Không lâu sau, Dương Thần cũng cảm nhận được gì đó, trong chớp mắt, một đạo ánh sáng lóe lên, từ xa giống như đạo quang bó buộc chiếu vào đại điện!
Tốc độ này, nếu ở bên ngoài Vạn Yêu giới, Dương Thần cũng không biết là nhanh như nào, nhưng ở trong này, cũng là nhanh đến kinh người!
Trong thanh quang lóe ra, một bóng người thon dài hiện lên, nhưng lại là một gã đội vòng ngọc bích, mặc trường bào xanh nước biển, nam tử trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú.
Dương Thần có thể cảm nhận được, đây cũng là một gã Thiên yêu, lực lượng ngang với Bạch Cưu ngày đó đấu với mình một trận, nhưng tốc độ nhanh hơn Bạch Cưu kia.
- Cung chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.
Tên đàn ông kia cũng không nhìn Dương Thần và Tuệ Lâm ở một bên trong đại điện, trực tiếp khom người hướng tới Ngọc Tuyết Ngưng.
Ngọc Tuyết Ngưng mặt lộ vài phần nghiêm nghị,
- Thanh Loan, chẳng lẽ biên cảnh lại xảy ra chuyện gì?
Yêu tu gọi là Thanh Loan hít vào một hơi, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, trước kia Cung chủ lệnh cho Ba Xà và Khải Phong hai người đóng ở rừng Yêu Dạ và cửa Xích Long Tuyết Sơn, lại có hai Thiên yêu ở phía sau đợi lệnh bất cứ lúc nào, nếu không phải Long Vương Cầu Vô Cương đích thân tới, vốn không nên lo mới đúng. Nhưng hôm qua thuộc hạ theo thông lệ đến thị sát, lại phát hiện…
- Phát hiện cái gì, cứ nói ra
Khuôn mặt Ngọc Tuyết Ngưng đã thấm một mảnh âm lệ.
Thanh Loan chần chừ vài tiếng nói:
- Nơi Ba Xà và Khải Phong đóng giữ đã không có dấu vết hai người đó, mà hai thượng phó hậu phương, Hổ Giao, Bạch Hào và năm Thiên yêu khác, không ngoài dự tính, đều có dấu vết đánh nhau, hẳn là… bị giết đến hài cốt cũng không còn rồi.
- Láo xược!
Ngọc Tuyết Ngưng bỗng nhiên đứng lên, đôi mắt phượng tràn đầy hàn khí khiến người ta sợ hãi, tinh quang lóe ra, lửa giận hừng hực, uy áp của Thiên yêu cửu phẩm đỉnh cao chợt bùng nổi, dường như toàn bộ Ngọc Hồ cung, và cả đỉnh núi cũng bắt đầu chấn động!
Mười mấy tỳ nữ áo trắng bên ngoài Ngọc Hồ cung quỵ trên mặt đất, lạnh run hô to,
- Cung chủ bớt giận.
Thanh Loan ngạo mạn cũng rơi hai đầu gối xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Dương Thần che chở Tuệ Lâm, có chút cố hết sức chống đỡ lửa giận của Cửu vĩ hồ này. Trong lòng hoảng sợ, người phụ nữ này lần trước đấu với mình, căn bản là không xuất ra toàn lực, tu vi của cô ta thực tại sâu không lường được!
Ở trong Vạn Yêu giới này còn kinh khủng như vậy, nếu ra ngoài đấu, chẳng phải là tung hoành vô địch?
Thật không biết là tình hình như nào, cấp bậc cao thủ loại nào có thể nhốt người phụ nữ này vào Vạn Yêu giới, thực sự quá khó để có thể tưởng tượng!
Dương Thần thậm chí cảm nhận dược, Athena mà mình không cách gì chống lại, có thể cũng không phải đối thủ của Cửu vĩ hồ ly này.
Chính mình theo lý thuyết đã vượt qua cấp bậc Thiên yêu bát phẩm, lại có sự chênh lệch lớn với Ngọc Tuyết Ngưng cửu phẩm như vậy? Hay là tu vi của cô ta sớm đã vượt qua cửu phẩm?
Nếu Ma Đế Ma Tu kia và Long Vương Long tộc đều là cao thủ cùng cấp bậc với Ngọc Tuyết Ngưng, vậy bản thân mình cũng thật là ếch ngồi đáy giếng rồi, chút thực lực của mình, tính là cái thứ gì?
