Lâm Nhược Khê không trực tiếp trả lời Dương Thần mà lại nhìn chiếc đồng hồ trên bàn tay trắng muốt của cô, nói:
- Buổi lễ mừng công sắp bắt đầu rồi, mặc dù đa số đều là nhân viên trong công ty nhưng vẫn không được chậm trễ, chúng ta đi thôi.
- Không giải thích một chút à?
Dương Thần buồn bực nói.
- Tôi sẽ vừa đi vừa giải thích.
Bốn người rời khỏi khu nghỉ mát, Hứa Trí Hoành ngồi xe của Mao Cầu đi trước, phía sau không khác gì hồi tối. Mạc Thiện Ny lái xe, Dương Thần và Lâm Nhược Khê ngồi đằng sau.
Sau khi Lâm Nhược Khê nói cho Dương Thần biết đầu đuôi câu chuyện, Dương Thần mới hiểu được một chút.
Việc phát triển của truyền thông Trường Lâm là yếu tố bất lợi cho Ngọc Lôi, hơn nữa do tình hình bên trong Tăng gia, nếu để Trường Lâm tiếp tục phát triển thì không khác gì nuôi ong tay áo.
Vì thế, lấy tư cách là bạn học, Tăng Tâm Lâm đến thăm hỏi Lâm Nhược Khê. Khi nhắc đến việc hợp tác giữa Ngọc Lôi và Mộ Vân, Lâm Nhược Khê nghĩ ngay tới việc nhân cơ hội này khiến cho Trường Lâm rót vốn vào Trung Hải.
Từ đó, một khi có kế hoạch bước đầu thì Lâm Nhược Khê đều thông qua hình thức gom góp hoặc cho vay, dự trữ số vốn vượt xa yêu cầu trong hợp đồng.
Dùng thị trường chứng khoán đánh bại Trường Lâm là ý nghĩ ngay từ đầu đã có, nhưng tất cả phải được giữ bí mật một cách cẩn thận. Vì vậy không những Dương Thần mà ngay cả Mạc Thiện Ny cũng chỉ có thể biết trước hai ngày.
Kết quả cuối cùng của kế hoạch này sẽ không ảnh hưởng đến dự án hợp tác giữa Trường Lâm và Mộ Vân, cũng có nghĩa là cho dù đã đánh bại được truyền thông Trường Lâm nhưng về mặt phân chia lợi nhuận vật liệu mới, Trường Lâm vẫn có thể có được số vốn rất lớn, chẳng qua là muốn vượt qua Ngọc Lôi, giống như là truyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Đặc biệt Dương Thần khiến lợi nhuận của Quốc Tế Ngọc Lôi tăng lên 65%, điều này quả thực giống như hổ thêm cánh, khiến Lâm Nhược Khê không hề do dự mà tiến hành kế hoạch đánh gục Trường Lâm.
Còn về Hứa Trí Hoành, một khi bắt đầu thì luôn giữ nguyên tắc, một mình Lâm Nhược Khê và Dương Thần cùng ký hợp đồng, cùng bỏ vốn cho truyền thông Trường Lâm.
Hứa gia cũng không chịu bất cứ tổn thất nào, thậm chí trong quá trình cạnh tranh thị trường vật liệu mới trong tương lai, họ sẽ bớt đi một đối thủ có tiềm lực về chính trị như Tăng gia, Hứa Trí Hoành đương nhiên vui ra mặt.
Đương nhiên Ngọc Lôi cũng phải trả một cái giá nhất định cho điều kiện của mình. Đó chính là việc cho phép Đông Hoa tung sản phẩm mới ra thị trường và sử dụng mạng lưới tiêu thụ lớn mạnh của Ngọc Lôi. Đây là yếu tố về thị trường mà Hứa gia còn thiếu, đối với Hứa Trí Hoành mà nói thì thật là hữu ích.
Dương Thần với sắc mặt kỳ lạ nhìn Lâm Nhược Khê:
- Em trực tiếp bán đứng bạn học của mình như thế à?
- Tôi chỉ làm việc tôi nên làm mà thôi.
Lâm Nhược Khê chau mày, cô không thích chữ “bán” đó.
