Chương 200:
Editor: May
"Đến ngày mai, nếu dấu tay màu đen có thể biến thành hồng, vậy đã nói lên các người còn có cứu, nếu không lão phu cũng bất lực!"
"Pháp sư, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ông nhất định phải nghĩ biện pháp, tôi hy vọng ông đi cùng chúng đó." Một người nhát gan nhất trong đó nói, ngữ khí của anh ta lộ ra cầu xin, pháp sư mềm lòng, nghĩ thầm: Đúng vậy, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, còn không có cứu làm sao biết không cứu được, dứt khoát liền thử xem.
"Được rồi, tôi đi với các anh."
Mấy người bọn họ lái chính là một chiếc xe thương vụ, tất cả mọi người ở trong chiếc xe này.
Bởi vì vị pháp sư này ở nơi vô cùng vắn vẻ, cho nên lúc bọn họ rời thôn, đối diện truyền đến tiếng còi thổi, có vẻ đặc biệt chói mắt, ánh sáng phía trước chiếu lên, bọn họ đều không nhìn thấy gì hết.
Đúng lúc này, xe thương vụ của bọn họ đột nhiên bốc lên khỏi trắng nồng đậm
"Mẹ kiếp, có phải bốc cháy rồi không? Nhanh xuống xe, nhanh xuống xe..." Âu Dương Hàng hô to, chuẩn bị xuống xe, nhưng một đôi bàn tay đột nhiên đè hắn lại.
"Đừng động, ngồi xuống." Nói chuyện là pháp sư, bởi vì xe phía trước hết sức cổ quái, làm cho người ta cảm giác có một loại không khí kỳ quái.
Âu Dương Hàng bị hù dọa không nhúc nhích, những người khác cũng học theo pháp sư, không nhúc nhích.
Đúng lúc này, chiếc xe cứu thương kia dừng lại, cửa xe mở ra, một người đi xuống, phất tay với bọn họ, ý bảo bọn họ lên xe, Âu Dương Hàng bị hù dọa không dám thở mạnh, len lén liếc pháp sư, chỉ thấy nét mặt của ông vô cùng trầm trọng, ông không có nói bất kỳ lời nào, chỉ là ngồi không nhúc nhích.
"Đại sư, hắn đang kêu chúng ta đi qua!" Người đàn ông nhát gan bên cạnh đột nhiên nói.
"Đừng động, đó là xe tử vong, đừng nói, đừng đáp ứng bất luận điều gì, cũng đừng làm gì." Pháp sư nói xong, lấy ba cây hương từ trong túi quần áo đốt lên, chắp tay trước ngực, kẹp lấy hương giơ rất cao, quả nhiên không đầy một lát, người nọ liền lái xe rời đi.
"Đại sư, hắn đi rồi." Người đàn ông nhát gan lại nói.
"Ừ, chúng ta cũng đi thôi." Pháp sư nói.
"Đại sư, vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Âu Dương Hàng hỏi.
"Đó là xe tử vong, hắn chuyên môn đón linh hồn vất vưởng, vừa rồi tôi dùng ba cây hương đặc chế từ gốc cây, che kín dương khí trên người chúng ta, để không bị hắn phát hiện, cho nên hắn mới có thể lái xe rời đi." Pháp sư nói.
Sau khi mấy người nghe đều không thể tin được, không nghĩ tới loại quỷ quái diễn trong phim trên ti vi sẽ phát sinh ở trên người bọn họ, hù dọa người người mặt trắng bệch.
Mộ Hi mang theo Âu Dương Hàn đi tất cả các nơi đã nhìn thấy ở trong mộng, nhưng Âu Dương Hàn vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, điều này làm cho Mộ Hi hết sức hoang mang, vì sao anh ta bình tĩnh như vậy, lần nữa trở lại nơi này, anh ta cần phải nhớ lại một chút chuyện táng tận lương tâm mà mình đã làm chứ! Nhưng vì sao nhìn anh ta rất thoải mái, giống như không có kỷ niệm đặc biệt gì với nơi này!
Nam Cung Diệu bận rộn một ngày, về đến nhà, thấy Mộ Hi vẫn chưa về, vì vậy gọi điện thoại.
"Thân ái, còn chưa hết bận ư, anh quyết định bữa ăn rồi, hôm nay chúng ta đi ăn bữa tối dưới nến, khi nào thì trở lại?" Nam Cung Diệu nói.
"Bảy giờ rưỡi em có thể chạy trở về." Mộ Hi nói.
"Được rồi, anh ở nhà chờ em." Nam Cung Diệu cúp điện thoại.
