Vốn là bởi vì vào một nơi xa lạ mà Tuệ Lâm cúi đầu không dám thở mạnh, nghe người ta nói mình là bạn gái của Dương Thần, thiếu chút nữa ngất xỉu đi, hồi hộp nắm tay lại, hai tay quấn vào nhau, mồ hôi tràn đầy.
Dương Thần không chút khách khí dí vào trán cô Triệu:
- Ánh mắt cô làm sao vậy? Tôi giống như là trâu già gặm cỏ non sao?
- Giám đốc, ngài không già ạ.
Cô Triệu bụm cái trán còn đau, nói.
- Đây là em họ tôi, tư chất rất xuất sắc, tôi và tổng giám đốc Lâm đã thương lượng sau này để cô ấy ở đây học chuyên viên thanh nhạc và huấn luyện vũ đạo, để cô sắp xếp lớp giảng riêng biệt.
Dương Thần nói.
Triệu Đằng lúc này mới giật mình bừng tỉnh lại, từ trên xuống dưới Tuệ Lâm, cô gái thật sự thành công vì có đại minh tinh tư bản, một khi đã được Lâm Nhược Khê cho rằng được, thì khẳng định cô gái kia không hề tầm thường, vì thế nói thẳng:
- Không thành vấn đề, chúng ta mời giáo sư biên vũ âm nhạc đều là cấp giáo sư, hiện tại đang lo không có đệ tử ưu tú đây.
Sự việc kế tiếp xử lý tốt hơn, Dương Thần để Tuệ Lâm làm theo sự sắp xếp của cô Triệu, phòng ghi âm và vũ đạo công ty Ngọc Lôi trực tiếp đạo tạo và sát hạch, căn cứ thực lực cụ thể, đi đến bắt đầu dạy từ đâu.
Dương Thần không thể đi theo Tuệ Lâm mãi được, nên nói với Tuệ Lâm:
- Chờ cô luyện tập xong, lúc nào muốn về, thì gọi điện cho tôi.
Tuệ Lâm khó xử nói:
- Em có thể gọi điện cho chị được không?
Dương Thần một hồi buồn bực:
- Cô không coi ý tôi ra gì? Ngày đầu tiên muốn chị cô đưa cô về?
- Không phải… Em chỉ là…
- Được lắm! Được lắm! tùy cô.
Dương Thần cũng không muốn nghe lý do, biết cô bé kia da mặt mỏng. Cùng là phụ nữ, khẳng định ở cùng với Lâm Nhược Khê còn an nhàn hơn nữa.
Tuệ Lâm quả thật là không dám ở cùng Dương Thần quá lâu. Đặc biệt vừa bị cô Triệu vừa nói “bạn gái” như vậy, càng ngại ngùng, sợ hãi, cảm giác như mình và Dương Thần là một đôi, rất có lỗi với Nhược Khê.
Về phần Dương Thần ngoại tình bên ngoài, muốn ly hôn. Tuệ Lâm thấy đó là chuyện rất xa xôi, cô cũng rất không tin tưởng.
Dương Thần trở lại phòng làm việc, vừa định ngồi xuống mở máy tính ra chơi trò chơi, cũng không nghĩ, Vương Khiết gõ cửa đi đến.
Mang theo một tập văn kiện trong tay, Vương Khiết hơi ngại ngùng hỏi:
- Giám đốc, bữa trưa có rảnh không?
Dương Thần lắc đầu:
- Không có việc gì, sao vậy?
Vương Khiết khó xử nói:
- Giữa trưa có một buổi tiệc, theo lý mà nói em chỉ cần mang theo lái xe cùng trợ lý đi là được, nhưng hôm nay tổng bộ Ngọc Lôi lại có cuộc họp khẩn cấp, nên em nghĩ mời giám đốc thay em đi một chút, không biết có được không…
- Tiệc? Dương thần gãi tóc mình, nói thật việc như thế này bản thân cũng không thích, nghĩ đến Vương Khiết là biết. Cho nên đôi mắt vừa bất đắc dĩ lại đáng thương trông mong nhìn mình.
Dương Thần hỏi:
- Đối tác là ai?
