độc của nó thì những thằng vệ sĩ tầm thường kia chỉ là con tép riu.
Thanh kiếm của Vân Miểu sư thái không biết tự lúc nào đã ở trên tay của bà, kiếm ân hồng bay đi theo gió, xung quanh cuốn theo một luồng gió cuồng phong hướng về con rắn hổ mang Naga.
Luồng khí độc bị ánh kiếm ngăn lại, trong không khí, cũng không để lại quá nhiều uy lực.
- Đạo trưởng, tôi đối phó con yêu nghiệt này, còn ông đối phó cái thằng thổi sáo kia.
Ngọc Ki Tử cũng có ý nghĩ đó từ lâu, người có võ công thâm hậu như ông ta, thoáng một cái đã bươc tới trước mặt thằng thổi sáo Garuda, tung ra ngón đòn khí công Côn Luân, lập tức đập ngay một chưởng vào đầu thằng Garuda.
Cũng chẳng đợi Ngọc Ki Tử đánh trúng thằng Garuda, nó cũng nhanh chóng lùi lại phía sau, và một thằng hộ pháp to con đứng chắn ngay trước mặt Ngọc Ki Tử.
“hự”
Đòn chưởng nội công nguyên can của Ngọc Khi Tử trúng ngay ngực của cái thằng hộ pháp đó, nó kêu lên một tiếng rồi đứng yên bất động.
Ngọc Ki Tử giật mình, cú ra đòn vừa rồi của mình có đủ sức mạnh phá vỡ một hòn đá lớn thành trăm mảnh, mà cái thằng bị thịt này vẫn có thể đỡ được.
- Nội công của Hoa Hạ quả là danh bất hư truyền, người anh em của ta bị mày đánh kêu ra tiếng, mày quả thật là đáng khen.
Cái thằng tóc đen nói như kiểu bình luận khi xem kịch vậy.
Ngọc Khi Tử không dám bất cẩn, lùi lại hai bước, nhìn cái thằng Rama kia quả là không hề hấn gì, nhìn mình cười khểnh, rồi giận dữ.
- Đừng có tưởng, mày đỡ được môt đòn của ông, thì ông không có cách trị mày.
Ngọc Ki Tử quan sát thấy Vân Miểu sư thái đang đánh nhau với có rắn ấy, kiếm khí cuồn cuồn, trong lòng cũng yên tâm phần nào, thò tay ra sau eo rút ra một thanh kiếm mềm.
“Thương Lang”
Ánh kiếm như sáng như ánh trăng, đó chính là hình thái cực bát quái âm dương được hình thành trong ánh kiếm.
- Để xem mày có thể tiếp được chiêu kiếm hình rồng Côn Luân Bát Quái của ta không.
Cái tên tóc đen nhíu mày, dường như đã phát hiện ra sự tấn công của Ngọc Ki Tử là rất khó giải quyết, nhưng cũng chẳng có ý ra giúp đỡ Rama, mà lại liếc nhìn sang phía chính giữa phòng khách.
Thái Ngưng sau khi đưa Thái Vân Thành vào chỗ an toàn cũng kip thời xuất hiện, cô ta biết rằng thực lực của mình vẫn còn kém xa so với trình độ của Vân Miểu sư thái, và Ngọc Ki Tử, đặc biệt là với Ngọc Ki Tử một cao thủ đã đạt tới trình độ tuyệt đỉnh, nhưng lúc này cô ta cũng chẳng còn cách nào khác là ra nghênh chiến, vì dù sao đây cũng là nhà của cô ta.
Các thành viên của tổ Long Nhị đều bị trúng đòn tấn công bằng sáo, đầu óc vẫn còn quay cuồng, lại còn bị con rắn dọa cho hồn bay phách lạc, chỉ còn cách rút lui, thông báo tình hình ở đây cho Lâm Chí Quốc, rồi có những chuẩn bị về sau.
Vĩnh Dạ ngập ngừng một lúc, không thể khuyên Thái Ngưng rút lui, liền chọn “ rút lui là thượng sách”.
- Cô gái, cô không phải là đối thủ của ta đâu.
