Chương 190:
Editor: May
"Tôi đã không thể quay lại, hiện tại cô ấy lại tới tìm tôi, tôi nhất định phải giúp cô ấy, cho nên bây giờ tôi vẫn không thể thừa nhận tôi là vợ của anh, Mộ Hi." Hai tay Mộ Hi vuốt mặt Nam Cung Diệu, trong lòng rất xin lỗi nói.
"Cuối cùng em cũng thừa nhận, em chính là Mộ Hi của anh, cám ơn em đã trở lại." Nam Cung Diệu ôn nhu ôm Mộ Hi.
"Thực xin lỗi, em quá ích kỷ!" Mộ Hi khóc, đã biết mình lăn qua lăn lại, vòng tới vòng lui cũng sẽ không rời bỏ được người đàn ông này, bởi vì tâm cô vẫn luôn đi theo anh, cô thương anh là sự thật không có cách nào thay đổi.
"Đáp ứng anh, vĩnh viễn đừng rời khỏi anh." Nam Cung Diệu như đứa bé bất lực, ôm Mộ Hi thật chặt.
Vào lúc Mộ Hi và Nam Cung Diệu hòa hảo, Nam Nam xâm nhập vào máy tính riêng của Khang Hân, làm cho cậu khiếp sợ chính là Khang Hân mang thai, cô ta nói là con của Nam Cung Diệu, khó trách mẹ sẽ không cần cha, người phụ nữ đáng giận này lại dám để người khác uy hiếp mẹ. Hóa ra Khang Hân này có thói quen ghi nhật ký, cô ta đều viết chuyện của mình viết ở trong nhật ký, rốt cuộc Nam Nam hiểu rõ người phụ nữ này có bao nhiêu hèn hạ.
Vì sao trong nhật ký của cô ta nhắc tới một người đàn ông gọi là Âu thiếu, ai là Âu thiếu?
Âu thiếu hẳn là ở bên cạnh bọn họ, nếu không vì sao Âu thiếu lại đối phó với cha, hóa ra Khang Hân là bị Âu thiếu này sai sử, nên mới sẽ nghĩ biện pháp chia rẽ cha và mẹ, Âu thiếu kia nhất định biết cha và mẹ, nếu không hắn sẽ không đối phó cha và mẹ, người này rất nguy hiểm, bởi vì cha có thể còn không biết sự tồn tại của người này.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Nam Cung Vân mang theo Khang Hân đi vào nơi ở của Mộ Hi, bởi vì đã nhìn ra bụng Khang Hân, còn không kết hôn, sẽ rất phiền toái!
"Mở cửa, mở cửa, tên nhóc thối, ta biết rõ con ở bên trong." Nam Cung Vân rất gấp, vài ngày liên tục tìm không được con trai, hóa ra nó dời đến chỗ người phụ nữ này, cho nên ông hết sức tức giận.
"Ông nội, tên nhóc thối đến đây." Nam Nam lười biếng, đánh ngáp nói, tới mở cửa.
Khang Hân vừa nhìn là Nam Nam mở cửa, trong lòng không khỏi có chút bận tâm, vì tiểu quỷ này rất khó đối phó, mấy năm này Khang Hân đã bị cậu chỉnh thảm, cũng là bởi vì cô ta muốn tiếp xúc Nam Cung Diệu, kết quả là trộm gà không được còn mất nắm gạo, mỗi lần đều bị tên nhóc này làm hại hết sức thảm.
"Bảo bối, sao cháu cũng ở nơi đây?" Trong nháy mắt, giọng nói của Nam Cung Vân trở nên ôn hòa.
"Nam Nam đang thể nghiệm cuộc sống." Nam Nam lười biếng ngồi ở trong ghế sofa, làm bộ còn muốn ngủ, thật ra trong lòng đang nghĩ dạy dỗ người phụ nữ ác độc này như thế nào.
"Nam Nam, cha cháu ở chỗ nào?" Nam Cung Vân hỏi.
"Cha đang ngủ, ông đến sớm như vậy, có chuyện gì sao?" Nam Nam chậm chạp nói.
"Tên nhóc thối còn ngủ được, bụng Hân cũng đã lớn, nó còn có tâm ngủ! Nam Nam gọi cha cháu dậy, nhanh đi." Nam Cung Vân thở phì phì nói.
"Ông nội, làm lớn bụng gì chứ?" Nam Nam tò mò hỏi.
"Chính là dì Khang của cháu mang thai con của cha cháu, thân là đàn ông, đương nhiên phải chịu trách nhiệm!" Nam Cung Vân nói.
"À, là vậy sao, vậy thì thật là chúc mừng dì Khang." Nam Nam cười nói, sau đó đi về phía Khang Hân, nghiêm túc đánh giá cô ta, ánh mắt kia hết sức sắc bén, giống như là muốn nhìn thấy trong lòng cô ta.
"Thật sự là đứa bé ngoan, Nam Nam cũng biết đây là chuyện tốt, cha thối của cháu vẫn là không thông suốt!"
P/s: bạn nào muốn đọc trước FULL với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : [email protected]
"Đương nhiên là chuyện tốt, cha cháu giúp người tìm niềm, đứa nhỏ trong bụng dì Khang đã có cha, cha cháu còn làm cha đứa bé vào trong bụng của dì ấy, chẳng lẽ không phải giúp người tìm niềm vui sao?" Nam Nam bình tĩnh nói.
