Dương Thần làm bộ như một bộ dáng như không có gì lớn đắc ý rất giống Tiêu Thu Phong hả hê, cười ha hả đi lên vỗ vỗ bả vai Tiêu Dương Húc:
- Anh em trong nhà, tôi làm sao lại trách Dương lão đệ đây?
Trên mặt đất mọi người một trận ghê tởm, bọn họ cũng không nhận ra Tiêu Thu Phong có thể thật sự đánh bại Tiêu Dương Húc, không nói đến tu vi của Tiêu Dương Húc giảm xuống, vừa rồi cũng bị đánh nặng, chỉ có điều mười chiêu quá ngắn, Tiêu Dương Húc khinh địch mà thôi.
- Nhị thúc công, thế, Thu Phong nhà tôi không khiến ngài quá thất vọng chứ?
Tiêu Mạc Hối hít sâu một hơi, cao giọng hỏi.
Tiêu Mạnh Nhạc trầm giọng nói:
- Ngược lại là có tý khôn vặt, nhưng tu vi quá thấp chút, về sau nếu không tiến bộ nhảy vọt, tôi sẽ phải nói lại với các huynh đệ và Đại ca.
- Đó là điều tất nhiên. Lần này trở về, sẽ kêu thằng ranh con này siêng năng tu luyện!
Tiêu Mạc Hối nói.
Chuyện trục xuất trưởng tôn kế thừa của bản tông, dường như tạm thời lắng xuống, tuy rằng mạch nước ngầm mãnh liệt, nhưng bên ngoài, trong thời gian ngắn Tiêu Mạnh Nhạc cũng sẽ không nói gì.
Dù sao ở ngoài mặt là muốn giữ gìn sự ổn định hòa thuận của gia tộc, Tiêu Mạnh Nhạc sau đó liền mời đoàn người của Tiêu Mạc Hối đi vào trong điện, mở tiệc chiêu đãi.
Đám người Tiêu Mạc Tranh cũng hộ tống vào trong điện, cảnh tượng mọi người cùng nâng chén, hoàn toàn không nhìn thấy không khí khẩn trương vừa rồi.
Rượu quá trung tuần, mọi người bắt đầu tán gẫu chủ đề cũng sôi nổi lên rất nhiều.
Dương Thần lại không nói ra suy nghĩ trong đầu, nói nhiều dễ lỡ lời, một mình buồn bực ngồi uống rượu, rượu này thật đúng là không ngon, dường như là dùng một ít linh quả bên trong Huyễn cảnh để ủ, mặc dù có hiệu quả bổ khí, nhưng Dương Thần cảm thấy mật độ linh khí lấy từ Huyễn cảnh, căn bản không có ý nghĩa.
Bỗng nhiên, Tiêu Mạnh Nhạc nói một câu, khiến thần kinh của Dương Thần căng thẳng.
- Mạc Hối, tôi nghe nói, Lạc gia đã đem Tiêu Chỉ Tình bắt trở về, có chuyện này sao?
Dương Thần lập tức hết sức chăm chú, không nghĩ tới còn có thể nghe được tin tức có liên quan đến Tiêu Chỉ Tình.
Lúc này Tiêu Mạc Hối cầm chén rượu đã cạn một nửa, ánh mắt trêu tức liếc nhìn Tiêu Mạc Tranh ngồi đối diện không tỏ thái độ, nói:
- Tin tức truyền đến là như thế. Cũng không biết tin tức về người đàn bà ti tiện này như thế nào. Lạc Thiên Thu bảo Lạc Hàng đi ra ngoài một chuyến, bắt trở về.
- Như vậy cũng tốt, Lạc gia vẫn nắm chắc chuyện đám hỏi này, nắm lấy đuôi tóc Tiêu Gia chúng ta không tha, về sau còn có hai lần chạm mặt con cháu chúng ta ở dãy núi Phi Tuyết, vì chuyện này còn đánh đập tàn nhẫn, nói Tiêu Gia chúng ta không coi trọng chữ tín, lấy không sính lễ, làm hại con cháu gia tộc chúng ta, cũng không dám dễ dàng xuất động, quả thật khinh người quá đáng!