Tên tóc đen nhìn thấy ánh mắt căm hờn của Thái Ngưng, châm biếm nói.
- Đánh rồi mới biết.
Thái Ngưng không sợ hãi, một tay cầm đây kim nhọn giống lông trâu, còn tay kia lại là những lưỡi phi dao hình lá liễu.
Trong mắt của tên tóc đen lóe lên một sự ngạc nhiên:
- Đây chẳng phải là ám khí trong truyền thuyết của Hoa Hạ sao, trước kia chưa được nhìn qua, ờ, có lẽ mày sẽ thực sự cho tao thấy bất ngờ.
Cái thằng tóc đen đó nói:
- Tao tên là Đêm Đen, còn mày?
- Hoa Vũ
Thái Ngưng vừa nói dứt lời, tay cầm phi đao hằm vào tứ chí và ngực của thằng Đêm Đen mà phóng.
Đêm Đen gần như không động đậy, chỉ có đôi mặt đen, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành màu trắng sữa.
Tất cả những phi đao mà Thái Ngưng phi ra, cứ như có ma, lại phi ngược trở lại vị trí của Thái Ngưng mà không hề giảm tốc độ.
Thái Ngưng lạnh toát sống lưng, cảnh tượng trước mắt đều đi ngược lại với mọi kiến thức về võ thuật mà cô ta biết đến, tuy cô ta cung đã từng chứng kiến một số hiện tượng, nhưng cái kiểu nhẹ như lông hồng thế này thì từ trước đến này chưa hề được xem qua.
Không ai ngờ cái hội Hội Brahma ẩn cư tại Ấn Độ, và ít người biết đến lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy?
Khí công của Thái Ngưng vẫn chưa được gọi là kiệt xuất, dù sao cũng là môn đồ xuất sắc của Đường Môn nên có thể tránh được mọi phi tiêu hướng về mình.
- Hoa Vũ, cẩn thận đề phòng sự tập trung tinh thần của đối phương.
Vân Miểu sư thái một bên đánh nhau với con mãng xà, một bênh lợi dụng lúc thảnh thơi nhắc nhở Thái Ngưng:
- Đối phương là cao thủ Yô- ga, khả năng tập trung là không thể đối phó, những đối thủ tầm thường không có cách nào phá được đòn tập trung tinh thần của hắn ta đâu.
- Tập trung tinh thần.
Thái Ngưng chợt tỉnh ra, hồi bé cũng có lần xem qua một số cao thủ luyện món tập trung tinh thần, dùng ý nghĩ tập trung tinh thần, nhìn chăm chú vào cái đinh, làm cho nó cong đi, lúc đó Thái Ngưng chẳng cảm thấy ngón đòn này có gì là lợi hại, hôm nay mới biết, với trình độ thâm cao của tập trung tinh thần có thể mạnh mẽ đến mức độ này.
- Cô em, đừng có đứng ngây ra đó.
Đêm Đen cười nhạt.
- Đến lúc ta ra ám khí rồi đó.
Đêm Đen vừa dứt lới, đất đá, cành cây xung quanh hắn ta như bị mất trọng lực vậy, xoay chuyển trong không gian.
- Tao không có ám khí đẹp như mày, nhưng với tao thì cái gì cũng là ám khí.
Vừa dứt lời, những thứ rác hàng ngày, giờ lại trở thành vũ khí giết người lợi hại, đang nhằm hướng Thái Ngưng bay tới.
Thái Ngưng nhảy tới nhảy lui, né tránh những ám khí đó, đồng thời, phi ra hàng loạt phi tiêu hình lông trâu, nhằm vào những tử huyệt của Đêm Đen mà phi tới.
- Vô ích thôi.
Những cái phi tiêu bay đến gần Đêm Đen đều bị ngưng lại, không thể tiến thêm.
- Trả lại cho mày.
Thái Ngưng không thể tin được rằng mọi món võ nghệ của mình đều bị hắn ta nhẹ nhàng phá vỡ. Nếu có mọi loại ám khí đều bị hóa giải thì dù có dùng tuyệt chiêu Mạn Thiên Hoa Vũ thì cũng như diễn xiếc mà thôi.