P/s: bạn nào muốn đọc trước FULL với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : [email protected]
Âu Dương Hàn đã đoán được là ai gọi điện thoại, nhưng anh hết sức bất đắc dĩ, bởi vì anh không có quyền can thiệp tự do của cô, nếu là lúc trước, anh ta tuyệt đối sẽ không tiện nghi cho Nam Cung Diệu như vậy, nhưng hiện tại anh đột nhiên thay đổi, trở nên không muốn giống như trước đây, cảm giác hết sức không có ý nghĩa, mặc dù là phụ nữ vây quanh anh, nhưng anh chỉ muốn một người thật lòng với anh, giống như Mộ Hi đối với Nam Cung Diệu vào năm đó, cho dù là anh giam lỏng cô, Mộ Hi kia vẫn là khăng khăng một mực yêu Nam Cung Diệu, điều này làm cho Âu Dương Hàn hết sức ghen tị, cũng hết sức hâm mộ.
Mộ Hi và Âu Dương Hàn đi dạo một ngày, cũng không có phát hiện được gì, có hơi thất vọng!
Duy nhất một điều làm cho cô hoài nghi chính là lúc Mộ Hi nhắc tới muốn đi chính là căn biệt thự trong mộng gần đó, Âu Dương Hàn giống như hết sức không muốn đi. Tuy anh ta vẫn biểu hiện như không có việc gì, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho Mộ Hi biết, chỗ đó khẳng định chính là hiện trường hại chết Lãnh Tuyết.
Chỉ cần lẻn vào đó, khẳng định có thể tìm được chứng cớ, cuối cùng không có đến vô ích.
Sau khi Mộ Hi và Âu Dương Hàn chia tay, Âu Dương Hàn đứng nguyên tại chỗ nhìn Mộ Hi rời đi, vốn là biểu tình rất cao hứng, đột nhiên trở nên hết sức âm lãnh, thầm nghĩ: Người phụ nữ này là ai? Vì sao hành trình cả ngày hôm nay đều có liên quan đến chuyện năm đó, sẽ không trùng hợp như vậy chứ, chẳng lẽ người phụ nữ này có liên quan đến cô gái năm đó?
Người phụ nữ này vốn là vẫn luôn đang kháng cự anh, vì sao lại đột nhiên chủ động đến gần anh? Nhất định là có mục đích khi đến gần anh.
Sau khi Mộ Hi tách ra với Âu Dương Hàn, liền gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu, bọn họ trực tiếp hẹn gặp ở nhà hàng, như vậy Mộ Hi cũng không cần về nhà, lãng phí thời gian, Mộ Hi trực tiếp chạy tới nhà hàng, Nam Cung Diệu trực tiếp đi qua từ trong nhà, hai người hẹn gặp tại nhà hàng.
Lúc hai người ăn hăng say, Nam Nam và Lâm Lâm đến gần, cao hứng đi chọn chỗ ngồi, bởi vì hôm nay ông nội mời khách, cho nên bọn họ không cần khách khí, chỉ cần là ăn ngon thì cứ việc gọi, sau đó là Nam Cung Vân đi tới, thở hổn hển ngồi xuống.
"Hai người các cháu thật sự là quá đáng, ném ông ở phía sau không quản, chỉ có biết ăn thôi, chẳng lẽ ông nội còn kém hơn thịt ngon ư?" Nam Cung Vân oán trách nói.
Bởi vì Nam Cung Diệu và Mộ Hi là ăn ở trong phòng đơn, cho nên bọn họ không biết đám người Nam Nam cũng ăn cơm ở nhà hàng này.
Nam Nam đi phòng vệ sinh, vừa mới tiến vào, liền nghe có hai người nói:
"Anh, em thấy rõ ràng, người phụ nữ kia đang ở bên trong, lát nữa, anh liền bỏ gói này vào trong đồ ăn của bọn họ, bảo đảm đánh cô ta trở về nguyên hình." Nam Nam thấy không rõ bộ dáng người nói chuyện ở bên trong lắm, vì vậy lại rón ra rón rén ra ngoài, làm bộ giống như không có việc gì, đứng rửa tay ở bên ngoài nhà vệ sinh, thấy chỉ chốc lát sau, đi ra hai người đàn ông, cậu lặng lẽ đi phía sau hai người đó.
Người đàn ông kia đi tới ngoài cửa phòng riêng của Nam Cung Diệu, chỉ chốc lát sau, một người đàn ông khác bưng món ăn đi đến, người đàn ông chờ ở cửa lấy ra một cái túi giấy, đổ một bọc màu tráng vào vào, có quấy thêm một lần, sau đó liền tiến vào.
Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông liền đi ra, hoảng hốt vội vàng rời đi. Nam Nam lặng lẽ nhìn vào trong từ khe cửa, không tốt, đây không phải là cha và mẹ ư?
Vì vậy lấy điện thoại di động ra, dùng một số xa lạ gửi một tin nhắn cho Nam Cung Diệu.
"Thức ăn có độc." Sau khi gửi tin nhắn, Nam Nam thấy cha vẫn luôn nói chuyện với mẹ, may mà không có ăn, Nam Cung Diệu nghe được điện thoại di động vang lên, mở ra vừa nhìn, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, thấy Mộ Hi vừa muốn ăn.
"Đừng ăn, có độc." Nam Cung Diệu gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt rất khó coi. Đáng chết, là ai chán sống, dám phá hư thế giới hai người của anh và cô vợ nhỏ.
Nam Cung Diệu và Mộ Hi thong thả đi ra từ trong phòng riêng, giống như đều không có gì phát sinh.
Mà Nam Nam vì không quấy rầy em gái ăn cơm, cũng làm bộ không nhìn thấy cha và mẹ. Bởi vì bọn họ ngồi ở nơi hết sức vắng vẻ, cho nên Nam Cung Diệu cũng không có để ý hai đứa bé cũng dùng cơm ở nơi này, anh và Mộ Hi ra nhà hàng một cách hết sức tự nhiên.
Hai người không có trực tiếp về nhà, mà là đi dạo chơi, Nam Cung Diệu loáng thoáng cảm giác đằng sau có người đi theo, đương nhiên Mộ Hi cũng cảm thấy, vì vậy tay cầm lấy Nam Cung Diệu hơi dùng sức, Nam Cung Diệu nhận được ám hiệu, Nam Cung Diệu và Mộ Hi đi đến một hẻm nhỏ trước mặt, người nơi đâu ít, hơn nữa trời đã bắt đầu tối, tiện ra tay.
Nếu thức ăn vừa rồi có độc, giải thích rõ người hạ độc khẳng định đang ở gần đây, cũng có thể đang theo sát bọn họ, đến khi độc dược phát tác, bọn họ nhất định sẽ hành động, cho nên Mộ Hi nhìn xem đi không sai biệt lắm, vì vậy đứng lại, hai tay ôm eo Nam Cung Diệu, chủ động hôn anh. Nam Cung Diệu không nghĩ tới cô vợ nhỏ chủ động như vậy, đây không phải là cho người ta xem miễn phí ư, nhưng mặc dù biết đằng sau có người đi theo, Nam Cung Diệu vẫn bị cô vợ nhỏ giày vò muốn ngừng mà không được!
Gần đây bởi vì chuyện của Lãnh Tuyết, Nam Cung Diệu vẫn luôn nhẫn nại, không đi muốn Mộ Hi, bởi vì mỗi lần Nam Cung Diệu muốn, phát hiện cô vợ nhỏ đều là mệt mỏi nằm không nhúc nhích ở trên giường ngủ thở to, bởi vì đau lòng gần đây cô luyện võ vất vả, Nam Cung Diệu vẫn luôn là kết quả ôm mỹ nhân chỉ nhìn mà không thể muốn, vô cùng thảm, mỗi ngày lão nhị đứng cao cao, chính là không chịu ngủ!
Đáng chết! Hôn nồng nhiệt như vậy, Nam Cung Diệu hôn đến bắt đầu thở hổn hển, Mộ Hi đương nhiên hiểu, không nghĩ tới chính mình chỉ là diễn trò, ông xã lại dễ dàng xúc động như vậy, xem ra gần đây anh thật sự là đói bụng!
Mấy người đàn ông đi theo đằng sau không nghĩ tới sẽ có một màn trước mắt, chẳng lẽ người phụ nữ này không phải là quỷ, là cương thi, vì sao cô ta gắt gao cắn cổ người đàn ông kia, mà tại sao người đàn ông kia lại không giãy giụa?
Thật ra đi theo Mộ Hi là mấy người này của Âu Dương Hàng, hắn vốn là dự định là hạ độc ở trong thức ăn của Mộ Hi, đương nhiên là độc đối phó quỷ, cho dù vừa rồi bọn họ ăn cũng không chết được, bởi vì Mộ Hi hoàn toàn không phải là quỷ, nhưng bọn họ không biết, đều coi Mộ Hi thành Lãnh Tuyết.