Tiêu Mạnh Nhạc hừ lạnh nói.
- Ai... Nhị thúc công, con cũng không ngờ được, người phụ nữ ti tiện này to gan như vậy.
- Nhị đệ, lúc trước cũng là chú không dạy bảo tốt con gái của chú.
- Mặc dù là cùng người phụ nữ hoang dã ở thế tục giới sinh ra, nhưng dù sao cũng chảy dòng máu của Tiêu gia chúng ta. Nếu như mấy đứa con gái cũng cố tình gây sự giống như cô ta, to gan lớn mật cãi lại mệnh lệnh của gia tộc, vậy Tiêu Gia chúng ta chẳng phải sẽ loạn cả lên sao?
Tiêu Mạc Tranh ngẩng đầu lên, cũng không có nào vẻ phẫn nộ, mà là rất khiêm tốn gật đầu cười nói:
- Huynh trưởng dạy rất đúng, chỉ tiếc kia nghiệt nữ đã không ở trong nhà, bằng không tất nhiên tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nó.
- Hừ, vì chuyện của cô ta, chúng tôi cũng không biết bao nhiêu lần ở trước mặt người Lạc gia không ngẩng đầu lên được, vốn là Lạc gia mạnh hơn chúng ta một đầu, còn trên đạo lý bị chịu thiệt, chú cũng đã biết cha vì chuyện này đã giận dữ như thế nào? Nếu không có đại ca tôi giúp chú ép chuyện này xuống, chú đã sớm bị cấm đoán!
Dường như Tiêu Mạc Hối vì chuyện vừa rồi, hung hăng trút giận, mắng Tiêu Mạc Tranh tới mức không ngẩng đầu lên được.
Tiêu Mạc Tranh cũng không phản bác, không ngừng gật đầu.
Đến cuối cùng, Tiêu Mạc Hối đắc chí vừa lòng, vẫn không quên giả vờ tự trách nói:
- Cũng là do tôi lúc đầu quá dễ tin người em ruột là chú, nghĩ chú có thể làm tốt công tác tư tưởng cho con gái chú, mới đề nghị với cha, cho cô ta kết hôn với Lạc Hàng của Lạc gia.
- Thật không ngờ được, cô ta nhìn có vẻ dịu dàng yếu ớt, nhưng bên trong thật ra lại có dã tính ti tiện của phụ nữ thế tục. Chỉ sợ là giống với người mẹ thế tục của cô ta.
Lúc này Tiêu Mạnh Nhạc chen lời nói:
- Mạc Hối, anh cũng không nên trách Mạc Tranh. Tuy rằng nghiệt nữ Tiêu Chỉ Tình này mang lại không ít phiền toái tới cho Tiêu Gia chúng ta, nhưng cửu âm huyền mạch của cô ta đã giúp chúng ta thí nghiệm ra không dưới trăm loại đan dược có độc, còn nuôi cô ta tới bây giờ.
- Nhị thúc công nói đúng. Chỉ tiếc về sau sẽ giao cho Lạc gia sử dụng. Bây giờ suy nghĩ một chút, đưa một công cụ thử nghiệm thuốc thượng đẳng như vậy cho Lạc gia, thật đúng là có chút thua lỗ. Hẳn là phải đòi Lạc gia thêm một ít sính lễ mới đúng.
Tiêu Mạc Hối tiếc hận nói.
- Ha ha, đại gia, anh cũng ức hiếp người của Lạc gia quá rồi. Người phụ nữ ti tiện Tiêu Chỉ Tình kia mặc dù có tác dụng đối với việc thí nghiệm thuốc, nhưng cửu âm huyền mạch của cô ta từ từ suy giảm, cũng không sống thêm được bao nhiêu năm nữa.
- So với ở lại trong gia tộc thêm vài năm rồi chết đi, còn không bằng thừa lúc cô ta còn sống, đưa cho Lạc gia dùng vài năm cuối cùng, đổi một số pháp bảo và linh đan. Thật ra như vậy chúng ta càng lời hơn. Đây chính là đại gia giật dây làm một vụ buôn bán tốt.
