Chương 32: Vì em gái, liều mạng
"Uh`m, chị, em đồng ý với chị, mẹ đã có em, chị yên tâm, nhất định chị phải gọi điện báo tin bình an đúng giờ về nhà nhé."
"Chị đồng ý với em, chúng ta ngoéo tay."
Hai chị em nói chuyện đều bị mẹ nghe được, nhìn thấy hai đứa bé hiểu chuyện, bà cũng hết sức vui mừng, nhiều năm tủi nhục như vậy cuối cùng cũng không không vô ích.
Mộ Hi vội vã chạy đến ngõ hẻm, xa xa trông thấy một chiếc Volvo S60 màu đen dừng ngay phía trước, Mộ Hi đoán được cái xe kia chính là Lãnh Đông, bởi vì ở chỗ này, rất ít nhìn thấy loại loại xe cao cấp này.
Vì vậy, cô đi tới chiếc xe kia, Lãnh Đông nhìn thấy một cô gái đi tới, mở cửa xuống xe, trong lòng có chút bất ngờ.
Cô gái này nhìn thấy hết sức bình thường, có lẽ mới vừa từ trong nhà đi ra, một đầu tóc dài đen nhánh xõa trên vai, ngũ quan không rõ ràng, vóc người bình thường, bởi vì cô mặc quần áo thoải mái, nhìn không ra có gì, thật không rõ cô gái bình thường như vậy, đến cùng có gì tốt? Thế nhưng tổng giám đốc lại kêu anh ta tự mình đến đón, anh ta là thân tín của Nam Cung Diệu, cho nên bình thường xử lý những chuyện quan trọng, nhưng đi giúp một cô gái chuyển hành lý lại là lần đầu tiên, có thể thấy được tổng giám đốc đối với cô hết sức đặc biệt.
"Chào anh, tôi là Mộ Hi, cám ơn anh tới đón tôi." Mộ Hi đi về phía trước chào hỏi.
"Tôi là Lãnh Đông."
Lãnh Đông đơn giản giới thiệu, làm cho Mộ Hi ít nhiều có chút không được tự nhiên, người này cao lớn khôi ngô, vẻ mặt cũng giống Nam Cung Diệu, chỉ dùng một chữ có thể khái quát, lạnh.
"Cám ơn Lãnh tiên sinh, còn phiền toái anh đi một chuyến."
"Không phải khách khí."
Mộ Hi nghiêng đầu đi vào trong nhà, Lãnh Đông đi theo một bên.
"Lãnh tiên sinh, có chuyện muốn phiền anh."
Mộ Hi dừng lại nhìn người đàn ông uy vũ trước mắt, trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng vì chờ chút nữa không dọa đến em gái, đành phải kiên trì nói.
"Gọi tôi Lãnh Đông là được."
Lãnh Đông không có bất kỳ vẻ mặt gì, đứng nguyên tại chỗ nghe Mộ Hi muốn nói cái gì, lần đầu tiên gặp mặt cô gái này, cô sẽ yêu cầu mình làm cái gì?
Mộ Hi nhìn thấy vẻ mặt Lãnh Đông không có bất kỳ biến hóa, trong lòng hít vào một hơi khí lạnh, thật là chủ nào tớ đấy, Nam Cung Diệu mang gương mặt lạnh đã đủ cho cô xem , lại sai tới một người nữa lạnh người! Không biết nói ra có thể là bị cự tuyệt hay không? Nhưng là vì em gái, không quản được nhiều như vậy, liều mạng.
"Vâng, cung kính không bằng tuân mệnh, vậy tôi gọi anh là Lãnh Đông. Là như vậy, trong nhà tôi có một em gái."
Mộ Hi dừng một chút, đang suy nghĩ phải nói khéo léo như thế nào, vẻ mặt Lãnh Đông bình tĩnh khẽ có biến hóa, chẳng lẽ cô gái này này muốn đem em gái giới thiệu cho anh, mặc dù bản thân lớn lên cũng rất nổi bật, nhưng cũng không thể lần đầu tiên gặp mặt đã đem em gái giới thiệu cho người đàn ông xa lạ, cái người chị này đối với em gái cũng không có trách nhiệm, nếu như biết mình ngoại trừ ở trong công ty hoặc đi làm bên ngoài, còn kiêm chức giết người, không biết cô còn sẽ nghĩ như vậy hay không?
"Lãnh Đông, tôi là muốn nói, chờ chút nữa, anh có thể thoáng cười một cái hay không, em gái tôi hết sức nhát gan, tôi sợ uy vũ của anh hù đến con bé. Anh cũng biết, chúng tôi nơi này là người nghèo, rất ít khi có người đàn ông cao lớn uy vũ như anh đến, tôi sợ hù dạo đến con bé.
Lãnh Đông hạ tâm xuống, hóa ra là chính mình lý giải sai lầm, chẳng qua nghe được cô nói bản thân cao lớn uy vũ qua mức, tận lực cười một cái đi.
"Được rồi."
"Cám ơn, vậy chúng ta đi thôi."
Lãnh Đông bắt đầu quan sát Mộ Hi, cô gái này, không thể phủ nhận có dũng khí vượt trội, bình thường phụ nữ nhìn thấy anh ta đều hết sức sợ hãi, cô chẳng những không có sợ hãi, còn nói ra yêu cầu như vậy, còn là người đầu tiên có yêu cầu mình cười một cái, lại còn là một cô gái bình thường như vậy.