Cùng lúc đó, Vân Miểu sư thái nhìn thấy tình hình càng trở lên trầm trọng, cũng chẳng giữ sức nữa, xuất ra một đòn kiếm khí xe toạc không gian, tạm thời không chế được con mãng xà đó, chiếc Thanh Phong kiếm dài ba thước ở trong tay đang dần vẽ ra một đường hình cung huyền bí.
- Kiếm pháp Tinh Vân.
Thái sư hét một tiếng, bay thẳng lên không trung, xuyên qua mái nhà, và xoay tròng trong không gian.
Theo đó, cây kiếm trong tay thái sư cũng bắt đầu lóe ra những ánh sáng đủ màu sắc, đứng từ xa nhìn vào quả đúng là một đám tinh vân rộng mêng mông.
Cái gã Garuda ra lệnh cho con mãng xà định nhảy lên tấn công Vân Miểu sư thái, nhưng tuy có sức mạnh, nhưng cũng không thể nhảy cao đến vậy, chỉ còn cách đứng nhìn Vân Miểu sư thái ra đòn kiếm khí.
Tuyệt chiêu Thục Sơn vốn có sức công phá mãnh liệt, lúc này thái sư Vân Miểu một kết thúc nhanh ngọn, không hề có sự nương tay, lúc này đám tinh vân đã đạt đến sức tấn công mạnh nhất.
- Trưởng đạo, Thái Ngưng lùi lại.
-
Ngọc Ki Tử và Thái Ngưng nghe thấy lập tức bay người tránh ra sau.
Đám tinh vân đầy màu sắc đó đột nhiên phát nổ, từng đám khí với đủ màu sắc bắn ra từng trận từng trận một.
Tách tách.....
Đủ loại ánh sáng chói lòa của thanh kiếm khí phát ra như mưa băng, bắn về phía con rắn Naga và Garuda ở đằng sau, Đêm Đen, từng loạt từng loạt kiếm khí mạnh như vũ bão để đáp lễ lại.
Những phát kiếm khí sắc bén chẳng kém lưỡi dao, nhưng còn có sức mạnh hơn ở chỗ nó có tính trong suốt và tính sát thương cao, với nhiều chất gây nổ, rất khó để đối phương hóa giải.
Da thịt của con mãnh xà cực kì cứng chắc, tuy vặn vẹo vì bị tấn công nhưng vẫn có thể chịu đựng, nhưng đáng tiếc tên Garuda không mạnh mẽ như con mãng xà của hắn, bị trúng một phát kiếm khí, toàn thân cứng đơ, không thể tiếp tục thổi sáo được nữa.
Garuda không hiểu đó là môn võ gì, chỉ biết gồng vai lên chống đỡ, và hứng chịu vô vàn nhát kiếm, nhưng chân vẫn không hề nhúc nhích.
Nhưng, từ những vết thương trên vai của gã, máu bắt đầu chảy ra, có thể dễ dàng nhận thấy rằng gã đang cực kì đau đớn.
Đêm Đen cho đến lúc nãy thần sắc vẫn còn tỉnh táo, giờ đang đang đau đớn chịu đựng, cũng chẳng có thời gian chú ý đến hai thằng đồng đảng, ánh mắt lờ đờ trắng dã đang dần lan rộng , những nhát kiếm khí xung quanh y đã bị hắn triệt tiêu gần một nửa.
Đến lúc Vân Miểu sư thái đặt chân xuống đất, Già Lâu La mình đầy máu me, chẳng còn sức chiến đấu, con mãng xà biết chủ mình gặp nguy liền quay về bên chủ, quay lại há miệng phát ra tiếng kêu phè phè về phía sư thái.
Rama nổi giận, uốn mình ba cái xuống đất, làm ba viên gạch đá bay lên, mắt đỏ rực lên, lao về phía thái sư.
Vân Miểu sư thái vừa ra đòn kiếm pháp tinh vân, lên đã mất đến bảy tám phần công lực, không biết là còn có thể tiếp tục chiến đấu nữa không?
Ngọc Ki Tử phát hiện ra, liện chắn ngay trước mặt sư thái, ra thế kiếm pháp Ngọc Long Tiêm Chính, giao đấu với Rama lúc này mình đầy thương tích.