Vương Khiết vừa nghe có chút hy vọng, tinh thần lập tức tỉnh táo:
- Là một đạo diễn gần đây có chút tiếng tăm, tên Hoàng Hải, là người Sơn Đông. Bộ phim trước, dùng ba vạn phí chế tác phim, buôn bán lời một nghìn hai trăm vạn tiền bán vé, cho nên có chút nổi tiếng. Lần này anh ta chủ động tìm đến công ty chúng ta. Hy vọng chúng ta đầu tư quay chụp một bộ phim chế tác nhỏ xấp xỉ năm trăm vạn, khả năng là coi trọng công ty chúng ta. Hơn nữa những công ty lớn cũng không có vị trí gì cho ông ta.
- Cho nên nói, đây là gã mời chúng ta đến bàn chuyện, đúng không?
Dương Thần hỏi.
- Có thể nói chúng ta đàm phán công bằng, dù sao gã có thực lực nhất định, cũng không nhất định phải tìm chúng ta, chẳng qua vì công ty chúng ta mới khởi bước, rất nhiều đạo diễn sắc bén mới đều muốn hợp tác với chúng ta. Dù sao nếu bộ phim thứ nhất thành công, có thể thành vì công ty chúng ta có đạo diễn thích đáng. Điều này ở một công ty giải trí thế hệ là rất trọng yếu.
Vương Khiết giải thích.
Dương Thần coi như hiểu đại khái. Hiện tại công ty giải trí Ngọc Lôi mới thành lập chính là cần những hương thơm từ các đạo diễn và diễn viên mới. Những cái đó không thể có mặt ở nhãn hiệu lâu đời khác, chế độ đãi ngộ cao với nhân viên, đều muốn đến Ngọc Lôi để được hưởng “Khai quốc công thần”.
- Tôi vốn là muốn xem kịch bản và xem nhân phẩm, đạo đức nghề nghiệp của anh ta thế nào, nếu nhân phẩm và thực lực không có vấn đề gì, thì kí hợp đồng với anh ta luôn. Nhưng cuộc họp khẩn cấp của công ty rất quan trọng, hơn nữa công tác này vẫn do tôi phụ trách, cho nên đã nghĩ đến ngài giám đốc. Dù sao lúc trước khi đi Hong Kong Mộ Vân cũng là do ngài đi đàm phán. Công việc như vậy đối với tổng giám đốc mà nói hẳn là rất nhẹ nhàng.
Vương Khiết còn tiện nắm lấy tay Dương Thần.
Là người đều thích nghe lời hay, tuy lần ở Hong Kong đó chẳng có kí ức gì đẹp để Dương thần nhớ lại, nhưng hai bên tai Dương Thần vẫn nhuyễn xuống, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cô để tài liệu xuống đây, trưa tôi qua.
Vương Khiết nhẹ nhàng thở ra, nếu Dương Thần không đáp ứng, cô thật không biết đi kêu ai, dù sao công ty mới thành lập, nên vấn đề nhân sự cũng không đủ.
Đợi Vương Khiết đi rồi, Dương Thần cầm lấy tài liệu xem lý lịch của tay đọa diễn Hoàng kia, cùng với tác phẩm lần này của gã. Cuối cùng, thấy đến giữa trưa đến chỗ hẹn. Là một nơi có chút danh tiếng ở Trung Hải, một hội sở tên là “Hương gia”.
Nhìn thấy địa điểm này, Dương Thần nhíu nhíu mày, nếu nhớ không lầm, nơi này gần một quán rượu, nói là hội sở, nói khó nghe chút cũng chính là động điếm, rất nhiều người không thấy nhân viên phục vụ xuất hiện ở đâu, đoán chừng Vương Khiết không muốn đi còn bao gồm cả nguyên nhân như vậy. Nhưng cô không thể vì lý do không thích địa điểm mà đẩy công việc cho người khác, cho nên mới viện cớ trên cổng tông ty có cuộc họp để giao cho Dương Thần. Dù sao đàn ông đi như vậy cũng không dễ xảy ra chuyện.
Đến thời điểm giữa trưa Dương Thần một mình lái xe đến Hương gia hội sở, đây là một cửa hàng phong tình ở phía nam đảo, bên ngoài trang hoàng lộng lẫy. Tuy rằng đã đến tiết trời đông giá rét, nhưng ở cửa có hai cô tiếp khách mặc đồ phong phanh lộ cả cánh tay tắng muốt và cặp đùi tú bạch.
Sau khi tiến vào bên trong hội sở, là hành lang trang trí ấm áp và hai bên phòng riêng song song.
Sau khi Dương Thần nói là ở phòng VIP dãy sau xong, đi theo cô nhân viên phục vụ qua hai chỗ rẽ, mới đến địa điểm hẹn gặp.