- Tôi tưởng là em rất coi trọng hắn ta chứ, thì ra hắn ta bị em lừa đến nông nỗi như vậy.
Dương Thần thấy vui vui.
Lâm Nhược Khê nhìn ra ngoài cửa sổ và nói:
- Hắn ta là bạn học của tôi, nhưng không có liên quan đến chuyện này.
- Nhưng em không nhất thiết phải lừa hắn ta như vậy.
Dương Thần cảm thấy bất mãn.
Mạc Thiện Ny lái xe đằng trước nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Dương Thần qua tấm kính chiếu hậu liền cười khanh khách:
- Không giấu được anh thì làm sao có thể giấu người khác chứ?
Lâm Nhược Khê gật đầu đồng ý.
Dương Thần đập đập miệng, phát hiện mình phải xem kỹ lại người vợ của hắn, đừng nhìn dáng vẻ lãnh đạm, làm như không có phản ứng gì của cô ấy mà vội vàng phán xét. Chính vì bộ dạng này mà không ai có thể hiểu rõ trong lòng cô ấy rốt cuộc đang nghĩ gì.
Cách gạt người này đã đạt đến trình độ xuất sắc rồi, bởi vì cô ấy không cần che dấu lời nói dối nên cô ấy lừa người hay không cũng đều giống nhau thôi!
Dương Thần xem như cũng hiểu được những điều hôm qua Mạc Thiện Ny đã nói, đã biết ưu thế lớn nhất của Lâm Nhược Khê là gì rồi!
Nhưng Dương Thần suy nghĩ cẩn thận, phát hiện có chỗ không khớp bèn nhíu mày hỏi:
- Nếu trước đây em đã từng hợp tác với Hứa Trí Hoành thì tại sao khi ở Hồng Kông gã còn sai sát thủ đến giết chúng tôi?
Lâm Nhược Khê quay đầu lại, hé miệng xin lỗi:
- Tôi thật xin lỗi về chuyện này, Hứa Trí Hoành chỉ nhắc đến những cản trở nhất định, khiến Tăng Tâm Lâm càng thêm tin tưởng quyết tâm liên minh của chúng tôi, tôi không biết gã thật sự sẽ ra tay giết người.
Mạc Thiện Ny đang lái xe, sợ Dương Thần giận dữ liền khuyên hắn:
- Dương Thần à, Nhược Khê là người hiểu chuyện. Hứa Trí Hoành muốn nhân cơ hội này để giết anh, bởi vì đối với hắn ta mà nói thì cho dù ai chết đi chăng nữa thì đều có lợi cả.
Dương Thần buồn bực, Mạc Thiện Ny người đàn bà ngốc nghếch này đã suýt chết mà vẫn còn nói tốt cho Lâm Nhược Khê, hắn khẽ cười:
- Anh không sao cả, mạng của anh khá lớn đấy. Nhưng nếu sát thủ mà Hứa Trí Hoành sai tới chính là muốn nhắm vào em, em còn có thể ở đây mà lái xe không?
Mạc Thiện Ny nghẹn lời, trong tình cảnh đó mà mình lại có thể may mắn đến như vậy.
Lâm Nhược Khê im lặng cúi đầu, đây là một dự định sai lầm của cô, chỉ xem xét đến tình hình chung mà không nghĩ ngợi đầy đủ về sự an toàn của Dương Thần và Mạc Thiện Ny.
- Lần sau nếu muốn đánh bại đối thủ của em thì em đừng quên sự an toàn của con người, người còn quan trọng hơn sự nghiệp, huống hồ lại là người quan tâm giúp đỡ em.
Dương Thần cảm thấy không hài lòng bèn nói ra hết.
- Thiện Ny không trách em, là do cô ấy tốt bụng. Nếu sau này em còn muốn tham gia loại trò chơi rủi ro như thế này nữa thì tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ, Hứa Trí Hoành là một người ngu ngốc để bị em dễ dàng lợi dụng sao?
Nghe được những lời nói về mình từ miệng Dương Thần, Mạc Thiện Ny cảm thấy vô cùng ngọt ngào nhưng từ khi nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Lâm Nhược Khê, cô cũng thấy khó chịu:
- Được rồi Dương Thần, Nhược Khê không phải là thần tiên, đâu có thể tính toán hết được mọi chuyện.
