Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1403 - Phải Giáo Huấn Thật Tốt

Trước Sau

break
Không chỉ Dương gia và Lý gia, Ninh Quang Diệu làm Thủ tướng cũng được số 1 triệu tập, liền nhanh chóng đến Trung Nam Hải.

Tại Yến Kinh, 1 chiếc Audi A8 màu đen lướt như bay trong màn đêm, như chìm khuất trong ánh đèn đường lấp lóa.

Ninh Quang Diệu ngồi ở phía sau, đang chuẩn bị kịch bản để đối phó với số 1, chợt có tiếng điện thoại reo làm cắt ngang dòng suy nghĩ.

Đây là số cá nhân, rất ít người biết. Hắn vừa lấy ra, nhìn được số gọi đến, không khỏi nhếch miệng cười bắt máy.

“ Mông lão, đã trễ thế này, gọi cho ta có việc gì, ta tưởng các người chẳng phải đang cần có thời gian để hoàn hồn hay sao? Lần này thật đúng là đả kích lớn cho Mông gia các người. ”

Người gọi tới, chính là Mông Khai Nguyên!

“Ninh Thủ tướng, không cần trêu chọc, dòng dõi Mông gia tuyệt không có kẻ hèn nhát. Ta gọi cho ngài chỉ là muốn hỏi, ngài muốn gạt ta sao? ”

“Dĩ nhiên là không rồi”, Ninh Quang Diệu nói: “Mông gia có thể tự mình điều tra mà, ta thực sự đang bận, là số 1 triệu tập.”

Mông Khai Nguyên nghe vậy thì vui vẻ nói: “Ninh Thủ tướng, mấy năm nay, mối quan hệ giữa 2 nhà Ninh gia và Mông gia đang ngày càng vững chắc, hàng năm đều có đưa bao lì xì, thái độ cung kính, một chút cũng không dám chểnh mảng. Nay Mông gia ta gặp chuyện, thiết nghĩ ngài cũng phải nên ra mặt một chút . ”

“Yên tâm đi, Mông lão”, Ninh Quang Diệu trấn an, “Ta sẽ lấy lại công đạo cho các người. Lần này Dương Thần dám mạo phạm biên giới Hoa Hạ, trực tiếp phái quân đội oanh tạc quốc gia, làm nhục quân ta.

Thủ trưởng số 1 dù có coi trọng Dương gia, cũng sẽ không ngồi yên không quản. Lần này lẽ phải nằm trong tay Mông gia, ta thiết nghĩ người cũng đừng quá lo lắng. ”

“Hắc hắc”, Mông Khai Nguyên cười nói: “Ninh Thủ tướng, ngài đừng tưởng ta không biết, con gái Lâm Nhược Khê của ngài là vợ hợp pháp của Dương Thần. Dù gần đây có phong phanh tin đồn rạn nứt, nhưng giấy tờ vẫn còn y nguyên đó.

Dương Thần giao tình với ngài cũng không tệ, lão đầu ta vẫn đang nghi ngờ, sợ rằng ngài đang muốn đâm ta từ sau lưng đây……”

Ninh Quang Diệu hừ lạnh nói:“Mông lão đại cứ yên tâm, tiểu tử kia bạc đãi con gái của ta, ta đang muốn mượn cơ hội này dạy dỗ hắn, sao có thể thiên vị hắn?”

“Vậy thì tốt, tuy nhiên…”, Mông Khai Nguyên cười lạnh nói: “… ngài nên biết chúng ta đang ngồi cùng thuyền, Mông gia ta tuy không đông đảo gì mấy, nhưng cũng có tổ thượng che chở, có thể giúp Ninh Thủ tướng ngài mạnh khỏe. Chuyện lần này ngài phải hết sức giúp ta, nếu không… e là sẽ khó lòng hợp tác lâu dài.”

Ninh Quang Diệu cười gằn một cái, trong mắt lộ ra một tia phẫn hận, nhưng vẫn kìm nén, trả lời nhu hòa: “Tất nhiên, Mông lão cứ yên tâm.”

Sau khi cúp máy, Ninh Quang Diệu không tiếc tay ném luôn điện thoại, mắng: “Lão bất tử …… còn dám uy hiếp ta, ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi …… hừ !”

Một lát sau, xe tiến vào Trung Nam Hải .

Một nhóm lính vũ trang hộ vệ nhìn soi mói chiếc xe mới đến, Ninh Quang Diệu mở cửa xe rồi một thân một mình tiến vào tham dự hội nghị khẩn cấp.

Ánh đèn nhu hòa tạo cho phòng họp trở nên ấm áp, tràn ngập tình người. Đồ đạc trong phòng cũng được sắp xếp rất gọn gàng, tề chỉnh.

Bên trong phòng họp, Dương Công Minh cùng Lý Mạc Thân, đều đang mặc quân phục, khí thế nhiếp người, đã ngồi chờ từ sớm.

Hội nghị lần này chỉ có gia chủ 3 nhà cùng thủ trưởng số 1, còn những quan viên cấp cao khác đều không thấy bóng dáng.

