Tuệ Lâm không rành cho lắm cách sử dụng các thiết bị ở quán karaoke, vì thế đỏ mặt nhờ Đường Đường chọn bài hát giúp.
- Chị Tuệ Lâm muốn hát bài gì?
Tuệ Lâm thẹn thùng mấp máy môi.
- Tôi không rành về ca hát cho lắm, hát những bài xưa được không?
- Cũng được, ca khúc xưa kinh điển, đều nghe rất hay.
Đường Đường gật đầu.
- Thế chọn bài《khả năng yêu》của Diệp Thiến Văn.
Đường Đường nhanh chóng đã chọn được bài hát, hơi tò mò nhìn về phía Tuệ Lâm, mà Viên Dã cũng chưa từng nghe qua bài hát này nên cũng có chút chờ mong.
Giọng ca của Tuệ Lâm được tán thưởng bởi những người làm về âm nhạc có tiếng của Giải trí Ngọc Lôi, được nhận định là ca sĩ có tiềm lực phát triển cực lớn, hát bài hát bản thân yêu thích thì chẳng còn gì phải bàn.
- Anh xuất hiện bên em.
- Giống như kỳ tích xảy ra, không nghĩ rằng đó là anh.
- Khiến cho em hoang mang, cảm giác trong lòng em.
...
- Bởi vì anh có cuộc sống của anh, em có hành trình của em.
- Phía trước còn có người đợi chờ anh.
- Anh sẽ biết khóc biết cười biết yêu biết đau thương…
Tình ca kinh điển được Tuệ Lâm biểu diễn cực kỳ sinh động, đặc biệt giọng hát của Tuệ Lâm mềm mại dịu dàng tinh tế, càng lôi cuốn người nghe.
Lúc bài hát kết thúc thì bàn tay nhỏ bé của Đường Đường cũng đỏ lên vì vỗ tay.
Tuệ Lâm cười ngượng ngùng, chuyển micro đến trước mặt Lâm Nhược Khê.
- Chị hát một bài đi.
Chút tươi cười trên gương mặt Lâm Nhược Khê cũng không còn, dường như dáng vẻ có chút đau khổ, nhưng ai cũng hát xong rồi, chỉ còn mỗi mình cô chưa hát, cũng không thể mạnh miệng bảo không hát.
- Bà xã, không lẽ đến ca hát em cũng sợ.
Dương Thần nhìn ra Lâm Nhược Khê dường như không muốn hát, không lẽ là thẹn thùng?
- Có gì tôi không dám chứ, không phải chỉ là ca hát thôi sao?
Nói xong, Lâm Nhược Khê đứng dậy, tự mình bước chỗ màn hình, bắt đầu chọn bài hát.
Tuy nhiên, chọn hơn năm phút đồng hồ, Lâm Nhược Khê vẫn chưa chọn được bài nào, không xác định được hát bài gì.
- Không thì chọn bài 《 hai con hổ 》.
Dương Thần trêu chọc cười bảo.
Lâm Nhược Khê hung hăng trợn mắt trừng Dương Thần, bởi nguyên nhân chủ yếu —— cô đúng thật chọn bài 《 hai con hổ 》.
Nhưng cái chuyện ngốc ngếch đó Lâm Nhược Khê tự nhiên sẽ không làm, nghĩ cả nửa buổi, Lâm Nhược Khê chọn bài 《 trời đầy mây 》của Mạc Úy Văn.
Bài hát này vốn chẳng khó hát, chỉ là giọng hát đặc biệt của Mạc Úy Văn khiến cho bài hát trở nên rung động lòng người.
Dương Thần cho tới giờ chưa lần nào nghe Lâm Nhược Khê hát, rốt cuộc người phụ nữ ngày thường ít khi mở miệng nói chuyện làm sao có chuyện hát cho hắn nghe chứ?
Lâm Nhược Khê quay lưng lại với mọi người, kỳ thực là vì trên trán mồ hôi mẹ mồ hôi con toát cả ra, hai tay cũng đày mồ hôi lạnh, thân thể cứng đơ, vẻ mặt tràn đầy u buồn.
Lúc lời bài hát chuyển sang màu đỏ, Lâm Nhược Khê cắn răng, bắt đầu hát …
- Trời đầy mây... Ở... Một người... Nhân ... Phòng...
