Chương 196:
Editor : May
Mộ Hi nhìn ngoài cửa sổ một chút, cách hừng đông còn một đoạn thời gian, bởi vì giấc mơ vừa rồi, Mộ Hi đã không buồn ngủ nữa, thời gian qua cô ngủ rất tốt, lại có thể lần đầu tiên mất ngủ, vì vậy mặc quần áo tử tế, ngồi bên ngoài cửa sổ, muốn nhìn một chút những vì sao phía ngoài, ai ngờ phát hiện vài người lén lén lút lút ở dưới lầu. Đã trễ thế này, những người này muốn làm gì? Trực giác nói cho cô biết, những người này là nhằm về phía cô.
Mộ Hi lặng lẽ mở cửa xuống lầu, hiện tại lá gan của cô càng lúc càng lớn.
Người dưới lầu nghe được có người đi ra, càng nhẹ nhàng hơn, Mộ Hi trực tiếp đi đến xe của cô, mở cửa xe, một bộ dáng chuẩn bị ra cửa.
"Đại ca, đã trễ thế này, con nhóc này còn đi đâu?" Chỗ bóng đen, một người đàn ông nhỏ giọng nói.
"Mẹ nó, đuổi theo." Tên cầm đầu nói.
"Dạ."
Mộ Hi làm bộ khởi động xe, quả nhiên mấy tên đàn ông lén lén lút lút kia cũng lên xe, chỉ là vẫn luôn không có khởi động xe, nhất định là chờ sau khi Mộ Hi lái ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ đuổi theo. Mộ Hi đã xác định mấy người này là nhằm về phía cô, dứt khoát vui đùa với mấy người đàn ông này một chút. Giờ phút này Mộ Hi cũng không phải là cô gái bình thường trước kia, những năm này, cô ở nước Mỹ đã luyện thành kỹ thuật lái xe rất tốt, vẫn luôn không có cơ hội biểu hiện ra, hôm nay coi như là hiểu rõ quen thuộc, miễn cho ngượng tay.
Vì vậy, Mộ Hi khởi động xe.
Mộ Hi phát hiện, mấy tên kia quả nhiên đuổi theo.
Mộ Hi cài dây an toàn, mở âm nhạc mạnh mẽ bùng nổ lên, vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như chỉ là trận đấu đua xe đơn thuần. Mộ Hi quan sát đằng sau xuyên qua kính chiếu hậu của xe, chiếc xe kia vẫn chạy theo sát phía sau. A! Vừa rồi rõ ràng thấy là một chiếc xe, sao đằng sau còn có một chiếc xe khác nữa. À, cẩn thận nhìn ngó, cô không khỏi cười một tiếng, hóa ra là người mình. Nam Cung Diệu phát hiện Mộ Hi xuống lầu, bởi vì là buổi tối, lo lắng sau khi Lâm Lâm tỉnh dậy sẽ sợ hãi, vì vậy cầm lấy chăn lông, khẽ quấn Lâm Lâm, ôm vào trong ngực, đi xuống lầu. Thấy có xe lái ra khỏi tiểu khu, đã trễ thế này, ngoại trừ là cô vợ nhỏ, còn có thể là ai đi ra ngoài như vậy, kỳ quái là đằng sau có vài tên đàn ông không có ý tốt, liên tục theo sát Mộ Hi, cho nên Nam Cung Diệu đành phải theo sát đằng sau xe Mộ Hi, bởi vì Lâm Lâm vẫn ngủ khò khò ở trong lòng Nam Cung Diệu, cho nên Nam Cung Diệu chỉ có thể lái xe vững vàng, không có xông vào.
Mộ Hi ghé mắt nhìn về ngã rẽ trái phía trước, một bãi đặt thùng rác ở đầu đường tiến vào tầm mắt Mộ Hi, vì vậy, cô bấm số điện thoại của Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu theo sát phía sau thấy điện thoại gọi đến hiện lên là của Mộ Hi, hết sức nghi hoặc, lúc này còn có tâm tư gọi điện thoại.
"Bà xã, đừng sợ, anh liền ở phía sau em." Nam Cung Diệu đau lòng nói, cho rằng đây là điện thoại cầu cứu của Mộ Hi, ai ngờ.
"Thân ái, lập tức ngừng xe." Mộ Hi nói xong liền cúp, Nam Cung Diệu hết sức hoang mang. Có ý gì? Không phải anh không theo quá gần ư, không có biện pháp, đành phải làm theo.
Mộ Hi cúp điện thoại, nhấn ga, đột nhiên tăng tốc, tính năng ổn định, hơn nữa tăng tốc nhanh chóng quẹo trái qua bên cạnh thùng rác.