Một gã trưởng lão săn đón nói.
Tiêu Mạc Hối rất hưởng thụ, liên tục xua tay ra hiệu quá khen, nhưng không hề che dấu vẻ đắc ý trên mặt mình.
Dương Thần nghe thấy những lời này, thiếu chút nữa tay muốn dùng sức ấn vỡ bàn rượu. Hắn cố gắng kìm chế xuống.
Hoá ra người của Tiêu Gia có chủ ý như vậy. Không trách bọn họ lại đồng ý giao Tiêu Chỉ Tình cho Lạc gia.
Đúng vậy. Nếu không phải gặp được mình, chỉ sợ ngày nào đó Tiêu Chỉ Tình ở nước ngoài độc tố phát tác, hoàn toàn ngọc nát hương tan...
Nghĩ đến tất cả chuyện này là do đám người Tiêu Mạc Hối bày ra, cha ruột của cô là Tiêu Mạc Tranh còn nhìn như không thấy, lại còn muốn Giáo huấn Tiêu Chỉ Tình...
Dương Thần cảm thấy tức giận muốn giết hết toàn bộ con cháu của Tiêu Gia đang ở đây!
Nhưng, lý trí khiến hắn nhịn xuống. Còn nhiều thời gian, chờ cứu được cô ấy ra, sớm muộn gì cũng cho bọn họ nếm thử mùi vị không được làm người.
Sau khi rời khỏi gia tộc Nhị thúc công, rốt cục hoàn thành lần tuần tra chi thứ của gia tộc lần này, trở về Tiêu Gia.
Tiêu Mạc Tranh tiếp tục dẫn người đi thăm dò linh dược, cũng không đi cùng đường.
Vừa mới về đến trong nhà, Dương Thần đã bị Tiêu Mạc Hối gọi vào phòng của y.
Dường như Tiêu Mạc Hối có tâm sự nặng nề, sắc mặt rất khó coi.
- Thu Phong, cha không biết con tu luyện như thế nào. Nhìn hôm nay con tiến bộ như vậy, cha có chút vui mừng. Nhưng, tốc độ vẫn quá chậm. Về sau con nhất định phải cố gắng hơn bây giờ gấp mấy lần. Ít nhất sang năm trước hội võ của ba nhà, phải tới Ly Hỏa kỳ cuối, có biết không?
Dương Thần thầm nghĩ.
“Tùy ông đi. Dù sao tôi cũng sắp rời khỏi chỗ này.”
Vì thế hắn thuận theo gật đầu.
Sắc mặt Tiêu Mạc Hối âm trầm nói:
- Rốt cuộc nhị thúc của con đã không nhịn được nữa. Không ngờ được, không ngờ gã lại có thể cấu kết với lão hồ ly Nhị thúc công kia... Hừ hừ, chỉ tiếc, ông nội của con đã sớm phòng bị gã. Bọn họ cho rằng chúng ta không biết bọn họ lén lút hoạt động sao?
Dương Thần vừa nghe, liền ra vẻ nghi hoặc nói:
- Cha, chẳng lẽ bọn họ sớm đã làm gì?
Tiêu Mạc Hối có chút hài lòng nhìn hắn một cái, giận dữ nói:
- Ban đầu cha nghĩ, tiểu tử con chỉ biết chơi những người phụ nữ kia. Hôm nay xem ra con không phải không học vấn không nghề nghiệp, hiểu được nhẫn nhịn, cuối cùng đã trưởng thành. Nói cho con biết cũng không sao.
- Thật ra nhị thúc của con vẫn lén lút qua lại với Nhị thúc công, thường xuyên đưa cho bọn họ một ít linh dược, tiền bạc, vụng trộm chế luyện đan dược. Việc này, ông con chẳng qua chỉ mở một mắt nhắm một mắt, không muốn đưa ra ánh sáng gây ra mâu thuẫn mà thôi.
