Lại là một uy áp chân nguyên ít nhất cũng là thực lực Nhược Thủy trung kỳ.
Chuyện Dương Thần lo lắng nhất vẫn xảy ra, sở dĩ hắn không muốn cùng Tiêu Đình Nhứ đường đường chính chính đánh nhau, cũng không phải là cảm thấy đánh không lại bà ta, trên thực tế nếu như hắn quyết tâm, Tiêu Đình Nhứ không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng vì hắn còn phải bảo vệ Tố Tâm, cô chỉ là một tu sĩ hóa thần sơ kỳ, đụng tới cấp bậc chiến đấu như vậy, chỉ sợ chân nguyên chấn động khiến sóng xung kích có thể đánh chết cô.
Thứ hai, Dương Thần lo lắng nếu có tu sĩ Nhược Thủy kỳ đến giúp đỡ, nếu bị vài tên Nhược Thủy kỳ vây đánh, vậy hắn chỉ có thể bảo vệ được bản thân hắn, tuyệt đối không cách nào bảo vệ tốt Tố Tâm.
Mắt thấy kiếm quang màu xanh lam giống như một viên đạn lớn oanh nổ về phía mình, Dương Thần không suy nghĩ nhiều, ném Tố Tâm về phía sau mình, trên người hắn phát ra một luồng lam hỏa hừng hực, cùng với quang kiếm kia va chạm vào nhau!
Ầm ầm!
Lam hỏa cùng lam quang trong phút chốc đốt cháy bầu trời, đốm sáng bắn ra tứ phía, rực rỡ loá mắt.
Nhưng lực xung kích đánh ra rất xa, vì thế làm cho cả Tiêu gia chấn động, rốt cục tất cả các tu sĩ đều phản ứng nhìn lại, hoảng sợ nhìn quang cảnh mỹ lệ ở giữa bầu trời.
Một thân ảnh mặc trang phục màu đen xuất hiện ở bên trong kiếm quang màu xanh lam. Mái tóc dài tung bay, sắc mặt lạnh lùng, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén lạnh lẽo âm trầm đã tuốt ra khỏi vỏ!
Sau khi ánh sáng màu xanh lam này biến mất, một luồng gió màu xanh đen dài ba thước trở lại bên cạnh nam tử kia, vờn xung quanh người nam tử kia, phát ra từng tiếng kiếm “leng keng” ngân vang, dường như đang trợ trận cho chủ nhân của nó.
- Từ Thiếu Cung, cậu đến thật đúng lúc! Giúp lão thân tiêu diệt tên nghịch tặc trà trộn vào Tiêu gia này!
Tiêu Đình Nhứ nhìn thấy người vừa đến, hiển nhiên đã nhận ra. Bà ta liền lấy thái độ của một tiền bối chỉ thị nói.
Người vừa tới lại đúng là Từ Thiếu Cung theo hẹn đến Tiêu gia, trên danh nghĩa là một trong mười đại cao thủ của Huyễn cảnh.
Từ Thiếu Cung liếc mắt nhìn Tiêu Đình Nhứ, dường như cũng không chịu nể mặt, trái lại tỏ ra hứng thú nhìn về phía ngọn lửa màu xanh đang nhảy múa trên người Dương Thần, cùng với một cái đỉnh lớn đang xoay quanh.
Dương Thần thoáng nheo mắt lại. Từ bốn phương tám hướng bắt đầu không ngừng có tu sĩ chạy tới nơi này. Bản thân mình giả vờ thành Tiêu Thu Phong cũng không làm nên chuyện gì. Xem ra ngoại trừ liều mạng xông ra, không còn con đường nào khác có thể đi được!
Một tay triệu hoán, Hỗn Độn đỉnh ngầm hiểu trở lại phía sau Dương Thần, dừng lại ở phía trên đỉnh đầu Tố Tâm.
Một luồng ánh sáng hỗn độn bao phủ xuống, bao bọc lấy Tố Tâm vào bên trong, giống như một tấm chắn.
- Tố Tâm, tôi dùng Hỗn Độn đỉnh che chở cho cô. Cô cứ ở yên bên trong đó chờ là được rồi.
Dương Thần trầm giọng nói.
Tuy rằng uy lực Hỗn Độn đỉnh còn rất xa mới đạt được cấp bậc Tiên khí chân chính, nhưng toàn lực bảo vệ Tố Tâm một người, bằng thực lực hai tu sĩ ở đây là không thể nào dễ dàng lay động.
Tố Tâm dùng sức gật đầu, thấp thỏm bất an nói:
- Cô gia, ngài cẩn trọng. Thanh phi kiếm này của Từ Thiếu Cung chính là pháp bảo thượng phẩm, tên là Trảm Kình. Kiếm khí có thể phun ra nuốt vào ngàn mét, uy lực cực kỳ bá đạo!
Dương Thần đã từng chứng kiến một chút uy lực vừa nãy, trong lòng cũng ít nhiều có chút chuẩn bị.
