Chương 45 Không cho phép tiểu tiện bừa bãi
Mộ Hi có chút khó khăn, đi tới đi lui trước mặt Nam Cung Diệu, tay nhỏ sờ cằm, cách kính đen nhìn Nam Cung Diệu. Có rồi, nghĩ ra biện pháp, nghe nói người mộng du người có thể trả lời, có thể thử một lần, hỏi một chút anh ở đâu?
"Này? Đại sắc quỷ, nói cho tôi biết, anh ở đâu?"
Mộ Hi rất lớn mật hỏi, dù sao hiện tại anh cũng không biết, ngày mai cũng sẽ không nhớ được, đây chính là cơ hội báo thù tốt. Hả? Không có phản ứng, chẳng lẽ gọi anh là đại sắc quỷ, anh không biết là nói anh?
"Này? Tổng giám đốc đại nhân, xin hỏi ngài ở nơi nào? Tiểu hảo hầu hạ ngài về nhà?" Mộ Hi nói xong cũng cười ha ha, quả thực là buồn nôn chết.
Vẫn không có phản ứng?
"Anh cái tên đại đầu gỗ này, nếu không nói tôi liền ném anh ở chỗ này, để cho những phụ nữ lang thang kia ăn anh, dù sao anh cũng thích bị phụ nữ gặm mà."
Nam Cung Diệu vẫn chịu đựng, anh muốn nhìn một chút người phụ nữ này còn có chiêu thái quá gì, cô cho rằng mình là mộng du, vậy dứt khoát liền biết thời biết thế, cùng cô vui đùa một chút.
Vẫn không nói gì, Mộ Hi bất đắc dĩ, nhìn trái nhìn phải, Nam Cung Diệu nghĩ rằng cô muốn chạy trốn, thì ra là cô tìm có tắc xi không?
"Này? Ở đây, ở đây, bác tài, bác tài."
Mộ Hi nhìn thấy xa xa có một chiếc tắc xi, vì vậy vội vàng gọi lại, bởi vì đã trễ thế này, chờ xe không dễ.
Mộ Hi mở cửa, kéo Nam Cung Diệu lên xe.
"Bác tài, đi phố Thắng Cảnh, cám ơn."
Nam Cung Diệu hiểu đây là dẫn anh về nhà, đi thì đi, xe của mình đành phải để ngày mai cho người tới mở.
Sau khi Nam Cung Diệu lên xe ngồi bên cạnh Mộ Hi, Mộ Hi cúi đầu lấy tiền từ trong túi ra, nhưng cô phát hiện Nam Cung Diệu thế nhưng không có mặc áo trong. Đồ ngủ cũng chỉ là buộc một chút ở bên hông, ông trời hiện tại anh dường như là trần truồng.
Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi nhìn chằm chằm anh, hơn nữa còn là chỗ đó, vốn là em trai mềm yếu, bắt đầu trở nên hùng mạnh, lúc ấy cũng làm Mộ Hi sợ hãi, đột nhiên ngẩng đầu, nắm lấy gọng kính, nhìn Nam Cung Diệu, cô đưa tay sờ sờ đầu Nam Cung Diệu, có phải ngã bệnh không? Không nóng nha!
"Hỏng rồi! Hỏng rồi!"
"Làm sao vậy cô gái?"
Tài xế nghe được Mộ Hi nói hỏng rồi, vì vậy hỏi một câu.
"A, không có việc gì bác tài, tôi chỉ là quên mang đồ, không có việc gì không có việc gì!"
Mộ Hi biết rõ luống cuống, cho nên nói bừa một cái cớ, cô vừa rồi nói hỏng rồi, là vì nhớ tới em bé sát vách lúc muốn đi tiểu mới như vậy, chẳng lẽ anh muốn đi tiểu một chút, nhưng bây giờ ở trên xe, ngộ nhỡ tên đàn ông này đái dầm, không kỳ lạ, xem anh thế nhưng lại ngủ trần, còn có chuyện gì không thể, không được, phải nghĩ biện pháp!
Có rồi, vì vậy Mộ Hi lấy trong túi ra cô cốc nước yêu thích, chao ôi! Chén nước đáng thương, chỉ có thể hy sinh mày, Mộ Hi cứ như vậy đặt chén nước vào trong tay Nam Cung Diệu, sau đó kéo tay của anh đặt ở đó, nhắm ngay miệng cốc, mới thở phào nhẹ nhõm, tối thiểu nhất sẽ không làm dơ xe người ta.
Trong lòng Nam Cung Diệu nhanh cười bạo, trong đầu người phụ nữ này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ nhìn thấy thân thể mình vừa thay đổi, cho rằng mình muốn đi tiểu! Thật sự là người phụ nữ ngu ngốc, cũng khó trách, cô còn là xử nữ, đối với chuyện của đàn ông vẫn hết sức lạ lẫm.
Nam Cung Diệu cố ý cầm tay qua một bên, Mộ Hi vừa nhìn liền hoảng sợ, chỉ sợ anh ngộ nhỡ tiểu ra, mình giải thích thế nào? Vì vậy sốt ruột tự mình cầm lấy cái ly, dứt khoát đem lão Nhị của Nam Cung Diệu đặt vào, xem như anh đi tiểu, tuyệt đối sẽ không có một giọt ở ngoài, này hạ xuống yên tâm, chính là tư thế có chút vất vả.