Khoảnh khắc Lâm Nhược Khê hát xong câu đầu tiên, bốn người còn lại trong
phòng toàn bộ lộ vẻ “kinh hoàng”.
Chỉ vì câu đầu tiên Lâm Nhược Khê hát không có lấy một chữ nào chuẩn cả.
Giống như việc một người kiểm tra được 0 điểm so với người kiểm tra được trọn vẹn điểm đều khó như nhau, muốn hát lạc đi tất cả ca từ của một bài xem ra còn khó hơn nhiều với việc hát đúng ca từ bài đó.
Nhưng Lâm Nhược Khê lại làm được, hơn nữa còn thay đổi toàn bộ âm điệu của mỗi ca từ.
Dương Thần và Tuệ Lâm hai mắt nhìn nhau, Viên Dã và Đường Đường cũng nhìn nhau, ngẩn cả ra.
Lâm Nhược Khê chẳng thèm để ý vẻ mặt của những người ở sau lưng, tiếp tục dùng giọng hát dễ nghe của cô ca hết giai điệu không hòa hợp ấy.
Trên thực tế, Lâm Nhược Khê ngoài trừ sự mạnh dạn ca hát ra thì cô hoàn toàn hát lạc điệu, chẳng qua tất cả âm điệu ấy do chính cô hát mà thôi, hoàn toàn là “tạp âm” làn điệu bình thường, nói khó nghe chút, có thề nói là cô “đọc bài hát”, nghe tốt hơn là hát.
Trên thế giới này, thật sự có người “nói so với hát hay hơn”…
Vẻ mặt Dương Thần dở khóc dở cười, bà xã hắn hóa ra còn có cái mặt khốc liệt thế này, chả trách lúc nãy không muốn hát, nghe bốn người ai cũng có thể hát, cô có chút luống cuống, bây giờ vẫn kiên trì hát.
Đích xác giống như Dương Thần đoán, Lâm Nhược Khê vốn nghĩ rằng, tên đại quê mùa như Dương Thần sẽ không biết ca hát, thế nên mới nhận lời đến đây, cảm thấy mình không biết hát thì cũng không chỉ có một người xấu hổ, ai ngờ Dương Thần lại biết hát.
Bởi vậy Lâm Nhược Khê thấy xấu hổ, rốt cuộc không trốn được? Trong từ điển của cô không có cái khái niệm nao núng bỏ trốn, cho nên sợ gì mất mặt, cô cũng điềm tĩnh bước lên hát.
Thời điểm Lâm Nhược Khê hát xong, xoay người lại thì Viên Dã và Đường Đường ngồi đằng kia im lặng, không có lấy nửa tiếng động.
Còn Tuệ Lâm thì ngại ngùng quay đầu đi, không dám nhìn thẳng Lâm Nhược Khê, cô cảm thấy không phát biểu bất cứ ý kiến gì là tôn trọng cực lớn rồi.
Dương Thần cười cứng ngắc.
- Hát không tồi, điếc cả tai.
Lâm Nhược Khê hừ một tiếng lạnh lùng.
- Đừng có giả vờ giả vịt nữa, tôi nói thật cho mọi người biết, từ nhỏ đến lớn cuộc thi âm nhạc nào tôi cũng đứng chót cả, thầy giáo bảo ngũ âm của tôi không đầy đủ, tiết âm nhạc thời trung học thầy giáo còn cho tôi tự do hoạt động không cần lên lớp, mọi người không bỏ chạy ra ngoài thực sự sức chịu đựng rất tốt rồi.
Viên Dã và Đường Đường buồn bã nhìn nhau, kỳ thực không phải bọn họ không muốn chạy ra ngoài, chỉ là nghe tiếng hát khủng bố của Lâm Nhược Khê chân cứ nhũn cả ra.
Dương Thần thong dong cười nói:
- Bà xã à, không việc gì cả, người có thể hát lạc hết các từ so với người hát tốt rất ít, em là động vật quí hiếm đó.
- Tôi đâu phải ca sỹ, không biết hát là không biết hát, không cần an ủi tôi.
Lâm Nhược Khê như tủ lạnh, đi đến bên sofa buông micro xuống.