- Không phải chứ? Em vừa mới hạ gục được Trường Lâm liền đi tính sổ với Hứa Trí Hoành à? Dương Thần suýt chút nữa là té khỏi ghế, thấy cô ấy thật hung tợn.
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn:
- Cứ đợi rồi anh sẽ biết thôi.
Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng lại ở bên ngoài tòa nhà màu trắng theo phong cách Baroque, xung quanh là cây cối rậm rạp, khá nhiều vệ sĩ mặc quần áo chỉnh tề đang đứng ở đó.
Ba người xuống xe, Hứa Trí Hoành đã đứng chờ ở tấm thảm trước cổng.
- Đây là căn hộ của tôi, vì thế tôi thấy nơi đây là thích hợp nhất, mời ba người vào!
Hứa Trí Hoành làm động tác mời mọc.
Khi bước vào đại sảnh thì bên trong đã có khá nhiều người. Họ đang nâng những ly rượu cốc-tai, trò chuyện vui vẻ, gần như tất cả nhân viên của Quốc Tế Ngọc Lôi và khoa học kỹ thuật Đông Hoa đều có mặt ở đây.
Trên mặt mỗi người đều hiện lên niềm vui, bất kể là ký được hợp đồng với lợi nhuận cao hay là đánh bại được truyền thông Trường Lâm ở bên ngoài thì đều đáng để chúc mừng.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê và Hứa Trí Hoành bước vào cửa, tất cả mọi người không hẹn mà gặp đều vỗ tay nhiệt liệt, bọn họ đương nhiên biết tình hình thị trường chứng khoán bên Hồng Kông, sau bài báo cáo về tình hình mua bán trong ngày, Trường Lâm tất nhiên đã phá sản rồi.
Lâm Nhược Khê, Mạc Thiện Ny ngồi nói chuyện với vài người của Đông Hoa, Dương Thần cũng không có gì để làm.
Cầm ly rượu đỏ trong tay, Dương Thần nhìn thấy trong một góc có người đang vẫy tay chào hắn, nhìn kỹ lại chính là Trương Thái, nhưng bên cạnh cô ta lại là Lưu Minh Ngọc và Triệu Hồng Yến.
Sau khi nảy sinh mối quan hệ với Lưu Minh Ngọc thì Lưu Minh Ngọc vẫn không có thay đổi gì đặc biệt, ánh mắt nhìn Dương Thần vẫn dịu dàng như trước kia, người con gái trưởng thành này đã biết cách kiểm soát tình cảm của mình rồi.
- Chúc mừng anh nha, cũng coi như là người có công rồi.
Triệu Hồng Yến cụng ly với Dương Thần.
Dương Thần cười nói:
- Không cần giễu cợt tôi đâu, tôi đã biết được ngọn nguồn câu chuyện. Nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là công thần hão danh thôi.
- Lần này cách tổ chức của Chủ tịch rất tuyệt vời, vừa mới ký xong hợp đồng khiến mọi người ngập tràn cảm xúc, cuối cùng lại lật đổ truyền thông Trường Lâm.
Trương Thái và Triệu Hồng Yến đều gật đầu đồng ý, họ lại càng thêm tôn kính Lâm Nhược Khê.
Ba người phụ nữ ngồi nói chuyện với nhau, Lưu Minh Ngọc bỗng nhiên nhíu mày, chỉ ra cửa:
- Mọi người xem kìa! Đó chẳng phải là Chủ tịch Tăng của truyền thông Trường Lâm sao?
Dương Thần quay đầu nhìn lại, đúng là Tăng Tâm Lâm đang đi một mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, cười mỉm và bước vào đại sảnh.
Hội trường lập tức im lặng, mọi ánh mắt đều hướng về những nhân vật quan trọng kia.
Dương Thần im lặng bước đến cửa, hắn uống chút rượu và muốn biết Tăng Tâm Lâm tới đây làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ của gã, xem ra tâm trạng cũng rất tốt.
- Chủ tịch Lâm, Hứa tổng, Tăng Tâm Lâm tôi không mời mà đến, không quấy rầy mọi người chứ?
Tăng Tâm Lâm từ xa đưa tay tới hai người.
