Ý thức của Hạ Diệp Chi khá thanh tỉnh nên có thể cảm thấy được người đang đỡ mình đi là hai người đàn ông.
Sức lực của họ khá lớn, cô giãy giụa nhưng như trứng chọi đá không thể nào thoát khỏi bọn họ.
“Các người...muốn đưa tôi đi đâu...”cô muốn hét to cầu cứu nhưng thanh âm thốt ra lại vô cùng yếu ớt.
Hạ Diệp Chi mơ hồ thấy mình bị dẫn vào một căn phòng, sau đó bị ném thẳng lên giường.
Cô muốn gập cánh tay dùng cùi trỏ tì vào giường nhưng không còn chút sức nào.
Ngay sau đó liền có giọng nói truyền đến.
“Người phụ nữ xấu xí như vậy mà cũng dẫn đến đây à?”
“Mặt mũi hơi xấu một chút nhưng thân hình không chê vào đâu được, nếu “làm” từ phía sau thì sẽ không cần thấy mặt mà...” đó là giọng của một người phụ nữ, cô ta ngừng nói một chút rồi giọng nói đột nhiên trở nên hung ác: “Các người muốn mấy người cùng chơi hay muốn chơi sao cũng được cả, đừng đem cô ta ra chơi chết là được.”
Hạ Diệp Chi siết chặt hai tay, dùng sức bấm chặt lòng bàn tay, muốn tỉnh táo lại một chút.
Cảm giác đau liền truyền đến khiến tầm mắt thanh tỉnh hơn chút, bản năng muốn sống sót khiến cô xê dịch cơ thể muốn xuống giường, không ngờ lại té xuống giường.
Rầm!
Thanh âm rơi giường của cô khiến một nam một nữ nọ chú ý đến, người đàn ông nọ tiến đến nhấc cô vứt lên giường, giọng nói khá kinh ngạc: “Mẹ nó, người phụ nữ này thật trâu bò, bị chuốc lượng thuốc mạnh như vậy mà còn có thể động đậy.”
“Chuốc thêm ít thuốc nữa đi.”
“Ngủ như chết thì chơi không vui.”
“Chờ một chút đánh tỉnh cô ta...”
Hạ Diệp Chi cảm nhận được đau nhức từ cằm truyền đến, sau đó có một dòng chất lỏng lạnh buốt trôi vào cổ họng, sau đó cô liên triệt để lâm vào hôn mê.
...
Mạc Đình Kiên đang xử lý vài tài liệu trong phòng đọc sách, anh chuẩn bị đi xuống lầu dưới rót nước.
Căn phòng của Hạ Diệp Chi cách phòng sách Mạc Đình Kiên không xa.
Anh vừa bước ra ngoài liên vô ý thức liếc nhìn qua căn phòng của Hạ Diệp Chi, phát hiện thấy cửa phòng Hạ Diệp Chi đang mở hé.
Bình thường quy luật làm việc nghỉ ngơi của người phụ nữ xấu xí đó giống hệt như bà già vậy, vậy mà giờ vẫn con mở cửa chưa đi ngủ?
Mạc Đình Kiên nhanh chân bước đến phòng cô, đẩy cửa nhìn vào liền phát hiện đèn trong phòng vẫn con mở nhưng trên giường không một bóng người.
Anh nhíu mày, giơ cổ tay xem thời gian, sắp 11:00.
Bất chợt quét mắt nhìn chợt thấy laptop của cô còn mở máy được đặt trên sô pha.
Laptop cần nhập vào mật mã mới mở được nhưng điều này không làm khó được Mạc Đình Kiên.
Anh dễ dàng mở khóa laptop của cô, trên màn hình hiển thị bài đăng facebook trước đó cô đã xem.
Kích vào video vừa nhìn được hai giây anh liền nhấn tắt, chỉ là một bữa tiệc của một số con nhà giàu thường xuyên tụ hội để chơi một vài trò chơi quy mô lớn, tiện thể chơi đùa vài ngôi sao mới nổi, điều này anh thấy nhiều nên khá quen thuộc, không tính mới mẻ gì.
Chỉ là Hạ Diệp Chi giờ còn chưa trở lại thì có hơi kì lạ.
Ga giường đã được phủ xong, đồ ngủ cũng để trên ghế salon, rất rõ ràng là cô đang định tắm rửa đi ngủ, đột nhiên xảy ra chuyện gì đó khiến cô phải đi ra ngoài.
Mạc Đình Kiên nghĩ đến đây, con ngươi đen nhánh chợt co lại, vẻ mặt thay đổi.
Anh mở lại video kia, xem đến hai lần, liền lấy điện thoại ra gọi cho Cố Tri Dân.
Đầu dây bên kia của Cô Tri Dân khá ồn ào: “giờ này rồi còn gọi điện, rốt cuộc lương tâm trỗi dậy muốn đến giúp tôi uống rượu?”
Mặc dù Thịnh Hải là công ty lớn không cần phải nhờ vào đãi tiệc ăn uống mới thành công thương lượng công việc, nhưng cũng phải cho đối tác chút mặt mũi, ra ngoài ăn một bữa cơm.