Mở cửa phòng ra, phòng lớn như vậy, đèn rực sáng, sáng chưa tới mức sáng ngời, cũng không tối, màu đỏ của sô fa, màu xám của thảm, trên ti vi đang phát chương trình ca nhạc video, cũng không biết hát bài gì, nghe có vẻ như là nhạc dance Hàn Quốc.
Ba cái bóng nguyên bản đang ngồi trên ghế sô fa lập tức đứng lên, một người vóc người cao trung bình, giữ lại hai chòm râu , người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Đúng là đạo diễn Hoàng Hải, bên kia là một người trung niên người nhỏ, đầu trọc, tướng mạo có chút được, hơi giống con gái.
- Hoan nghênh giám đốc Dương, thật là được sủng ái mà lo sợ, không nghĩ rằng giám lại đích thân đến đây.
Hoàng Hải rất nhiệt tình vươn tay ra, đến chỗ Dương Thần ra sức cầm.
Dương Thần biết rằng Vương Khiết cố ý nói” tự mình muốn chủ động tới”. Đây cũng là một loại thủ đoạn để Hoàng Hải cảm thấy được tôn trọng.
- Đạo diễn Hoàng không cần khách khí, mọi người muốn hợp tác, đương nhiên nên bày tỏ thành ý.
Dương Thần thản nhiên nói.
Hoàng Hải liên mồm nói là, giới thiệu với Dương Thần:
- Đây là những người cùng tôi cộng tác sản xuất, La Trường An, vị tiểu thư này là vợ của tôi, cũng là diễn viên tuyến hai Ailie, tuy nhiên tiếng tăm không lớn lắm nên có lẽ giám đốc Dương chưa nghe nói qua.
Dương Thần trong lòng hiểu rõ, phỏng chừng là lúc trước mua xổ số là mua Hoàng Hải rồi, diễn viên nhỏ trông cậy tiền đồ vào Hoàng Hải. Hiện giờ Hoàng Hải đã có chút tiền đồ, cho nên liền thành đạo diễn phu nhân.
Cùng La Trường An và Ailie chào hỏi xong, Dương Thần cùng ba người ngồi xuống. Nhân viên phục vụ bưng một ít điểm tâm và rượu nho đến, điểm tâm là bánh ngọt Anh quốc ba tầng. Cũng là muốn khoản đãi khách.
- Giám đốc Dương không cần để ý, tôi muốn mở một bàn ăn truyền thống, để bàn các vấn đề về bộ phim. Tóm lại là có chút phô trương, cũng không có hiệu suất. Bốn người chúng ta, nên tôi đã chọn chỗ này để bàn chuyện, hy vọng giám đốc Dương hiểu.
Hoàng Hải cười, giải thích.
Thoái thác lí do như vậy, để vào lỗ tai ai, đều không phải lí do tồi, không chỉ làm cho người ta cảm thấy gã hữu hiệu, càng làm cho người ta cảm thấy người này khá thật, có thể tin cậy được.
Dương Thần không thể phủ định cười:
- Đạo diễn Hoàng không cần khách khí, tôi cũng là người dễ dãi, hay là chúng ta nói đến chuyện chính đi.
- Được, Được, lời nói của giám đốc chân thật, thẳng thắn. Tuy nhiên đây là lần đầu gặp mặt, dù sao cũng phải uống một chén, nếu không thì không lịch sự cho lắm.
Hoàng Hải tiếp đón cười với Ailie:
- Ailie à, mở rượu nho đi, để chúng ta uống.
Hoàng Hải cười:
- Giám đốc Dương, tôi làm đạo diễn đã hơn 20 năm nay, đảm bảo với anh bộ phim này tuyệt đối sẽ đắt khách, chỉ cần bỏ đủ vốn đầu tư nhất định sẽ có thưởng.
Dương Thần cầm kịch bản lên xem, đó là kịch bản một bộ phim hành động, cũng khá buồn cười, còn có chút triết lý.
Nhưng khi Dương Thần xe kĩ phần hợp đồng thì thấy không giống với tài liệu mà Vương Khiết nói với mình, đáng lẽ chỉ có 2 triệu tệ, giờ đã thành 3 triệu tệ.
- Đạo diễn Hoàng, trong bản hợp đồng của công ty chúng tôi chỉ có 2 triệu tệ, tại sao bây giờ lại là 3 triệu tệ?