Giống như là Mộ Hi thiết kế tốt, lúc lốp xe đằng sau bắt đầu chạy nhanh về phía đường một chiều, xe đột nhiên quay đầu, thùng rác vốn đặt nơi đó, trong nháy mắt bị mang bay lên, nhưng vào lúc này, xe theo ở phía sau nhanh chóng quẹo cua, mà thùng rác bay ở trong không trung đúng lúc nặng nề nện vào kính chắn gió của xe đằng sau, rác rưởi ùn ùn kéo tới rơi vãi xuống, xe lái đằng sau trong nháy mắt bị ngăn trở tầm mắt, bởi vì xe vốn lái rất nhanh, nhất thời không kịp phanh xe, không nhìn thấy phía trước, kết quả là hung hăng vọt tới đèn đường trước mặt.
Tiếng va chạm khổng lồ, ở ban đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt đinh tai nhức óc, nhưng Mộ Hi ở trong xe, hơn nữa trong xe còn mở âm nhạc mạnh mẽ bùng nổ, nên Mộ Hi hoàn toàn không cảm giác được những thứ này.
Mà ngay mới vừa rồi, Nam Cung Diệu thấy tốc độ xe Mộ Hi đột nhiên tăng nhanh, anh cũng đã đoán được cô vợ nhỏ muốn làm gì, vì vậy lập tức ngừng xe ở ven đường, hai tay ôn nhu ôm lấy Lâm Lâm, lo lắng tiếng ồn bên ngoài đánh thức con gái.
Điện thoại lại gọi tới.
"Thân ái, chờ anh ở đầu đường phía trước." Mộ Hi nói xong liền cúp.
P/s: bạn nào muốn đọc trước FULL với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : [email protected]
Nam Cung Diệu quẹo xe, chạy tới đầu đường phía trước.
Đi vào đầu đường, Mộ Hi quả nhiên chờ ở chỗ này, cô đã đi ra từ trong xe, dựa vào trên xe chờ Nam Cung Diệu đến.
Mộ Hi thấy xe Nam Cung Diệu đến, vì vậy đi lên trước, không nghĩ tới chính là, Nam Cung Diệu lại ôm Lâm Lâm đi ra, hơn nữa nhìn bộ dáng con ngủ đến rất say, Mộ Hi áy náy nhẹ nhàng hôn một cái ở trên mặt Nam Cung Diệu.
"Thực xin lỗi, thân ái, quấy rầy anh và bảo bối nghỉ ngơi." Mộ Hi mỉm cười nói.
"Biết rõ quấy rầy chúng ta ngủ, em còn không an phận ở nhà, hơn nửa đêm lại chạy tới đây làm gì?" Nam Cung Diệu nói.
"Này? Em chính là vì không muốn quấy rầy anh, mới có thể chạy đến đây, bởi vì em phát hiện dưới lầu có người lén lén lút lút, cho nên liền xuống xem một chút, ai biết bọn họ là nhằm về em, em đương nhiên sẽ phải vui đùa với bọn họ một chút!" Mộ Hi nói.
"Nhằm về em? Vì sao? Em kết thù với ai à? Nói cho anh biết?" Nam Cung Diệu lo lắng hỏi.
"Ai nha, anh không cần ngạc nhiên, em có thể có kẻ thù gì chứ, ngược lại anh, vẫn là tự mình ngẫm nghĩ ít kết thù lại đi!"
"Yên tâm, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, sẽ không để cho em cho chuyện."
"Cắt - - em là con nít ba tuổi hả? Còn phải bảo vệ, em ở nước Mỹ chính là vẫn luôn tự mình bảo vệ bản thân, không phải là vẫn rấtt tốt ư, thật sự là nhìn người trong khe cửa, tầm nhìn hạn hẹp!" Mộ Hi nở nụ cười ha ha.
"Đúng đúng, em không hẹp, rất tròn, rất tròn, hết sức mập, cực kỳ mập, hài lòng chưa!"
"Được rồi, Nam Cung Diệu thối, anh chê cười người ta, mập gì hả, anh mới mập á! Em đây gọi là hoàn mỹ." Mộ Hi đắc ý nói.
"Thua em luôn, chúng ta có thể về nhà chưa?" Nam Cung Diệu bất đắc dĩ hỏi.
"Đương nhiên, chúng ta lái một chiếc xe trở về được không? Chiếc kia liền nhờ Diệu tổng của chúng ta, ngày mai phái người lái về đi." Mộ Hi nói xong chui vào trong xe của Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu lắc lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, cũng lên xe.