Đến cấp bậc tu sĩ này, không có khả năng ngay cả một pháp tốt cũng không lấy ra được.
- Công pháp của anh thực sự huyền bí. Có thể trong nháy mắt đánh tan được kiếm ý Trạm lam của tôi. Tôi dường như có thể cảm nhận được uy lực Minh thủy.
- Từ Thiếu Cung tôi không chém hạng người vô danh. Hãy xưng tên ra, sau đó cùng tôi đại chiến một trận.
Trong mắt Từ Thiếu Cung đầy vẻ hưng phấn.
Ban đầu anh ta chỉ là không lay chuyển được lời cầu xin của em gái, Từ Á Nam, nên lại đây chỉ đạo con cháu Tiêu gia một chút. Bản thân anh ta căn bản không quan tâm tới các loại chuyện luận võ của ba nhà, Thiên Ma Chi Nhãn.
Thật không ngờ được, vừa tới Tiêu gia, liền tình chờ chứng kiến một trận đại chiến của Nhược Thủy kỳ trở lên, còn gặp phải một đối thủ thần kỳ như vậy, nhất thời lòng ngứa ngáy khó nhịn.
- Từ Thiếu Cung! Tiểu tử ngươi còn phí lời nói với hắn làm gì!? Còn không mau ra tay đi?
Tiêu Đình Nhứ căm tức răn dạy.
- Lão thái bà, tôi nể tình bà đã mấy trăm tuổi không so đo với bà. Tôi không phải là nô tài của Tiêu gia. Bà còn dám dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với tôi, cẩn trọng tôi chém bà trước tiên!
- Cậu. . . Mắt không coi trọng tôn trưởng! Lão thân chẳng thèm tính toán với cậu!
Tiêu Đình Nhứ tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên. Nhưng bà ta biết hiện tại không phải là lúc nhiều lời với Từ Thiếu Cung. Bà ta quay đầu, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Dương Thần, nói:
- Tiểu tặc, mày trốn không thoát đâu. Không bao lâu nữa, cao thủ Tiêu gia sẽ càng ngày càng nhiều. Chờ tới lúc mấy huynh trưởng và chị em ta đến, mày sẽ phải ngoan ngoãn chịu chết thôi!
Dương Thần đã chú ý thấy từ phía xa có một nhóm tu sĩ đang chạy tới. Trong những người này có người là Minh Thủy Kỳ, còn lại phần lớn là Quỳ Thủy cùng Tam Muội Chân Hỏa kỳ, cũng không thể tạo thành uy hiếp đối với mình.
Bọn họ cũng biết rõ ràng, loại chiến đấu cấp bậc này bọn họ không thể nhúng tay vào được, cho nên đều đứng từ phía xa nhìn.
Trong đó thậm chí còn còn có cả Tiêu Mạc Hối và người của Tiêu gia. Nhưng lúc này bọn họ đều kinh ngạc nhìn mình, dường như không hiểu tại sao Tiêu Thu Phong lại làm phản!
Nhưng tình hình cũng không bảo đảm. Lát nữa, cao thủ Nhược Thủy kỳ từ phía xa chạy tới, vậy thì đúng là cửu tử nhất sinh.
- Cho bà sống thêm mấy ngày bà lại ngại nhiều, vậy ngày hôm nay tôi sẽ đưa lão thái bà quy thiên!
Dương Thần cũng đang trong cơn giận dữ. Chọc hắn nóng lên, hắn sẽ không để ý mà gây ra động tĩnh lớn. Đến thì đến đi, cũng có thể thử xem trong tình huống bản thân mình hoàn toàn mở ra hỏa lực, không cần Hỗn Độn đỉnh có thể đánh với cao thủ Nhược Thủy kỳ thế nào.
Thân ảnh Dương Thần giống như đột nhiên biến mất. Thời điểm hắn lại xuất hiện, đã ở trước người của Tiêu Đình Nhứ. Một nắm đấm với ngọn lửa màu xanh thiêu đốt đánh về phía đầu Tiêu Đình Nhứ!
So với dùng pháp bảo gì đó, Dương Thần vẫn quen dùng thân thể chính mình còn cường hãn hơn so với pháp bảo.
Tiêu Đình Nhứ biết mình thật ra không thể nào đánh bại được Dương Thần, chỉ muốn kéo dài thời gian chờ có người tới giúp đỡ. Cho nên thần kinh bà ta liền trở nên căng thẳng. Vừa thấy Dương Thần tấn công tới, bà ta nhanh chóng rút lui trở lại.
Trên tay loé lên ánh sáng màu xanh. Rất nhiều thanh mộc chân nguyên ngưng kết thành tấm lưới, cố gắng ngăn cản tốc độ của Dương Thần.