Trong khi cười khổ, Ngọc Tuyết Ngưng đã sớm thu lại cảm xúc tức giận, lại lần nữa ngồi xuống, mặt cười lạnh.
- Hay cho tên Cầu Vô Cương, trước thì phái tay sai của mình đến làm tổn thương Yêu tộc trên lãnh địa của ta, ta còn không muốn làm lớn chuyện. Nếu lúc này gã đã ngày càng táo tợn, vậy Bổn cung cũng không khách khí…
Thanh Loan run rẩy nói:
- Cung chủ, ngài có tính toán gì không? Hay là… Ngài muốn đích thân ra tay?
Ngọc Tuyết Ngưng híp mắt,
- Tự mình ra tay? Bọn chúng xứng sao?
- Ách… Đương nhiên không xứng.
Thanh Loan mồ hôi lạnh đầy đầu. Tuyệt đại giai nhân này tuy bình thường vui cười bướng bỉnh, không hề giống chúa tể một phương, nhưng khi khí tức lên đầu, thật đúng là lòng lang dạ sói đến tận cùng!
- Ngươi lui ra đi, chuyện biên cảnh, không cần quản nhiều, để tất cả Thiên yêu đang đóng bên ngoài quay về lãnh địa của mình, để lại vài thủ hạ râu ria là được. Chuyện còn lại, Bổn cung tự có tính toán.
Thanh Loan gật đầu, sau lại do dự, lại nói:
- Cung chủ, thuộc hạ rất khó hiểu một chuyện…
- Nói.
- Cầu Vô Cương kia dù có, Ngũ đại Ma Long tuy đều có tu vi bát phẩm, nhưng một chọi một, đấu lại ba mươi sáu Thiên yêu của Ngọc Hồ cung chúng ta, rất khó có thể giành phần thắng.
- Nhưng Ba Xà và Khải Phong liên kết lại, theo lý thuyết cho dù đấu không lại Ngũ đại Ma Long sử, cũng không phải khó để trốn thoát… Chẳng lẽ, Long cốc này lại xuất hiện cao thủ nhất đẳng Vạn Yêu giới gì đó?
Thanh Loan nhíu mi nói.
Ngọc Tuyết Ngưng hơi có thâm ý liếc mắt Dương Thần, thấy Dương Thần cũng đang suy tư cái gì đó, phất tay nói:
- Đi xuống đi, Bổn cung tự nhiên nắm rõ.
Thanh Loan tuy buồn bực nhưng đành phải ngoan ngoãn gật đầu rời khỏi, xoay người một cái, lại lần nữa hóa thành một đạo thanh quang, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Dưới đại điện, Tuệ Lâm vẻ mặt tò mò hỏi:
- Dương đại ca, mấy cái tên bọn họ nói, em nghe sao mà thấy có chút quen tai?
- Khẳng định không theo bà em nói, chăm chỉ đọc sách đi, không phải đều là quái thú trong truyền thuyết Sơn Hải Kinh sao.
- Quái thú? Yêu tộc chúng ta, sao lại thành quái thú?
Ngọc Tuyết Ngưng không vui ngắt lời:
- Hỗn Độn trong Hỗn Độn đỉnh kia của ngươi, có thể coi là mãnh thú, đám mãnh thú Hồng Hoang không thể hóa thành hình người cũng có thể gọi là quái thú. Nhưng Yêu tộc chúng ta, chúng là linh chủng thân thiết nhất Thiên Đạo, so với loại người Tiên Thiên bạc nhược các ngươi không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Dương Thần ngược lại cười cười:
- Các người đã mạnh hơn lòai người, vậy thế nào lại bị tu sĩ loài người nhốt vào Vạn Yêu giới này?
Ngọc Tuyết Ngưng hừ lạnh một tiếng, khinh thường đáp lại:
- Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy đấy, Long cốc kia khinh người quá đáng. Bổn cung trước kia lười phản ứng với bọn chúng, bây giờ càng lúc càng tệ, Bổn cung phái ngươi đi ra ngoài, giáo huấn đám sâu dài không biết tốt xấu kia một chút!
- Tôi?
Dương Thần ngây ngô cười nói:
- Cô không phải là để tôi đi đại hội Thông Thiên sao? Bây giờ bảo tôi đến Long cốc, nếu chẳng may đụng phải Long Vương nổi tiếng kia, tôi chẳng phải là có đi không có về?