“Lần sau ta sẽ cố gắng đi sớm một chút”, Ninh Quang Diệu cười híp mắt phải lên tiếng chào hỏi , sửa lại một chút tây trang rồi ung dung ngồi xuống.

“Ninh Thủ tướng là quý nhân, đương nhiên phải bận rộn hơn người. Còn bọn ta chỉ là hai lão già nhàn rỗi, đương nhiên có thời gian mà tới sớm rồi”, Lý Mạc Thân cười ha ha nói.

Mặc dù trong lòng có cố kỵ nhau, nhưng trước mặt vẫn cười nói như không.

Ba người tán gẫu được một lúc thì cửa phòng họp lần nữa mở ra. Xuất hiện hai tên hộ vệ mặt lạnh như tiền, vuốt cằm mời thủ trưởng tiến vào.

Ba người đang ngồi cũng đứng dậy, biểu lộ nghiêm nghị, nín thở ngưng thần, người lớn tuổi nhất là Dương Công Minh cũng không dám chậm trễ .

Ngay lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục màu trắng, cổ choàng khăn lông dê màu xám tro, quần tây dài đen, vóc người tròn trĩnh, mang nụ cười hiền từ treo trên mặt tiến vào phòng.

Người đàn ông trông mặt có vẻ phúc hậu, tóc chải keo bóng mượt, rái tay mượt mà , sống mũi cao đĩnh, đôi mắt híp, nhìn có chút khí khái của người đứng đầu.

Nhìn người đàn ông bụng bia kia, chẳng khác nào giám đốc của một xí nghiệp nhỏ, an an nhàn nhàn với cuộc sống của một người bình thường.

Nhưng đám người Dương Công Minh với người đàn ông bình thường này một chút vô lễ cũng không dám, đồng thanh hô: “thủ trưởng”.

Người đàn ông lộ ra nụ cười hòa ái, như gió xuân thổi mát lòng người.

Hắn khoát tay áo một cái, ý bảo ba người ngồi xuống .

“Ai, sao lại đứng hết cả lên thế này, Dương Công ngươi từ lúc nào vẫn còn khách khí như vậy ” .

“Phải”, Dương Công Minh cười nói.

Thủ trưởng số 1 cười ha hả ngồi xuống, ba người lúc này mới dám ngồi xuống theo.

“Dương Công dạo này vẫn khỏe chứ? Ta nhìn khí sắc thấy cũng không tệ”, số 1 dùng ánh mắt hiền hòa hỏi.

“Tạ thủ trưởng quan tâm, lão vẫn còn khỏe lắm”, Dương Công Minh đáp.

“Lão Nguyên soái là bảo vật của quân đội quốc gia, có thể khỏe mạnh an khang là phúc của nước nhà, làm ta rất vui mừng”, số một toét miệng cười, lại hỏi: “Còn người nhà ông thì sao?”

Câu hỏi khiến cả ba người đều giật mình: “Thật lợi hại, đã nói vào vấn đề chính rồi.”

Dương Công Minh lúc này hơi dừng một chút mới hồi đáp: “Trừ một đứa cháu ngỗ ngược ra thì tất cả đều tốt.”

Số 1 hỏi tiếp, gương mặt có chút hiếu kỳ: “Lão nguyên soái nói thế là có ý gì? ”

Dương Công Minh cười khổ nói: “Thủ trưởng, ngài biết là thằng nhóc cháu trai ta đã gây nên chuyện gì mà, đã gọi ta đến đây chắc chắn là do vấn đề đó, sao cứ phải hỏi khó lão?”

Số 1 chợt như nhớ ra điều gì: “A, cái này …… Dương Công hiểu lầm rồi, cháu trai ông, Dương Thần, đúng là đã làm một số chuyện không hay, ta cũng định nói chuyện với ông về hắn.

Nhưng mà chuyện ta thật sự muốn là hỏi thăm sức khỏe gia đình, chuyện ông nhận lại đích tôn, chuyện quốc gia. Còn về cháu trai của Dương Công, đúng là tính tình bướng bỉnh, nhưng cũng là một lòng trung đảng yêu nước, người trẻ thì phải được uốn nắn thật tốt, đúng không?”

Ninh Quang Diệu cùng Lý Mạc Thân cũng nghe được, số 1 đang giữ mặt mũi cho Dương Công, không đi thẳng vào vấn đề chính, mà còn uyển chuyển nói ra ý tứ không bất mãn với Dương Thần. Nhưng rốt cuộc lại đem biến chuyện này thành quốc sự, còn âm thầm khen ngợi cả nhà Dương Công “trung Đảng yêu nước”.

Dương Công Minh tất nhiên rất là cảm kích, liên tục đáp lời.

“Nhưng nếu đã nhắc tới thì ta cũng muốn bàn với các vị”, số một lại quay đầu nhìn về phía Ninh Quang Diệu, nói: “Nghe nói lần này nguyên nhân là do mâu thuẫn giữa Dương Thần với Mông gia? Mông gia từ đường bị phá hủy, bảo vật gì đó cũng bị cướp mất, ông có biết chuyện này không Thủ tướng Ninh?”

