Thẩm Lệ không nói chuyện, chỉ lấy khăn tay ra cho Cố Mãn Mãn lau nước mắt: "Vào trong xe nghỉ ngơi đi"
Cố Mãn Mãn lắc đầu.
Lúc này, sau lưng truyên đến tiếng Tiêu Văn kêu đau.
"...A...Đau..."
Thẩm Lệ nghe thấy tiếng kêu quay đầu lại, thì nhìn thấy Tiêu Văn đang nằm co quắp trên mặt đất, tay ôm lấy bụng, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua có vẻ hết sức đau đớn.
Cố Mãn Mãn thấy thế, lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô ta lại bắt đầu giả vờ đúng không? Đồ xấu xa!"
Thẩm Lệ trông thấy sắc mặt của cô ta không ổn, nên ngồi xổm ngay xuống trước mặt quan sát vẻ mặt của cô ta: Tiêu Văn, cô làm sao vậy?”
"Con của tôi..." Giọng nói của Tiêu Văn vô cùng yếu ớt: “Cứu... Cứu con của tôi."
Sau khi Thẩm Lệ nghe thấy Tiêu Văn nói điều này, chợt mở to hai mắt ra: "Cô nói cái gì?"
Đúng lúc này, thì Cố Tri Dân từ đằng xa chạy tới: "Tiêu Văn!”
Thẩm Lệ ngẩng đầu, hơi ngỡ ngàng nhìn Cố Tri Dân đang chạy đến bên này, không khỏi dâng lên cảm giác không chân thực.
Cô thấy Cố Tri Dân chạy tới, nhìn vẻ mặt khẩn trương của anh ta đang bế Tiêu Văn lên khỏi mặt đất chạy đi.
Sắc mặt Tiêu Văn trắng bệch, níu lấy vạt áo của anh ta thì thào kêu lên: "Con”
"Chị Tiểu Lệ?”
Thẩm Lệ chăm chú nhìn theo hướng Cố Tri Dân rời khỏi, sắc mặt như bị mất hôn mất vía làm cho Cố Mãn Mãn trông thấy mà lo lắng.
Sau đó Thẩm Lệ mới hoàn hồn, ánh mắt hơi trống rỗng: "Chị muốn nghỉ ngơi."
Dáng vẻ này của cô làm cho Cố Mãn Mãn hơi lo lắng, khẽ nói với cô: "Em đưa chị về khách sạn nhé?”
Thẩm Lệ lắc đầu, giọng điệu nhẹ nhàng: "Về nhà."
"Về nhà?" Cố Mãn Mãn hỏi lại một lân giống như muốn xác nhận.
Trong ấn tượng của cô Thẩm Lệ là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp, thế mà bây giờ khi "Mất Thành" vừa bắt đầu quay, chỗ quay phim vừa mới thuê, mỗi ngày đều phải mất một khoản chỉ phí lớn, thế mà đột nhiên cô lai nói muốn về nhà nghỉ ngơi, hành động này, có thể nói rất tùy hứng.
Còn Cố Mãn Mãn với tư cách người đại diện, cũng đã đến lúc phải phát huy tác dụng rồi.
Theo lý mà nói, Cố Mãn Mãn nên khuyên Thẩm Lệ đừng tùy hứng như vậy.
Nhưng mà tâm trạng của ”
Bỗng giọng nói của một người đàn ông vang lên kéo lại dòng suy nghĩ của cô.
Tâm trạng của Thẩm Lệ lên xuống quá lớn, nên phản ứng chậm chạm, dựa theo tiếng gọi quay sang nhìn, thì trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang mặc âu phục.
Người đàn ông này rất cao, khuôn mặt sáng sủa, cả người toát lên vẻ nho nhã, khí chất không tầm thường. Nhìn hơi quen mặt, hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi.
Người đàn ông hình như cũng nhận ra cô đang nghĩ gì, hoi cong môi lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Cô Thẩm, năm ngoái chúng ta từng gặp mặt trong một buổi tiệc, tôi là Đào Triển Minh”
Đào Triển Minh.
Thẩm Lệ đã nghĩ ra: "Anh là ông chủ của Dị Kiên."
Dị Kiên là một công ty mạng mới nổi mấy năm nay, nhưng chỉ bằng vài năm ngắn ngủi đã trở thành công ty nổi tiếng dẫn đầu trong giới, cũng là một trong những nhà tài trợ cho bộ " Mất Thành "này.
"Cô Thẩm vẫn nhớ tôi sao." Trong mắt Đào Triển Minh mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhưng khó có thể hiểu rõ anh ta đang vui hay không vui.
Có lẽ những người giỏi giang đều như thế, am hiểu việc che giấu tâm trạng, không dễ dàng để người khác nhìn rõ suy nghĩ trong lòng mình.