Chương 72.3: Tổng giám đốc thích khẩu vị nặng
Dọc theo đường đi Mộ Hi không nói lời nào, Lãnh Đông thật tò mò, những cô gái trở nên xinh đẹp đều vui mừng, tại sao giống như cô có tâm sự nặng nề?
Thì ra, mẹ Mộ Hi đã nói với cô: Không kết hôn thì không được lấy kính xuống, nếu không, nhà bọn họ sẽ có đại họa, Mộ Hi không hiểu ý mẹ, nhưng lại liên tục nghe theo ý mẹ, nhưng hôm nay cô lại không thể không lấy kính xuống! Bởi vì nào có ai mặc lễ phục đẹp mắt như vậy còn mang kính như đứa ngốc!
Đi vào biệt thự.
"Thư ký Mộ, cô vào đi, tổng giám đốc sẽ sớm trở lại ." Ngữ khí Lãnh Đông hết sức vững vàng, giống như nói chuyện đối với người nhà mình, Mộ Hi cảm giác được trong lời anh có chút dịu dàng.
"Lãnh Đông, về sau không nên gọi tôi là thư ký Mộ được không? Anh có thể gọi tên tôi, hoặc gọi tôi là Tiểu Hi, bởi vì mẹ tôi cũng gọi tôi như vậy, nghe rất thân thiết." Mộ Hi rất muốn kết giao bạn bè với Lãnh Đông, dù sao vẫn thấy anh rất thân thiết.
"Làm sao có thể, cô là thư ký bên người tổng giám đốc, làm sao tôi lại có thể gọi thẳng tên cô!"
"Kỳ thật, tôi vẫn luôn hy vọng mình sẽ có người anh trai!" Mộ Hi nói ra ý nghĩ của mình, Lãnh Đông ngẩn ra, nhưng sau đó trong lòng an ủi không ít, anh cần phải tỉnh ngộ, không thể làm chuyện có lỗi với tổng giám đốc.
"Về sau có việc cần giúp có thể tìm tôi, tôi sẽ cố hết sức giúp cô." Lãnh Đông nhìn Mộ Hi nhỏ giọng nói, dù sao đây là cửa nhà tổng giám đốc, anh không có hy vọng gây chuyện ở đấy.
"Cám ơn, vậy về sau anh sẽ đáp ứng gọi thẳng tên tôi được không?"
"Có thể, nhưng mà nếu như trong tình huống không có người khác, tôi không muốn mang đến phiền toái tới cho cô."
"Được, một lời đã định." Mộ Hi nói xong đi vào, Lãnh Đông ngơ ngác nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình đây là cô gái của tổng giám đốc, ngoại trừ tôn kính vẫn là tôn kính.
Mộ Hi vừa mới tiến vào, di động Lãnh Đông vang lên, là điện thoại của tổng giám đốc gọi đến .
"Anh Diệu, vâng, được."
Thì ra Nam Cung Diệu liên tục bận rộn, không có thời gian trở về gấp, cho nên chuẩn bị trực tiếp đi tới bữa tiệc, anh truyền lệnh Lãnh Đông đưa Mộ Hi qua.
Cứ như vậy, Mộ Hi và Lãnh Đông đi tới cửa bữa tiệc, cô hào phóng kéo tay Lãnh Đông. Vốn Lãnh Đông vẫn còn lo lắng Mộ Hi căng thẳng, không nghĩ tới cô còn tư nhiên hơn cả Lãnh Đông.
Kỳ thật, đừng thấy trong nhà Mộ Hi nghèo, cô còn là trụ cột ở phòng hát Cửu Châu, bao nhiêu tình cảnh chưa từng thấy qua, người tới phòng hát Cửu Châu nghe hát đều rất có tiền, bởi vì tiêu phí nơi đó rất cao, căn bản người nghèo không thể vào được!
"Lãnh Đông, tại sao tôi lại cảm giác bây giờ mình là cô bé lọ lem nhỉ?" Mộ Hi khẽ cười, Lãnh Đông cũng bị cô chọc cười, khóe miệng nhếch lên.