"Hi, khi nào thì kỹ thuật lái xe của em lại lợi hại như vậy?" Nam Cung Diệu vừa lái xe, vừa hỏi. Mộ Hi vốn là muốn nhắm mắt lại ngủ bù, ai ngờ Nam Cung Diệu gọi một tiếng Hi, làm cho Mộ Hi đột nhiên cảm giác rất thân mật.
"À, cái kia, là như vậy, trước kia ở nước Mỹ thường xuyên không dậy nổi vào buổi sáng, cho nên đi làm sẽ trễ, cho nên em sẽ thỉnh thoảng lái xe chạy như bay, cho nên cứ như vậy luyện ra."
Mộ Hi dùng giọng điệu không sao cả nói, trước kia cô thà rằng chính mình ngủ nhiều một lát, cô không muốn dậy sớm, cho nên lúc nào cũng sẽ lái nhanh, đương nhiên bởi vì như vậy nên còn từng bị cảnh sát giao thông bắt được, chỉ là cô có rất nhiều biện pháp dụ dỗ cảnh sát giao thông buông tha cho cô, đầu tiên là bởi vì cô là mỹ nữ Trung Quốc, thứ nhì là bởi vì cô lúc nào cũng đáng thương nói, đứa bé khó chịu, sốt ruột đi bệnh viện, cho nên liền vội vàng, bởi vậy, đứa bé là vũ khí bí mật của cô, rất nhiều cảnh sát giao thông còn hết sức đồng tình với cô, hoàn toàn sẽ không phạt cô.
"Như vậy rất nguy hiểm biết không? Không được, sau này anh muốn tìm một tài xế cho em, đây không phải kỹ thuật lái xe, quả thực chính là liều mạng!" Nam Cung Diệu lo lắng nói.
"Không cần, em không cần tài xế, rất bất tiện, thật muốn tìm tài xế cho em, cứ chờ sau khi em hết bận rồi hãy nói, bởi vì gần đây em có chút bận, chờ em hết bận đã được không?"
Mộ Hi thấy vẻ mặt biến hóa của Nam Cung Diệu, biết rõ Nam Cung Diệu là nghiêm túc, cho nên Mộ Hi mới có thể nói sau khi hết bận, rồi mới cần tài xế. Thật ra Nam Cung Diệu đương nhiên biết rõ Mộ Hi là đang bận rộn cái gì, cô ngoại trừ mỗi ngày học võ, chính là đang bí mật điều tra vụ án của Lãnh Tuyết, nếu Lãnh Tuyết đã lựa chọn cô giúp cô ấy, vậy thì Mộ Hi nhất định phải giúp, nếu không chuyện sẽ rất phiền toái, Nam Cung Diệu không có ngăn trở, bởi vì Mộ Hi vẫn luôn không nói cho anh, cho nên Nam Cung Diệu liên tục giả bộ không biết những chuyện này.
"Thực là không biết hưởng thụ, lại không muốn tìm tài xế cho anh!" Nam Cung Diệu nói nhàn nhạt, thật ra anh đang muốn giúp đỡ cô vợ nhỏ một chút, nhưng những chuyện này, chỉ có tự mình cô biết.
"Em chỉ là hiện tại không cần, cũng không có nghĩa là sau này không cần, đợi em bận xong chuyện của cô ấy, đến lúc đó có tài xế riêng, như vậy chính mình có thể ngủ ở trong xe một chút rồi, cho nên tại sao lại không muốn, chỉ là muốn chờ một chút. Anh nói chuyện cần phải giữ lời, không cho phép giở trò xấu, đến lúc đó còn nhớ tìm một tài xế cho em nhé?" Mộ Hi làm nũng nói, Nam Cung Diệu vươn tay cưng chiều sờ sờ đầu của cô.
"Khi nào thì cô vợ nhỏ mới có thể trưởng thành đây!" Nam Cung Diệu cố ý nói như vậy, đùa giỡn với cô.
"Nhanh, đã trưởng thành hơn rồi, đợi chút, em là nói công phu của em đã trưởng thành hơn, không cho phép anh đoán mò nha." Mộ Hi chột dạ nói.
"Khụ khụ, mỗi ngày ăn nhiều như vậy, sao chỉ có công phu trưởng thành, anh xem em là toàn thân đều trưởng thành rồi!"
"Nam Cung Diệu, anh là cố ý phải không? Cái gì toàn thân đều trưởng thành, em đã là mẹ của hai đứa bé, làm sao có thể còn có thể trưởng thành nữa!"
Nam Cung Diệu nghe được Mộ Hi gọi anh là Nam Cung Diệu, biết cô vợ nhỏ của mình trở lại, trên thế giới này không có mấy người dám gọi anh là Nam Cung Diệu, cho nên Nam Cung Diệu rất ưa thích Mộ Hi gọi anh như vậy.