Ngọc Tuyết Ngưng khinh miệt nói:
- Thế này đã sợ rồi? Ngươi nghĩ Cầu Vô Cương quản được nhiều như vậy à? Chỉ cần ngươi không vào trong bộ phận Long cốc, ở bên ngoài giết mấy Long tộc cấp bậc Thiên yêu , gã căn bản sẽ khinh thường không thèm động thủ với ngươi.
Dương Thần có chút buồn cười,
- Đây chính là ngạo khí của đám cao thủ đứng đầu các người sao? Thủ hạ của mình chết, cũng không đồng ý buông phong thái đi giúp đỡ?
- Cá lớn nuốt cá bé, pháp tắc Thiên Địa, cứ yếu là phải đi giúp, vậy loài người các ngươi vì sao phải ăn thịt muông thú? Sao không đi giúp chúng?
- Người đương nhiên chỉ biết giúp người, các người cùng là Yêu tộc, không phải sao?
Dương Thần phản bác.
Ngọc Tuyết Ngưng cười nhạo,
- Đúng là ngu xuẩn ngây thơ, Bổn cung lúc nào nói bọn chúng là đồng tộc với Bổn cung? Gạt bỏ tình cảm sẵncó, thực lực quyết định tất cả.
- Bọn chúng bám dưới vây cánh của Bổn cung, chẳng qua chỉ là muốn làm hết sức để sống được an ổn một chút, là bọn chúng muốn cầu cạnh Bổn cung, không phải Bổn cung có nghĩa vụ đi bảo vệ bọn chúng.
- Bọn chúng chết thì đã chết rồi, Bổn cung không cần quan tâm. Bổn cung quan tâm chính là, như vậy thật khiến Bổn cung mất mặt, mà không phải là cái chết của bọn chúng!
- Đổi lại mà nói, nếu như muông thú ngươi hôm nay ăn, lại hùng mạnh với loài người như ngươi, ngươi lại làm sao đi ăn chúng, chẳng sợ các người một người một thú, chỉ có thể bình an vô sự như thường, bình đẳng đối đãi.
- Cho nên, đám vô dụng kia chết là chuyện của bọn chúng, Bổn cung chỉ cần tìm lại mặt mũi của mình, chứ không phải là vì bọn chúng báo thù…
Dương Thần cảm thấy nội tâm người phụ nữ này chính là bà điên, cũng thiệt cho tướng mạo đẹp như thiên tiên của cô, chẳng qua có chút lời vẫn tính là có lý.
- Chẳng muốn cãi với cô, muốn tôi đi giúp cô lấy lại danh dự cũng được, nhưng cô dù sao cũng phải nói cho tôi biết, các người rốt cuộc tại sao phải giết chóc lẫn nhau chứ, chắc không phải là các người tức giận sẽ đi giết vài người?
Ngọc Tuyết Ngưng lắc lắc đầu,
- Bổn cung cũng không biết, nhưng Bổn cung cũng không muốn biết. Cầu Vô Cương tâm cơ sâu như biển, đi đoán cũng không dùng được bao nhiêu, đơn giản là muốn hơn Bổn cung, hoặc là muốn lao ra khỏi Vạn Yêu giới này. Bổn cung đối với việc gã rốt cuộc đang làm gì, căn bản không có hứng thú.
Dương Thần cười gượng nói:
- Vậy tôi giúp cô đi giết rồng, nhưng cũng phải cho tôi cái gì chứ.
- Không giết tình nhân nhỏ của ngươi, chính là lợi ích lớn nhất cho ngươi.
Tuệ Lâm lúc này cũng chỉ lo ngượng ngùng đỏ mặt, đều không quan tâm được tới sát khí kia.
Dương Thần oán thầm người phụ nữ này thật sự không thể trêu chọc, đánh không lại, nói cũng không lại. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
- Ta khuyên ngươi vẫn nên xuất phát sớm một chút, với tốc độ của ngươi, đi qua núi Xích Long Tuyết tiến vào lãnh địa Long Cốc, giết mấy con rồng rồi trở về, cũng phải mất tới sáu bảy ngày. Đến lúc đó, vừa lúc có thể kịp đến đại hội Thông Thiên.
Ngọc Tuyết Ngưng nói xong, biến ra một quyển trục bằng da ám màu, ném cho Dương Thần.
Dương Thần sau khi nhận lấy, phát hiện phía trên tất cả đều là chữ triện cổ, cũng may là đầu hắn nhớ được một lượng lớn tri thức lịch sử học, cũng có thể đọc hiểu.