Đây là một bừa tiệc lớn của giới thương nghiệp, chuyên môn tổ chức bữa tiệc cho thương nhân, trên bữa tiệc đèn sáng lóng lánh, tân khách ở đây người người lai lịch phi phàm, tất cả đều là ông trùm trong thế giới buôn bán.
Khi Mộ Hi kéo Lãnh Đông đi vào hội trường, lập tức dẫn tới một trận náo động, tất cả mọi người đều phóng ra ánh mắt hâm mộ và ghen tị, đương nhiên ghen tị chính là phụ nữ, hâm mộ chính là đàn ông.
Chỉ thấy Mộ Hi mặc váy dài tơ tằm, đầu tóc xõa tự nhiên, đồ trang sức trang nhã không xa hoa, giờ phút này cô giống như hoa sen mới nở, xinh đẹp động lòng người. Khiến trong mắt một vài đàn ông luôn nhìn thẳng.
Tất cả mọi người đang bàn luận vị mỹ nữ mới vừa xuất hiện.
"Cô gái đó là ai?"
"Không biết, chưa thấy qua."
"Người đàn ông bên cạnh là thủ hạ của Diệu tổng, anh ta chính là sát thủ mặt lạnh trong truyền thuyết, không nghĩ tới cô gái đẹp như vậy sẽ cùng một chỗ với loại nhân vật nguy hiểm này, thực là đáng tiếc!"
"Trước kia chưa từng thấy cô gái này? Giống như là từ trên trời rơi xuống."
"Khả năng chính là lễ vật mà Nam Cung Diệu đưa tới? Mẹ kiếp, quả thực là cực phẩm, bị xem như lễ vật thì đáng tiếc! Nếu là tôi, liền giữ ở bên người làm vợ, loại phụ nữ này đi đâu tìm được? Xem xem hoàn toàn không thể so với những người nổi tiếng kia."
"Nghe nói Diệu tổng được cho rất nhiều phụ nữ."
"Loại phụ nữ này được đưa không đúng chỗ, mẹ kiếp, tôi cũng rất thích, nhìn dáng vẻ đó kìa."
... ... ... ... ... . . .
Trong đám người tôi một câu anh một câu, cũng đang thảo luận Mộ Hi là ai? Một vài đàn ông còn nhìn chằm chằm vóc người Mộ Hi, giống như nước miếng sắp chảy ra. Còn có một vài đàn ông, giống như là đang thưởng thức một loài hoa quý báu, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Mà Lãnh Đông thì vẫn duỗi cổ tìm Diệu tổng, đây chính là phụ nữ của tổng giám đốc, chính mình cũng không thể đoán mò!
Ngay khi mọi người nhao nhao nghị luận thì có ánh mắt lạnh bắn thẳng đến chỗ Mộ Hi.
Rõ ràng Nam Cung Diệu không ngờ rằng trang phục này sẽ khiến Mộ Hi chói mắt như thế, cô đối với đàn ông tồn tại một lực hấp dẫn trí mạng, nhiều ông trùm đều đang hỏi thăm tin tức Mộ Hi, trong lòng Nam Cung Diệu càng thấy không thoải mái.
Lãnh Đông nhìn thấy Diệu tổng, Nam Cung Diệu ra hiệu bằng mắt với anh ta, ý là bảo anh ta rời đi trước, vì vậy, Lãnh Đông tìm cớ, chuẩn bị tự mình rời đi trước.
Kỳ thật, không chỉ là những đàn ông ở đấy muốn có ý nghĩ không phải với Mộ Hi, đến ngay cả Lãnh Đông cũng không khống chế nổi được tư tưởng của mình.
"Cô qua một bên đợi Diệu tổng chút, tôi ra ngoài gọi điện thoại." Lãnh Đông đi ra ngoài, Mộ Hi tự nhiên đi tới một bên, ánh mắt Nam Cung Diệu liên tục dõi theo cô, không nghĩ tới con nhím này lái có một mặt mê người như vậy, thật sự là ngạc nhiên.
Nam Cung Diệu nghĩ thầm, không thể để cô tới một nơi nguy hiểm thế này, tất cả mọi người bên cạnh đều là sói đói, cô giống như một con cừu nhỏ dịu dàng. Giờ phút này, hoàn toàn nhìn thể nhìn thấy một mặt ngang tàng bạo ngược của cô.
Đúng lúc này, ông trùm La Tân nổi tiếng trong giới buôn bán đi về phía Mộ Hi, người này là bạn của Nam Cung Diệu, quan hệ hết sức tốt, giống như Nam Cung Diệu, có một đống lớn người đẹp.
"Người đẹp? Xưng hô như thế nào?" La Tân mỉm cười nhìn Mộ Hi, thỉnh thoảng ánh mắt ngắm qua bộ ngực cùng cái mông của Mộ Hi, khiến cho Mộ Hi hết sức phản cảm.
"Thực xin lỗi, tôi không nói tên cho người xa lạ." Mộ Hi mặc kệ anh ta là gì, chính mình không thích, tại sao phải nói cho anh ta biết? Không nghĩ tới Mộ Hi phản ứng ngược lại chọc cười La Tân, cô bé này có chút thú vị, không riêng việc trang điểm, tính cách lại đặc biệt, La Tân hết sức hứng thú đối với Mộ Hi.
"Có cá tính, tôi thích."
"Thật xin lỗi, tôi không thích, mời cách xa tôi ra một chút." Mộ Hi càng thấy người này đáng ghét, lúc nào ánh mắt cũng luôn quét tới quét lui ở trên người mình.
"Đừng kích động, kết giao bạn bè thôi?" Vẻ mặt La Tân tràn đầy mỉm cười nhìn Mộ Hi.
"Xin lỗi, xin lỗi không tiếp được." Mộ Hi xoay người rời đi, để lại La Tân tràn đầy mỉm cười .
Nam Cung Diệu thấy một màn như vậy nở nụ cười, chính mình không có nhìn lầm người, cô không phải là phụ nữ tùy tiện.
"Diệu Nhi, con đã đến rồi."
Cha của Nam Cung Diệu đi đến bên cạnh anh, bên cạnh còn hai người đi theo, Nam Cung Diệu nhìn thấy khẽ cau mày, vừa nhìn cũng biết là muốn thân cận, thật sự không hiểu nổi từ khi cha đã rửa tay rút khỏi thế giới thương nghiệp, vì sao không yên lặng an dưỡng tuổi già, lại suốt ngày tính kế cho người bên tới cạnh anh!
"Cha."
"Diệu Nhi, đây là con gái của bác Khang tên là Khang Hân, khi còn bé hai đứa qua lại vui vẻ với nhau, xem bây giờ Khang Hân có phải đã thành một đại cô nương hay không."
"Bác khỏe chứ."
Nam Cung Diệu rất lịch sự cùng Khang tổng nắm tay, sau đó nhìn sang Khang Hân, lớn lên thật sự xinh đẹp, kỳ thật khi còn bé cũng là tiểu mỹ nhân, nhất là cặp mắt kia rất giống một người, chẳng qua, anh cũng không cần cô ta, bởi vì anh sẽ không chấp nhận bất kỳ cô gái nào mà cha giới thiệu, bởi vì phải chịu trách nhiệm cả đời với cô ta, nếu quả thật muốn anh lựa chọn đối tượng kết hôn, Nam Cung Diệu hy vọng người phụ nữ đó là Mộ Hi, cho nên đây là nguyên nhân hôm nay anh lại mang Mộ Hi đến.
Nam Cung Diệu bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Mộ Hi, tìm được rồi, cô rất biết tránh sự quấy rầy, một mình ngồi ở trong góc ăn cái gì đó.
Mộ Hi uống nước trái cây trong lành, ăn bánh ngọt vị chocolate, không phải là miệng cô thèm ăn, mà đồ ăn ở đây quá ngon, tất cả đều là đồ ăn miễn phí, không ăn mới đần độn!
"Anh Diệu." La Tân đi về phía Nam Cung Diệu chào hỏi với anh.
"Ha ha... Tình thánh của chúng ta đã tới, cha, mấy người cứ tán gẫu trước, con cùng La Tân có vài lời nói." Nam Cung Diệu nói với cha mình.
"Đi thôi."
Nam Cung Diệu cùng La Tân rời đi.
"Anh Diệu, lúc này nhất định anh phải giúp tôi, tôi thích một con bé, anh phải giúp tôi điều tra cô ta là ai? Ở nơi nào?" Ánh mắt La Tân vẫn luôn chăm chú nhìn vào Mộ Hi đang ăn trong góc, không thể buông bỏ được.
"Nói đi, đến cùng là ai để cho tình thánh của chúng ăn quả đắng vậy?" Kỳ thật là Nam Cung Diệu biết rõ chính là Mộ Hi.
"Chính cô nàng đang ăn kia, tôi thích." La Tân chỉ hướng Mộ Hi.
"Vì sao cậu không tự mình đi hỏi?" Nam Cung Diệu lại hỏi La Tân.
"Tôi vừa đi rồi, người ta không để ý tới tôi, chẳng lẽ là sức quyến rũ của tôi không đủ, cho nên nhất định anh phải giúp tôi. Tôi nói cho anh biết, cô ấy hết sức cá tính, nói chuyện hết lại không khách khí, loại phụ nữ này rất ít gặp, cho nên tôi cực kỳ thích."
"Được, tôi gọi cô ấy đến." Nam Cung Diệu cầm lấy điện thoại di động gọi cho Mộ Hi đi qua.
"Từ chỗ cô quay đầu bốn mươi lăm độ quay." Mộ Hi nghe Nam Cung Diệu nói, quả nhiên thấy được, Mộ Hi lau miệng một chút, ưu nhã đi tới bên này.
"Diệu tổng" bởi vì đây là bữa tiệc, Mộ Hi hết sức lễ phép gọi Nam Cung Diệu, đương nhiên cô cũng phát hiện cái người đàn ông háo sắc bên cạnh, hiểu ra bọn họ quen biết?
"Anh Diệu, thì ra anh và người đẹp biết nhau, cô ấy vừa mới gọi anh tổng giám đốc?" La Tân rất vui vẻ cười, cho là mình có cơ hội.
"Mộ Hi, chào hỏi La tổng đi." Nam Cung Diệu bảo Mộ Hi chào hỏi.
"Diệu tổng, vừa rồi đã gặp gỡ qua!" Mộ Hi bởi vì bị người đàn ông này dõi mắt qua, cho nên hết sức phản cảm.
"Đúng vậy anh Diệu, chúng tôi vừa mới gặp qua, thì ra cô tên là Mộ Hi, tên rất dễ nghe, anh Diệu tiểu thư Mộ Hi là gì của anh?"
La Tân hết sức quan tâm Mộ Hi và Nam Cung Diệu có quan hệ gì, vừa rồi người phụ nữ này không hề tình cảm quăng cho anh ta mặt lạnh, La Tân là lần đầu tiên bị phụ nữ cự tuyệt vậy, nhìn ánh mắt Mộ Hi bình tĩnh, hảo giống như không có gì lọt nổi mắt xanh của cô, phải như thế nào thì mới có thể đả động được cô?
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi." Nam Cung Diệu chém đinh chặt sắt nói, giọng nói không cao không thấp, đúng lúc ba người có thể nghe được.
"Ai là phụ nữ của anh?" Mộ Hi thản nhiên trả lời anh, giọng nói của cô cũng không cao lắm, bởi vì đây hiện trường bữa tiệc.
"Em, Mộ Hi chính là phụ nữ của Nam Cung Diệu." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói.
"Khi nào tôi muốn làm người phụ nữ của anh? Tự kỷ!" Mộ Hi không nghĩ tới Nam Cung Diệu dưới tình huống này nói ra quan hệ của họ, bây giờ cô rất không muốn trở thành phụ nữ của Nam Cung Diệu nhất, nhất là người nào không biết sau lưng của Nam Cung Diệu có đống phụ nữ, muốn đem cô thuộc loại đống phụ nữ đó, tuyệt đối cô sẽ không chịu.
"Không muốn làm phụ nữ của tôi? Chớ quên tôi là người đàn ông của em, điểm này em phải nhớ kỹ." Nam Cung Diệu có không nghĩ tới Mộ Hi lại ở chỗ này phản bác lại anh, hiện tại anh đã có chút không thể kiên nhẫn, nhưng là không có cách trừng trị Mộ Hi.
"Anh là người đàn ông của tôi? Xin hỏi Diệu tổng có bao nhiêu phụ nữ?" Trong ánh mắt Mộ Hi toát ra một chút thương tâm, đúng, người đàn ông này là người đàn ông của cô, còn là người đàn ông đầu tiên của cô, Mộ Hi hy vọng cỡ nào anh sẽ trở thành người đàn ông duy nhất của mình, mà không phải cùng người khác hưởng chung đàn ông, nghĩ tới đây Mộ Hi rất thương tâm, cũng hết sức tức giận.
Nam Cung Diệu bị Mộ Hi hỏi khó, người phụ nữ này lại trách anh có người phụ nữ khác sao? Đây có thể lý giải là ghen hay không?
"Em đang ghen sao?" Nam Cung Diệu từ từ nói.
"Tùy Diệu tổng nghĩ thế nào, nhưng xin nhớ kỹ, anh là ông chủ của tôi, không phải là người đàn ông của tôi, tôi có thật sự muốn tìm đàn ông, cũng sẽ không tìm anh, nhìn thấy không? Bên cạnh đã có sẵn. Anh ta không có kém hơn anh." Mộ Hi dùng đưa tay chỉ vào La Tân, La Tân cho rằng anh ta là người vô hình? Không nghĩ tới lúc này Mộ Hi sẽ đem anh ta đả kích Nam Cung Diệu.
"Không làm phụ nữ của tôi em sẽ hối hận." Nam Cung Diệu bị Mộ Hi lật đổ bình dấm chua, chỉ cảm thấy quả thực là người phụ nữ này cố tình gây sự, dám nói anh không có tốt như La Tân! Người phụ nữ đáng chết!
"Tôi làm phụ nữ của người nào cũng không muốn làm phụ nữ của anh!" Mộ Hi trừng Nam Cung Diệu, chính cô cũng không hiểu nổi tại sao mình lại kích động như thế, cũng may bọn họ còn biết chỗ này là đâu, vẫn luôn hạ thấp giọng nói.
"Tiểu thư Mộ Hi, cô có thể suy nghĩ tới tôi một chút, tôi thật sự hết sức ưu tú nha." La Tân nhìn Mộ Hi nói, không nghĩ tới Nam Cung Diệu và Mộ Hi đồng thời nói: "Câm miệng."
Hai người anh một câu cô một câu nói, hoàn toàn không có chú ý La Tân há miệng nhìn xem bọn họ, hóa ra anh Diệu cũng muốn người phụ nữ này, xem bộ dáng như vậy còn chưa thu phục được, mình còn có cơ hội.
Ngay khi Nam Cung Diệu và Mộ Hi so tài, cha của Nam Cung Diệu đi đến.
"Diệu Nhi."
"Cha, con đang có lời muốn nói với người." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi, anh vốn muốn giới thiệu Mộ Hi cho cha biết, nhưng bây giờ Mộ Hi phản ứng quá vô lễ.
Khi Nam Cung Diệu và cha mình nói chuyện, Khang tổng đi về phía Mộ Hi, ông ta nhìn Mộ Hi kỳ lạ, không nói lời nào, chỉ là nhìn.
Mộ Hi vốn mang tâm tình không tốt, bị người đàn ông trẻ tuổi nhìn một chút cũng coi như xong, nhưng mà người đàn ông này xem tuổi đã là trường bối của mình còn không kém gì! Thật sự là loạn tính.
"Chú à, xin hỏi có chuyện gì sao?" Mộ Hi nhìn thấy người đàn ông này đứng trước mặt mình không nói lời nào, chẳng lẽ người đàn ông có tuổi này thích những em gái! Chỉ là ánh mắt của ông ta không giống người khác, ánh mắt của ông ta không có ý khinh bạc, mà là tìm tòi nghiên cứu.
"Cô tên là gì?" Khang tổng hỏi Mộ Hi.
Mộ Hi không nói gì, vì cái gì bất luận già trẻ, đàn ông nhìn thấy phụ nữ liền hỏi tên là gì vậy?
"Khang tổng, đừng phí sức lực, cô ấy sẽ không nói cho chú biết đâu, tôi đã thử qua, kết quả gặp trắc trở!"