- Chỉ có điều chúng ta không biết rằng, bọn họ lại cấu kết như thế nào. Hơn nữa trong gia tộc, Nhị thúc công quả thật có không ít con cháu tư chất cực cao, nếu tùy tiện xuống tay trừng trị, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng thực lực của gia tộc.
Dương Thần nghĩ thầm rằng Tiêu Mạnh Vu này cũng thật biết nhẫn nại, con mình phản bội còn có thể một mực âm thầm trong bóng tối không ngăn cản.
- Cha, đây chẳng phải là cổ vũ thực lực của bọn họ sao? Đến lúc đó họ xuống tay với chúng ta thì phải làm sao?
Bộ dạng Dương Thần làm ra vẻ sợ hãi.
- Hừ! Sợ cái gì!
Tiêu Mạc Hối cười lạnh:
- Tiêu Mạnh Nhạc lão thất phu này có lợi hại hơn nữa cũng không bằng ông nội. Ông của con đã đến Nhược Thủy trung kỳ, bất cứ lúc nào cũng có thể có tiến đến Nhược Thủy kì cuối, cho nên mới gần đây vẫn bế quan tìm cách đột phá.
- Huống chi, chúng ta còn có Từ Thiếu Cung của Từ gia chống đỡ, có Từ gia đứng về phe chúng ta, mặt khác chi thứ của dòng họ cũng sẽ xem sắc mặt chúng ta mà làm việc.
- Chờ đền khi con năm mươi tuổi, cho dù là Tam Muội chân hỏa, cũng không chắc gót chân không thể đứng vững, huống chi phía trước con còn có cha, bọn họ cũng không thể ngăn cha kế thừa nghiệp lớn được.
Dương Thần nghĩ thầm theo như lý thuyết Từ gia nên đứng ở phía Tiêu Mạc Tranh bên kia chứ, Từ Á Nam vẫn là Nhị phu nhân, chẳng lẽ... Trong đó còn có ẩn tình gì sao?
Nghĩ đến việc bừa bãi của Tiêu Mạn Nghiên cùng Tiêu Thu Phong, Dương Thần đột nhiên nghĩ đến điều gì, trong lòng nói âm thầm. Người nhà này cũng thật đủ loạn...
Chờ Tiêu Mạc Hối từ gian phòng đi ra, Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, đi thẳng đến vị trí của huynh muội Triệu gia.
Cũng không phải muốn nói với bọn họ lời từ biệt , mà là nhớ tới thời điểm bản thân mình đi, có thể hại bọn họ không có khả năng lấy được linh đan thượng phẩm, nhanh chóng mượn thân phận danh nghĩa của Tiêu Thu Phong này, để cho bọn họ một viên
Triệu Mộc Dương và Triệu Đình đến đây gần nửa tháng, vì không thấy Tiêu Thần đều cảm thấy kinh ngạc và lo lắng, Lam Phi cũng đi tìm bọn họ hai lần, đều không hiểu một người lớn sống sờ sờ sao lại biến mất được.
Lần trước sau khi Lam Phi và Triệu Mộc Dương luận bàn, liền trở thành bạn tốt, phẩm tính hai người đều vô cùng tốt, có cảm giác tìm đúng tri âm.
Thời điểm Dương Thần tới chỗ huynh muội Triệu gia, vừa lúc thấy Lam Phi đang cùng Triệu Mộc Dương luận bàn, đánh có đến có lui, đương nhiên, Triệu Mộc Dương đã giảm tu vi thấp xuống.
Nhìn thấy Tiêu Thu Phong , ba người lập tức đến hành lễ, có phần thấp thỏm, cảm thấy không có chuyện tốt.
Dương Thần cũng không phí lời, lúc trước đã chuẩn bị hai phần linh đan, gồm một viên thượng phẩm, ba viên trung phẩm, cùng với hơn mười viên hạ phẩm, tất cả là lễ vật chia tay cho những bạn bè mới quen này
Khi mà linh đan Dương Thần không xem là gì đến tay ba người, lại khiến Lam Phi và huynh muội Triệu gia đều choáng váng.