Mà chuyện như vậy đa số đều rơi vào người Cố Tri Dân.
Mạc Đình Kiên không còn tâm trạng để ý đến anh ta, điềm tĩnh sắng giọng hỏi: “ngôi sao nhỏ nhà cậu bây giờ đang ở đâu?”
Anh nhớ được ngôi sao nọ là bạn thân của Hạ Diệp Chi, tên gọi là gì thì anh không nhớ.
“cái gì gọi là ngôi sao nhỏ?” Cố Tri Dân bất mãn nói: “là Thẩm Lệ nhà tôi, cô ấy nhất định sẽ trở thành minh tinh nổi tiếng nhất!”
“hửm!” Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “điều kiện đầu tiên để trở thành ảnh hậu thì cô ta phải tồn tại lâu dài trong vòng giải trí.”
Đáy lòng Cố Tri Dân siết lại: “Lời cậu nói có ý gì? Có chuyện gì cậu giải quyết với tôi là xong, bắt nạt một người phụ nữ thì có gì tài giỏi đâu!”
Mạc Đình Kiên đột nhiên bây giờ muốn vứt Cố Tri Dân đến châu Phi cho rồi, không muốn có một cộng sự ngu như vậy bên cạnh mình.
“Nhanh đến club Đỏ.”
Mạc Đình Kiên nói xong câu này liền cúp điện thoại lái xe ra ngoài.
Club Đỏ ở thành phố Hà Dương rất nổi tiếng, nhưng danh tiếng lại rất kém cỏi, bởi vì club này được thành lập bởi một đám con nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng, trước đó còn xảy ra rất nhiều scandal.
Nhưng bởi vì được thành lập bởi con em nhà giàu, có người đứng sau chống lưng cho nên không bị diệt trừ tận gốc, việc này cũng không phải là bí mật gì trong xã hội thượng lưu.
Cố Tri Dân đương nhiên biết đến club Đỏ, anh ta đứng dậy cầm áo khoác rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện cho Thẩm Lệ, tay bấm điện thoại đều đang run run.
...
Bữa tiệc Cố Tri dân tham gia cách clb đỏ không xa nên khi Mạc Đình Kiên đến nơi thì anh ta cũng đã đến trước.
Cố Tri Dân vừa nhìn thấy Mạc Đình Kiên liền bước lên đón: “chuyện này rốt cuộc là sao?”
Khuôn mặt Mạc Đình Kiên nghiêm túc, đáy mắt tràn đầy lạnh lùng: “Hạ Diệp Chi và ngôi sao nhỏ nhà cậu đều đang ở bên trong.”
Cố Tri Dân vừa nghe liền bước vào trong.
Anh ta vừa bước vào liền có người nhận ra.
“Tổng giám đốc Cố cũng đến đây chơi?”
Cố Tri Dân liền tóm cổ áo của hắn: “Sảnh tiệc ở đâu?”
Mạc Đình Kiên cũng sở hữu một club, nhưng cao cấp hơn clb Đỏ này nhiều lần, anh cũng chưa từng đến đây nên không biết sảnh bữa tiệc ở nơi nào.
Thanh niên nọ trông thấy Cố Tri Dân liền chuẩn bị nói vài câu nịnh nọt, ai ngờ thấy dáng vẻ như đang tìm kiếm kẻ thù giết cha của Cố Tri Dân liền thành thật chỉ vị trí của sảnh tiệc rồi không dám hó hé gì nữa.
Cố Tri Dân buông ra người nọ, quay đầu đang chuẩn bị nói với Mạc Đình Kiên, liền phát hiện sau lưng sớm không còn bóng dáng Mạc Đình Kiên đứng đấy đâu nữa.
Mạc Đình Kiên tới sảnh bữa tiệc.
Cảnh bên trong rất hỗn loạn, nam nữ tụ cùng một chỗ, sờ tới sờ lui, cười nói sắc tình, thậm chí có người trực tiếp “làm”ngày tại bữa tiệc.
Bề ngoài Mạc Đình Kiên rất anh tuấn, vừa bước vào bữa tiệc thì ánh mắt bọn con gái liền dính lên người anh, giống mèo thấy chuột mong ước nhào tới vồ.
Có một người phụ nữ đến bắt chuyện, khoác tay lên vai anh rồi muốn kề ngực mình vào lồng ngực anh: “Anh chàng đẹp trai, tới đây chơi một mình sao?”
Nhưng ngực cô ta còn chưa kịp tiến gần liền bị Mạc Đình Kiên vặn tay cô ta vứt cô ta ra xa: “Xéo!”
“Á—.” Người đàn bà nọ hét thảm rồi ngất đi.
Cử động của anh khiến bọn đàn bà khác liền không dám đi qua tiếp cận nữa.
Đột nhiên anh nhìn thấy ở một góc, có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau.
Người phụ nữ đưa lưng về phía anh, quần áo đã cởi được nửa, đang dạng chân gác lên người người đàn ông nọ, vô cùng dâm đãng đong đưa cái eo.
Bóng lưng quen thuộc này khiến Mạc Đình Kiên cứ thế mà dừng bước, chân không dám tiến thêm một bước nữa.