Đường Đường len lén lấy micro rồi chuyển qua tay Tuệ Lâm.
- Chị Tuệ Lâm hát thêm một bài nữa nhé.
Bọn họ cần gấp âm thanh an ủi cho tâm hồn đang tổn thương của bọn họ.
Tuệ Lâm ngượng ngùng cười, không dám nhìn Lâm Nhược Khê đang tỏa hơi lạnh băng ở bên cạnh, đi chọn bài 《 ấm áp 》của Lương Tĩnh.
Tên bài này dụng ý thế nào không nói cũng biết.
Khoảng thời gian tiếp, Lâm Nhược Khê không hát câu nào, lẳng lặng ngồi tại chỗ nghe Tuệ Lâm hát, tuy miệng chẳng nói gì, nhưng ẩn trong mắt có vài phần ngưỡng mộ.
Dương Thần ngồi bên cười thầm, người phụ nữ này thật buồn cười, mở miệng hát một bài, dáng vẻ mỹ nhân băng giá hoàn toàn vỡ tan.
Lại hát tiếp một giờ nữa, thành ra buổi biểu diễn của Tuệ Lâm, khi nghe cũng đã kha khá bài, Dương Thần đề nghị mọi người rời quán karaoke.
Dương Thần biết nếu mà nghe tiếp nữa thì Lâm Nhược Khê sẽ bị đả kích thương tích đầy mình.
Sau khi tạm biệt Viên Dã và Đường Đường, ba người họ về nhà, Tuệ Lâm đi giúp vú Vương làm việc nhà, còn Lâm Nhược Khê vẻ mặt lãnh đạm đi lên lầu làm việc.
Dương Thần đến gần cười bảo:
- Nhược Khê bé bỏng, mai mình lại đi hát karaoke nhé.
Vừa nói Dương Thần vừa lôi thẻ bạch kim mà Viên Dã tặng ra quơ quơ.
- Không không phải, chỉ hai chúng ta thôi, anh sẽ dạy em, luyện cho em hát, giọng em nghe hay thế, không lý nào không hát hay, em đừng để nó trở thành nỗi đau suốt đời của em.
Dương Thần nói.
- Thế thì đã sao chứ, sau này tôi không hát nữa là được chứ gì?
Lâm Nhược Khê bất cần đáp.
- Nếu chẳng may sau này bạn bè xung quanh mời chúng ta đi, không lẽ mỗi lần như thế em lại kiếm lý do để không đi? Hơn nữa sau này công ty tổ chức hoạt động các nhân viên yêu cầu em hát, chẳng lẽ mỗi lần thế em lại không nể mặt, dùng ánh mắt băng giá giết mọi người ở đó.
Dương Thần bảo.
Lâm Nhược Khê do dự, hình như ca hát đúng là việc mà tỷ lệ đụng phải rất cao, ngẫm đi ngẫm lại rồi bảo:
- Thế anh phải hứa với tôi một chuyện, tôi sẽ đi với anh.
Dương Thần nhăn nhó.
- Chuyện gì?
- Sau này đi làm anh phải chăm chỉ, không được chưa gì đã không thấy bóng dáng đâu, vứt công việc cho Vương Khiết Triệu Đằng làm.
Lâm Nhược Khê nghiêm túc bảo.
Trong lòng Dương Thần được phen thổn thức, hóa ra những việc đó Lâm Nhược Khê đều giám sát, đúng là vẫn không yên tâm về hắn.
- Được, anh hứa.
Dương Thần cảm thấy vợ chồng muốn sống tốt thì đều lùi một chút mới được.
Lâm Nhược Khê lúc này mới gật đầu hài lòng, hứa sẽ cùng đi học hát với Dương Thần, nhưng vừa bước lên lầu, điện thoại lại reng lên.
Lâm Nhược Khê lấy điện thoại ra xem, lông mày khẽ nhíu, do dự không muốn nghe.
- Sao vậy?
Dương Thần ít khi thấy Lâm Nhược Khê đối với việc nghe điện thoại lại suy nghĩ lâu đến vậy.
Lâm Nhược Khê yếu ớt thở dài.
- Là Tinh Tinh.
Nói xong, Lâm Nhược Khê vẫn nhấc điện thoại lên nghe.