Nhưng Dương Thần hội tụ rất nhiều tử hỏa quấn quanh thân, trong nháy mắt đã phá hủy những Thanh mộc chân nguyên này. Hắn không lùi càng ngày càng tiến tới gần Tiêu Đình Nhứ!
Tiêu Đình Nhứ có thể từ trong ngọn lửa màu xanh lam của Dương Thần cảm nhận được lực lượng ăn mòn khiến người ta cực kỳ khiếp sợ. Chỉ có Minh thủy quỷ dị cùng Tam muội chân hỏa mới có khí tức như vậy. Điều này khiến bà ta cảm thấy da dầu tê dại. Nếu như vòng bảo hộ chân nguyên bị công phá, sợ rằng không chết thì cũng trọng thương!
Mắt thấy Dương Thần càng ngày càng tới gần, còn thỉnh thoảng vung ra từng đạo Hỏa Long màu tím cùng Hỏa Long màu xanh lam, đang lao tới bên cạnh mình. Tiêu Đình Nhứ sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, âm thầm hối hận đã khiến Dương Thần tức giận, không kéo dài thêm một chút thời gian nữa.
Điều càng làm cho bà tức phẫn phiền não hơn chính là, Từ Thiếu Cung đang ở ngay bên cạnh vẫn nhìn, hoàn toàn không có ý định ra tay!
Đứng phía xa quan sát cuộc chiến, Tiêu Mạc Hối rốt cuộc đã ý thức được, đứa con này là giả, Sau khi không ngừng nghi ngờ một hồi, lúc này ông ta mới phản ứng lại, lập tức phân phó quản gia Tiêu Cổ Nguyên đang đứng bên cạnh.
- Nhanh phái mấy cao thủ đi trợ giúp lão lão!
Bản thân ông ta không dám tới gần, lại lo lắng Tiêu gia tổn thất một Thái Thượng trưởng lão.
- Tuân mệnh! Đại gia!
Tiêu Cổ Nguyên lập tức chọn lựa ra bốn cao thủ Minh Thủy kỳ đang đứng xem bên ngoài, cùng với mười tu sĩ Tam Muội Chân Hỏa cùng Quỳ Thủy kỳ, tới trợ giúp Tiêu Đình Nhứ.
Về phần bản thân ông ta lại giống như Tiêu Mạc Hối, căn bản không dám tới gần.
Bọn họ đều là Độ kiếp kỳ, đã từng cảm thụ qua uy lực của Thiên Hỏa cùng Huyền Thủy. Rõ ràng Dương Thần tỏ ra tùy ý như vậy khiến trong lòng bọn họ run sợ các loại Thiên hỏa cùng Huyền Thủy, nào dám tùy tiện tiến lên?
Những tu sĩ bị chọn trúng, phần lớn người của Tiêu gia, nương nhờ vào Tiêu gia, cũng lập tức bị phái tới liều mạng. Bọn họ lại không dám không nghe theo.
Trong lúc nhất thời, hơn chục đạo chùm sáng chân nguyên rực rỡ từ bốn phía bắn ra nhằm phía vị trí của Dương Thần, muốn hợp lực khống chế Dương Thần!
Cho dù Dương Thần hung hãn thế nào, nhưng chỉ có một mình. Bọn họ công kích từ các phía, dù thế nào cũng có thể bắn trúng.
Dương Thần nhận thấy được mười mấy tu sĩ đang dùng pháp bảo của từng người bắn lại, cái gì cũng có, biết bọn họ bắt đầu bao vây tấn công mình, hắn liên tục cười giận.
- Một đám lính tôm tướng cua, cũng xứng để tới cứu kẻ chắc chắn phải chết này sao?
Dương Thần biết muốn phòng ngự trước toàn bộ những công kích này là chuyện không thể nào, nên đơn giản cũng lười phòng ngự. Hai tay hắn nâng qua đầu, một đám Nhược Thủy màu xám như quả cầu tử vong, nhanh chóng lăn lại!
- Nhược. . . Nhược Thủy?
Tiêu Đình Nhứ mới từ thở phào nhẹ nhõm khi thoát được sự truy sát của Dương Thần, nhìn thấy tình cảnh này thiếu chút nữa thì rơi cằm.
Một đám tu sĩ cũng nhận thấy được Nhược Thủy lớn hình cầu với uy lực ăn mòn kinh người, muốn tránh đi nhưng đã không kịp!
- Tất cả đi chết đi!!
Dương Thần hoàn toàn đánh tan một đoàn Nhược Thủy. Dường như vô số Nhược Thủy tập trung thành đạn tỏa ra, bắn về bốn phương tám hướng, bao trùm lấy toàn bộ mười mấy tu sĩ này!
Cùng lúc đó, mười mấy tu sĩ muôn màu muôn vẻ, nhưng uy lực pháp bảo không tầm thường cùng pháp thuật, cũng đều rơi vào trên người Dương Thần. Toàn người đều bị mười mấy loại chân nguyên đánh vào, phát ra những tiếng nổ không dứt!