“Thủ trưởng, tôi cũng có biết một chút, nhưng dạo này công việc bề bộn quá nên chưa có thời gian tìm hiểu kỹ. ” Ninh Quang Diệu hàm súc nói.

“Ta biết ông cũng vất vả, nhưng phải tìm hiểu những việc thế này một chút, ý kiến của ông thế nào?”, số một đạo .

Ninh Quang Diệu trầm giọng: “ Tôi thấy, Dương Thần đúng là có chút quá đáng, hành động lần này của hắn rõ ràng là không coi quốc gia ra gì, còn làm mất uy nghiêm của quân đội Hoa Hạ nữa. Nếu cứ để như vậy, chuyện sẽ càng ngày càng lớn.

Tôi cảm thấy, công bằng thì nên trừng phạt hắn. Thứ nhất là giúp vỗ yên Mông gia. Những năm gần đây Mông gia vì xã hội dân chúng làm không ít, quyên góp thuế đầy đủ, còn góp phần phát triển kinh tế nước nhà, thật đúng là tấm gương yêu nước.

Thứ hai, Dương Thần ở nước ngoài phát triển một ít thế lực, tuy chỉ là một ít đám người ô hợp nhưng tương lai có thể gây mối họa tiềm tàng phạm vi thế giới. Dương Thần dù sao cũng là người của Dương gia, người của Hoa Hạ, nếu sau này xảy ra chuyện gì, Hoa Hạ làm sao tránh khỏi liên quan, sao tránh được dư luận quốc tế.”

Số 1 gật đầu một cái, “Ông nói có lý, tuy nhiên, về mức độ phạt thì Ninh Thủ tướng nghĩ thế nào?”

“Cái này …… Quang Diệu không dám nói bừa, xin thủ trưởng định đoạt”, Ninh Quang Diệu đem quả bóng đá ngược về, đến lúc này khó mà nói, nói ra nhiều khi lại kết thù với Dương gia, quả là không đáng.

“Cái gã Thủ tướng này……” số 1 thờ ơ cười cười, nhìn về phía Lý Mạc Thân, hỏi:“Lý bộ trưởng, ông cảm thấy thế nào?”

Lý Mạc Thân biểu lộ vẻ nghiêm nghị nói: “Thủ trưởng, trước đó vài ngày, tôi đã từng tới gặp ngài, cũng đã nói về chuyện Mông gia mấy năm gần đây có nhiều hành vi bất chính, cài tai mắt khắp nơi. Người Mông gia ỷ vào bối cảnh thâm hậu nên đã có chút cuồng vọng, không biết điều. Tôi cho là, lần này hành động của Dương Thần có chút không đúng, nhưng nếu không phải là Mông gia gây chuyện trước thì cũng không huyên náo như vậy.

Cho nên, nếu quả thật phải xử phạt thì hai bên cùng có lỗi, phải xử cả hai.”

Lời nói ra, chẳng phải ý là không thiên về bên nào hết sao.

Trên thực tế, dù ban đầu số 1 nếu không có chỉ thị ngăn cản Dương Thần thì cũng đã có biểu hiện không hài lòng với Mông gia, vào lúc này Lý Mạc Thân chẳng qua là giúp thủ trưởng nói lại thôi.

Số 1 ánh mắt tỏ vẻ hài lòng, Lý Mạc Thân đúng là dẫn dắt không tệ, ngay sau đó hắn suy tư một hồi rồi nói: “ Mông gia đúng là thế lực không thể xem thường ở Hoa Hạ, mặc dù bây giờ Hoa Hạ đã có pháp luật hẳn hòi, nhưng cũng không thể làm quá được, phải cư xử khôn khéo một chút.

Còn về thế lực ở nước ngoài của Dương Thần, đúng thật là vấn đề gây đau đầu. Nếu xử lý không tốt, có thể dẫn tới hành động trả thù của quốc tế, rất là nguy hiểm. Huống chi hắn hôm nay đã không còn ở Hoa Hạ, chúng ta cũng không tiện phái người hành động.

Ta thấy, chuyện này không thể dùng biện pháp tầm thường để xử lý, phải chú ý đến lợi ích của dân chúng, của Mông gia, của Dương Thần nữa. Nếu hai bên có thể gặp mặt trực tiếp giải quyết trong hòa bình, vì quốc gia mà nhịn một chút, chẳng phải là quá tốt sao, đúng không ba vị? ”

Số một nói mấy lời này với ánh mắt ôn hòa vui vẻ, nhưng mơ hồ có ẩn tàng một lực lượng khó có thể kháng cự được, hắn muốn ba người hiểu chuyện này coi như đã được quyết định.

Ba người đương nhiên không dám có dị nghị, nói trắng ra là, nãy giờ nói nhiều như vậy, nhưng chẳng qua chỉ là thủ trưởng đại nhân làm cho có, còn quyết định cuối cùng đã có từ trước rồi.

break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc