Chương 65: Rơi vào hang sói ( thượng )
Quả nhiên, có người đưa tới nhất một ít thức ăn.
"Mau ăn, lập tức đi."
Một gã đàn ông nói với Mộ Hi.
" Tại sao các người bắt tôi? Muốn đưa tôi đi đâu?"
Mộ Hi nhỏ giọng hỏi gã đản ông đưa cơm, hy vọng mình đụng phải một người tốt, thả cô ra, nhưng đây là không thể nào !
"Mày mẹ nó, nói nhảm nhiều như vậy, tóm lại lập tức biết rõ ."
Gã đàn ông không có bất kỳ lòng thương cảm, ném thức ăn xuống rồi rời đi.
Khoảng nửa tiếng sau, cửa bị mở ra lần nữa.
"Mang cô ta theo, chúng ta đi."
Mộ Hi bị người dùng sợi dây thừng cột lên từ phía sau, miệng cũng bị một tấm vải chặn. Lúc này cô cuống cuồng, thảm, tay bị trói, miệng cũng bị chặn, đến lúc đó thực có cơ hội kêu cứu mạng, không có cách nào kêu!
Mộ Hi bị người nhét trong cốp sau, xe lái rất nhanh, Mộ Hi cảm giác đường đi ở đây thật không tốt, bởi vì lắc lư đến khiến cô hoa mắt chóng mặt, trong lòng muốn ói, nhưng miệng còn bị chặn, mẹ kiếp, buồn nôn chết, ai tới cứu cô đi! Die$nda$nle$quy$don
Qua thật lâu, Mộ Hi nghe được có âm thanh của sóng biển, chẳng lẽ đây là bờ biển? Bọn họ không phải là muốn giết con tin chứ! Trong lòng Mộ Hi bắt đầu sợ hãi, cô vẫn chưa muốn chết! Cô còn rất trẻ!
Cốp phía sau bị mở ra, Mộ Hi bị người lôi từ bên trong ra ngoài, lúc này cô cảm giác mình tựa như món hàng, bị người kéo tới túm đi, sau khi Mộ Hi đứng vững nhìn thấy trước mắt là một du thuyền thuyền xa hoa rất lớn, trong lòng thầm nghĩ, xem ra là bị người làm món hàng bán! Cô phải vĩnh biệt ở đây sao? Bất giác rơi nước mắt, mẹ, em gái...
Mộ Hi bị đưa đến du thuyền xa hoa, cô bị nhốt vào một căn phòng ngủ xa hoa. Mặc dù tay bị trói, nhưng chân còn có thể đi, nhìn thấy cửa bị đóng lại, cô thật nhanh chạy đến bên cửa sổ, hy vọng có người có thể thấy bộ dáng cô bây giờ, chỉ cần có người đi qua, thấy miệng cô bị chặn, sẽ báo cảnh sát .
Đáng tiếc chính là bên ngoài căn bản không có người, chẳng lẽ mình cứ như vậy rời đi sao! Đều là Nam Cung Diệu chết tiệt kia hại, gặp phải anh thật sự là xui xẻo đổ về nhà.
Kỳ thật, thời điểm Mộ Hi sốt ruột muốn chạy trốn, Nam Cung Diệu đã dẫn người chạy tới đây, qua anh bí mật điều tra, cuối cùng tra ra kẻ giật dây phía sau, thì ra là Cao Huy, bởi vì lần trước anh cướp đi mảnh đất kia, thiếu chút nữa muốn mạng của hắn, hắn liên tục canh cánh trong lòng.
Vì vậy, hắn chạy đến Nhật Bản, bởi vì ở Nhật Bản hắn có cha nuôi, nghe nói vị cha nuôi này có thế lực hắc bang khổng lồ. Hôm nay sở dĩ bắt cóc Mộ Hi, chính là vì trả thù Nam Cung Diệu, bởi vì mấy ngày hôm trước muốn giết anh, kết quả thất bại, vì vậy, mới nghĩ đến ra tay từ người bên cạnh anh. Trải qua nhiều phương diện hỏi thăm, biết rõ Nam Cung Diệu rất nghiêm túc với cô Mộ Hi này, còn giữ cô bên người.
Chỉ chốc lát sau, Cao Huy đi tới, nhìn thấy hình dáng Mộ Hi, đầu tiên là vui lên, sau đó. Die!nda!nle!quy!don
"Nhanh lên buông ra, ai cho các người trói chặt người đẹp như vậy, ngươi xem một chút khuôn mặt nhỏ nhắn này bị dọa đến trắng bệch, chao ôi, đáng thương!"
Cao Huy cố ý ra vẻ, rõ ràng nhìn thấy Mộ Hi chật vật, trong lòng hắn rất vui vẻ, còn giả tâm giả ý.
Mộ Hi bị người cởi trói, Cao Huy lúc này mới nghiêm túc thấy rõ ngũ quan của cô, miệng vừa bị nhét vải, cho nên nhìn bình thường, nhưng bây giờ xem ra con nhóc này vẫn có chút sắc đẹp.
Cao Huy đi vào lấy tay dùng sức nhéo nhéo mặt Mộ Hi.
"Xem một chút làn da trắng, non mềm, bóp một cái cũng ra xuất nước, khó trách Nam Cung Diệu thích, hôm nay lão tử cũng nếm thử vị như thế nào."
Cao Huy chảy nước dãi nói, ý bảo thuộc hạ ra ngoài.
"Đợi chút, tôi không biết ông là ai? Nhưng tôi nói rõ cho ông biết, các người bắt lầm người rồi, tôi và Nam Cung Diệu không có bất cứ quan hệ nào, xin thả tôi về đi?"