Chương 30 Trong bụng tể tướng có thể đựng tiền
"Đáng chết, cái hộp thuốc đâu nhanh đi, cô rõ ràng ở đó muốn làm thần giữ cửa ư?"
Nam Cung Diệu tức giận đến gầm lên, người phụ nữ này thực coi trời bằng vung, lại dám cắn ông chủ của mình, quả thực là hỗn độn không ngờ, người phụ nữ này, cô chờ đó cho tôi, tôi sẽ khiến cô phải quỳ xuống để cầu xin tôi.
Mộ Hi nghe được vội vàng đến chỗ cái hộp thuốc, ô nhắm hai mắt lại, đưa cái hòm thuốc cho Nam Cung Diệu.
"Tổng giám đốc, của ngài."
Nam Cung Diệu thấy cô nhắm hai mắt lại, tức giận đến hận không thể một cước đá cô ra khỏi trái đất, nhưng là anh không có, bởi vì anh còn muốn hao tổn cô, trừng phạt cô, trong lòng dám chứa đàn ông khác, đó chính là tàn nhẫn với mình.
Nam Cung Diệu không nhận, Mộ Hi biết rõ tổng giám đốc đang tức giận, nhưng là, tên đàn ông đáng ghét này anh tức giận cái gì? Xui xẻo là cô, cao cao tại thượng chính là anh, thật sự khó hiểu! Nhưng là không có biện pháp, vì kiếm tiền khám bệnh cho em gái, phải nhẫn nhịn một chút.
"Tổng giám đốc thực xin lỗi, tôi không nên cắn ngài, ngài vẫn là nhanh bôi thuốc đi, tôi không thể hầu hạ ngài bôi thuốc, bởi vì tôi có bệnh say máu!"
Mộ Hi nặn ra một nụ cười nghề nghiệp nhìn mặt Nam Cung Diệu, miệng gọi 'Ngài', tận lực biểu hiện mình chân thành, kỳ thật ở trong lòng khích lệ chính mình làm như vậy là đúng: Anh ta là thần tài, anh ta chính là tiền của cô, cô không chấp nhặt với anh ta, cô là tể tướng trong bụng có thể đựng tiền.
Nam Cung Diệu biết rõ cô có bệnh say máu, chỉ đành tự mình bôi thuốc.
Chờ Nam Cung Diệu khử trùng, Mộ Hi nhìn thời gian cũng nên tan việc, chỉ là mở miệng như thế nào đây? Cuồng tự kỷ này sẽ để cô tan ca sao?
Nam Cung Diệu thấy cô liên tục xem đồng hồ, biết rõ cô đang suy nghĩ gì, khóe miệng của anh hơi nhếch lên, đôi mắt chim ưng nhẹ nhàng nhắm lại, làm bộ như không nhìn thấy.
"Thư kí Mộ, lấy bản hợp đồng trên bàn làm việc của tôi ra, cô xem một chút có chỗ gì không ổn."
"Là, tổng giám đốc." Mộ Hi nghĩ đến em gái, tính tình thay đổi một chút ôn hòa không ít, bởi vì em gái cần tiền, cho nên cô nhất định phải nghĩ cách giữ được công tác này.
Cô ngoan ngoãn nhìn hợp đồng, đây là một phần chức trách mới của thư ký, thì ra là căn bản thêm mấy cái, tên tổng giám đốc này thật sự là quỷ hút máu, cái gì muốn hai mươi bốn tiếng đồng hồ đợi lệnh! Còn muốn gọi liền đến! Mộ Hi không có xem hết liền ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu.
"Tổng giám đốc, đây là, vì cái gì?"
" Chức trách mới bên người thư ký, cô tốt hơn nên thuộc lòng mỗi một điều khoản, nếu không, tôi sẽ thay người." Nam Cung Diệu nhìn cũng không nhìn Mộ Hi, có thể tưởng tượng nét mặt của cô, con mắt trừng lớn không thể đánh lại, miệng mở có thể nhét vào một quả trứng gà.
"Tổng giám đốc, có phải có chút quá đáng hay không, hai mươi bốn tiếng đồng hồ đợi lệnh, ai chịu nổi!" Mộ Hi bất đắc dĩ buông tay, bĩu môi.
"Phải không? Tôi không cho là như vậy, tôi đề nghị cô xem hết trước, rồi trả lời tôi." Nam Cung Diệu tràn đầy tự tin nói, kỳ thật trong lòng đang suy nghĩ: Nhím con nhỏ ngoan ngoãn đến đây vào chuồng đi, tôi sẽ khiến cô hết sức sảng khoái .
Mộ Hi cúi đầu xuống nhìn tiếp, càng xem càng hưng phấn, ông trời, tổng giám đốc thật đúng là hào phóng, gấp ba tiền lương, nha nha, quá mê người, vốn là tiền lương cô liền rủ lòng thương xót ba thước, bây giờ là gấp ba a, lực mê hoặc quá mạnh mẽ, chẳng lẽ là ông trời biết rõ cô cần tiền, cho nên mới phải có loại coi tiền như rác này, khá tốt, có thể tiếp nhận, tiến đến tiền.
Mộ Hi hai mắt tỏa sáng, lập tức tinh thần tỉnh táo, nghĩ thầm: Thân thể em gái mấy năm nay càng ngày càng kém, mặc dù lúc nào cô cũng biểu hiện hết sức kiên cường, cô biết rõ em gái là sợ cô và mẹ lo lắng, cho nên vẫn cố nén ốm đau.
Cô vẫn muốn đưa em gái đi bệnh viện tốt nhất khám bệnh, bệnh của em gái không thể kéo dài được nữa, có thể cân nhắc, đây là cái cơ hội kiếm tiền tốt.