Lâm Nhược Khê lắc đầu, thản nhiên bắt tay gã, Hứa Trí Hoành cười cười, giống như là bạn bè lâu năm.
- Chủ tịch Tăng cũng có thời gian rảnh đến uống rượu à?
Hứa Trí Hoành hỏi.
Tăng Tâm Lâm cười khổ:
- Uống một ly là được rồi....... tôi có thể xem như là sứt đầu mẻ trán, nhưng coi như là tôn trọng hai người cũng nên là tác phong kẻ thua cuộc.
Trong khoảng 10 năm tới, Trường Lâm dù thế nào cũng khó mà cạnh tranh với hai công ty các người.
- Không cần đến mười năm, chỉ tám năm thôi!
Mạc Thiện Ny bình tĩnh nói:
- Trường Lâm vẫn sẽ có được sự phân chia lợi nhuận, sẽ phát triển nhanh hơn.
Tăng Tâm Lâm xua xua tay:
- Nhược Khê à, tôi vẫn gọi cô như thế này nhé. Cô lừa tôi một vố như vậy đủ đau rồi, tôi thật không ngờ, cô bé năm xưa bây giờ lại thủ đoạn đến như vậy.
- Thật xin lỗi, tôi là người làm kinh doanh.
Lâm Nhược Khê nói.
Câu này hơi giống với lời thoại trong phim nhưng chúng lại được phát ra từ miệng Lâm Nhược, thật lạnh lùng.
Tăng Tâm Lâm cười nghiêm nghị:
- Đúng rồi, người làm kinh doanh vốn hám lợi, tôi vẫn không nhìn ra được như cô, nhưng tôi sẽ tiếp thu lời giáo huấn.
Nói xong, Tăng Tâm Lâm nhìn về phía trước, tìm thấy bóng dáng của Dương Thần, nhìn hắn cười hiểm:
- Anh Dương này, tôi cũng sẽ không quên anh, cuộc cạnh tranh của chúng ta vẫn chưa chấm dứt đâu.
- Còn không đi ta sẽ lấy dao đâm thủng lốp xe ngươi.
Dương Thần trả lại một câu.
Cạnh tranh? Cạnh tranh cái gì, đã là vợ của tôi rồi, anh còn muốn làm Đại Vương xứ núi đi cướp phụ nữ sao?
Tăng Tâm Lâm nhìn Dương Thần bằng ánh mắt sâu xa, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời khỏi.
Nhìn hình ảnh ngang ngạnh bước ra khỏi cửa đó một hồi, Hứa Trí Hoành mới thu lại ánh nhìn của mình, nói với Lâm Nhược Khê:
Gã là đối thủ không tồi chút nào, nhưng đáng tiếc, trên thương trường .... Nhược Khê, cô khẳng định muốn chia lợi nhuận từ sản phẩm vật liệu mới cho gã à?
- Hổ dữ không biết sợ, có người huấn luyện thì được thôi.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói:
Tôi sẽ giải quyết chuyện này dựa vào sự thỏa thuận của các bên.
Hứa Trí Hoành gật đầu giải thích.
Xem ra, không bao lâu nữa, hai tập đoàn chúng ta sẽ phải bắt đầu quá trình đưa sản phẩm mới ra thị trường, cạnh tranh khốc liệt rồi.
Lâm Nhược Khê lắc đầu.
Không thể nào, sản phẩm của chúng tôi tất nhiên sẽ dẫn đầu thị trường, với lại, sẽ nhanh hơn rất nhiều so với các cô.
- Điều này thật khó nói, tôi biết Mộ Vân có tiến sĩ Lý Quang Tấn, nhưng tiến sĩ Guillian của tập đoàn Đông Hoa chúng tôi cũng là chuyên gia ngang sức ngang tài với ông Lý kia.
Hứa Trí Hoành tự tin nói.
-
Lâm Nhược Khê xoay người mỉa mai nói:
- Tuần sau tiến sĩ Guillian sẽ bắt đầu, sẽ đi Hồng Công mở rộng việc nghiên cứu cùng tiến sĩ Lý Quang Tấn, rời khỏi phòng thí nghiệm của các anh, anh thấy ai sẽ nhanh hơn đây?