La Tân hảo tâm nói cho Khang tổng, bọn họ đều là danh nhân trong giới thương nghiệp, cho nên đều quen biết, kỳ thật cái Khang tổng này cũng là người rất lợi hại, chỉ là bây giờ già rồi, lúc còn trẻ cũng là hùng bá một phương, ông ta là bạn tốt nhiều năm cùng cha của Nam Cung Diệu, đây cũng nguyên nhân mà Nam Cung Diệu đối tôn kính với ông.
Bây giờ Khang tổng lớn tổi, nghe nói lúc trẻ dựa vào đôi mắt câu hồn không biết mê chết bao nhiêu thiếu nữ. Đừng thấy bây giờ mặt đầy nếp nhăn, lúc tuổi còn trẻ chính là đàn ông đẹp trai.
"Cha? Sao người lại chạy tới đây ? Chẳng lẽ hôm nay cha quên chúng ta tới đây làm gì hay sao?" Khang Hân đi qua, nắm lấy tay cha nũng nói.
"Khang tổng, đây là con gái ngài ư?" La Tân cẩn thận nhìn Khang Hân nói.
"Đúng vậy, Khang Hân, đây là La tổng." Khang tổng rất lịch sự giới thiệu hai bên.
"Chào anh." Khang Hân mỉm cười chào hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Nam Cung Diệu, lúc ấy La Tân liền hiểu cô Khang Hân này có hứng thú với Nam Cung Diệu, trong lòng La Tân rất đắc ý, nếu như nói như vậy thì mình sẽ có cơ hội lấy được Mộ Hi.
"Khang tổng, tôi còn tưởng rằng vị tiểu thư này cũng là con gái của ngài kìa? Bởi vì Khang Hân cùng cô ấy lớn lên rất giống nhau." Lời này khiến lòng Khang tổng níu chặt, ông ta cũng cảm giác như vậy, cô bé này hết sức quen mặt.
"Ánh mắt La tổng sao vậy? Cô ta à? Làm sao lớn lên giống tôi được! Hừ! Bộ dáng như hồ ly tinh!" Không nghĩ tới cô Khang Hân này nói chuyện ác độc như vậy. Hóa ra Khang Hân phát hiện mắt Nam Cung Diệu luôn nhìn chằm chằm Mộ Hi, cho nên cô ta rất tức giận, liền đem tức giận đổ lên trên người Mộ Hi.
"Hân nhi, chú ý trường hợp." Khang tổng nhỏ giọng dạy dỗ con gái của mình, thật sự bình thường nuông chiều hư rồi!
"Vị này là Khang tổng? Khang tiểu thư nói rất đúng, làm sao tôi lại giống cô ấy được? Bởi vì cô ấy lớn lên quá hoàn mỹ, trong mắt con người có chút đột phá, đối với người đột biến gien thì rất có giá trị để nghiên cứu. Tôi vẫn cho rằng chỉ vàng mới sáng lên, còn chút thủy tinh muốn giả mạo vàng chỉ biết phản quang, cho nên bản thân cảm thấy không bằng!"
Mộ Hi một hơi nói xong, dám nói cô là hồ ly tinh, không để cho cô ta chút hiểu biết thì cô ta không biết phân lượng.
La Tân nghe Mộ Hi nói nhiệt huyết sôi trào, quá mức âm hiểm, trên thế giới này lại có cô gái các tính như vậy, mặc lễ phục hạng sang, uống rượu đỏ hạng sang. Còn có thể ưu nhã mắng chửi người như vậy, kỳ thật, Nam Cung Diệu cũng ở một bên nhìn xem tất cả.
"Cô nghĩ mình là cái thứ gì? Dám nói với tôi như vậy? Cô có tin tôi sẽ lập tức gọi bảo vệ tới ném cô ra ngoài hay không?" Khang Hân trừng mắt căm tức nhìn Mộ Hi, còn chưa bao giờ bị loại vũ nhục như vậy.
"Đã lâu không có nghe được người nào nổ bom thổi mìn mà còn trong sạch thoát tục như vậy? Căn bản là tôi khinh thường đến, không cần làm phiền Khang đại tiểu thư, bản thân tôi sẽ đi, bởi vì nơi này có một đống gì đó chán ghét, tôi cũng không muốn ở đây chỉ một phút nào."