Sức mạnh của Rama giờ không còn như trước sau khi đã hứng chịu sức công phá của tinh vân kiếm pháp, lên dùng quyền cước chiến đấu lại Ngọc Ki Tử lúc này vẫn tràn đầy khí công và kiếm pháp điêu luyện, nên chẳng mấy chốc bị đánh cho lui lại.
- Lui ra.
Đêm Đen phát hiện ra tình hình xấu đi, liền lập tức chặn trước mặt Ngọc Ki Tử, dùng đôi mắt phát ra từng luồng khí nổ, để chống lại kiếm pháp rồng ngóc đầu của Ngọc Ki Tử.
- Chút tài mọn!
Ngọc Ki Tử vẫn chưa dùng hết sức, khi thấy Đêm Đen dám chặn trước mũi kiếm của mình, thì không chịu thua, lập tức vận công, khí công mạnh như hồng thủy, hình thành một vòng khí xoáy, phá vỡ món niệm lực tinh thần của Đêm Đen.
- Hự.
Đêm Đen hoảng hốt lùi lại phía sau, nhanh chóng né tránh nhát kiếm mang đầy sát khí của Ngọc Ki Tử.
Không ngờ, vẫn chưa đứng vững thì từ đằng sau đầu bay đến mấy chục mũi phi tiêu.
- Đáng chết.
Đêm Đen biết được Thái Ngưng ra ám khí, lập tức ra một đòn niệm lực, đẩy đám phi tiêu thay đổi đường bay, sượt qua thân mình đâm thẳng vào Rama.
- Rút!
- Đêm Đen biết không thể ngay lập tức chế ngự nhóm người của Ngọc Ki Tử, kéo theo Rama vẫn còn chút sức lực chạy trốn.
Rama nghe lời của Đem Đen không còn hăng máu, nhanh chóng cùng Đêm Đen vượt tường trốn thoát.
Thái Ngưng định đuổi theo, nhưng bị Ngọc Ki Tử ngăn lại:
- Đừng đuổi nữa, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, nếu có phục kích, thì không thể chống đỡ được đâu.
- Nhưng....
- Con xem, Vân Miểu sư thái đã mất rất nhiều sức lực, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hơn nữa chúng ta vừa bị tấn công, rất nhiều người bị thương, lập tức liên lạc với tướng quân mới là việc cần làm bây giờ, đừng quên mục đích bọn chúng đến đây lần này.
Ngọc Ki Tử hướng về phía Vân Miểu sư thái lúc này đang ngồi khoanh chân trên sàn nhà điều tiết âm khí, rồi nói.
- Đạo trưởng, ông nói....
- Đúng vậy.
Ngọc Ki Tử vẻ mặt trầm ngâm nói:
- Bọn chúng có lực lượng hùng hậu, nhất định là đang trên đường đến căn cứ phát triển mẫu hạm, chúng ta cần liên lạc với tướng quân, lập tức đến đó ngay.
Thái Ngưng bình tâm lại, lập tức lấy ra danh bạ liên lạc nội bộ của Viêm Hoàng Thiết Lữ, dung di động liên lạc với Lâm Chí Quốc, muốn hỏi tình hình diễn biến như thế nào.
Điện thoại vừa kêu mấy tiếng liền có người bắt mày, Thái Ngưng thở dài một tiếng.
- Tướng quân, ngài không việc gì, thật là may mắn.
Trong điện thoại im lặng một hồi lâu, rồi có tiếng khàn khàn của môt người đàn ông, giọng tiếng trung ngọng ngịu:
- Là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ hả?
Thái Ngưng vừa yên tâm lập tức hốt hoảng mở to mắt, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng hỏi:
- Mày là ai, sao lại có điện thoại của tướng quân, tướng quân đâu?
- Tương quân của các người rất tốt, ông ta đang ở bên cạnh ta, chỉ có điều tạm thời không tiện nói chuyện với chúng mày.
Giọng nói của người đàn ông đó rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc.
- Còn về ta, chúng mày có thể gọi ta là Brahma Thiên Vương.