Khang Hân không nghĩ tới Nam Nam sẽ nói như vậy, mặt lập tức bị dọa trắng bệch. Đứa nhỏ này là có ý gì, chẳng lẽ nó biết chuyện gì, không thể nào, chuyện này chỉ có hai người là cô và Âu Dương Hàn biết rõ, tại sao có thể có người thứ ba biết được?
"Nam Nam thật sự là đáng thương, đứa bé không có mẹ dạy, dì sẽ không trách con, dì biết rõ con không hy vọng dì và cha con kết hôn, bởi vì con yêu mẹ của mình, nhưng mẹ con đã rời đi lâu như vậy, vì sao lại không trở về?" Khang Hân khổ sở nói, biểu hiện rất đại lượng, cũng hết sức đồng tình với Nam Nam.
"Đúng vậy, cháu trai đáng thương của ta, vẫn luôn không có ai thật sự quan tâm, Diệu Nhi chỉ biết làm việc, đều muốn mặc kệ con cái của nó, về sau con phải quan tâm đứa bé này nhiều hơn, cũng không cần làm việc." Nam Cung Vân nhìn Khang Hân nói.
"Đương nhiên, con và Diệu kết hôn, con liền ở nhà nuôi con, sinh cho Diệu thêm vài đứa." Khang Hân vuốt bụng hạnh phúc nói,
"Ông nội, mẹ cháu sẽ không bao giờ không cần Nam Nam, mẹ ở trong lòng Nam Nam, cha cháu cũng sẽ không làm cha của đứa trẻ khác, bởi vì đứa bé trong bụng cô ta hoàn toàn không phải là của cha. Người phụ nữ này, cô xem chúng tôi thành kẻ ngốc để đùa giỡn ư?" Lúc này Nam Nam tức giận trừng mắt nhìn Khang Hân.
"Con, con nói bậy, đứa nhỏ trong bụng dì chính là của nhà Nam Cung, con thật là quá đáng!" Khang Hân khóc lên.
Thật ra vào một khắc Khang Hân tiến vào, Nam Cung Diệu và Mộ Hi đã tỉnh, bọn họ vẫn luôn trốn ở trong vụng trộm nhìn xem từ khe cửa, bởi vì Nam Nam là một bộ dáng đã tính trước, làm cho Nam Cung Diệu rất tin tưởng năng lực xử lý của Nam Nam, cho nên quyết định cho con trai một cơ hội biểu hiện, không nghĩ tới, lời nói của Nam Nam làm cho Nam Cung Diệu và Mộ Hi ở bên trong phòng đều rất bất ngờ, sao con trai biết đứa nhỏ trong bụng Khang Hân không phải của anh, bởi vì Nam Nam không bao giờ nói dối, điểm này vẫn là kiêu ngạo của Mộ Hi.
"Nam Nam, cháu đừng nói nhảm, sao đứa bé dì Khang đang mang không phải là của cha cháu được?" Nam Cung Vân bắt đầu có chút ngồi không yên.
"Vậy thì phải hỏi dì Khang, cô ta có dám thề đứa bé trong bụng của cô ta là của cha không? Hoặc là nói chúng ta có thể đi bệnh viện làm giám định, y học bây giờ hết sức phát triển đó, cháu tin tưởng bác sĩ nhất định có biện pháp." Nam Nam tự tin nói.
"..." Khang Hân hoàn toàn ngốc rồi.
"Cô - người phụ nữ hèn hạ này, cô thừa dịp cha tôi uống rượu say cường bức ông ấy, cha tôi uống rượu say, căn bản không biết rõ cô là ai? Nam Nam hết sức đồng tình với cô, bởi vì cô chỉ là thế thân của mẹ, bởi vì cha chỉ là coi cô là mẹ, mới có thể cùng với cô, nếu không cô hoàn toàn không có tư cách leo lên giường của cha tôi!" Nam Nam càng nói càng tức giận, bởi vì chính là người phụ nữ đáng giận này làm hại người cả nhà bọn họ đến bây giờ vẫn còn không có đoàn viên.
"Nam Nam, sao cháu biết điều này?" Nam Cung Vân không thể tin được nhìn Nam Nam, giờ phút này ông cũng tin tưởng lời của Nam Nam, bởi vì vẻ mặt Khang Tân đã nói cho ông biết đáp án, chỉ là vì sao đứa bé nhỏ như vậy lại biết rõ những thứ này, lấy hiểu biết của ông với con trai, Diệu Nhi sẽ không nói những thứ này với con trai, càng sẽ không nói với bất kỳ ai, cho nên Nam Nam làm sao biết được?
"Bởi vì cha con liền tâm, xin hỏi ông nội, có hài lòng với lý do này không?" Nam Nam bình tĩnh nói.
"Nam Nam, ông tin tưởng cháu." Nam Cung Vân thất vọng nhìn Khang Hân.
"Vì sao cô lại gạt tôi? Tôi đã nhìn cô lớn lên, quá làm cho tôi thất vọng rồi! Cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô!" Nam Cung Vân phất phất tay, ý bảo Khang Hân rời đi, đây cũng bởi vì là Khang Hân, nếu như đổi lại là người khác, Nam Cung Vân sẽ không làm như vậy, bởi vì ông và nhà họ Khang là thế giao, ông cũng không nên nói cái gì!
Khang Hân khóc chạy đi, Nam Cung Diệu đi ra từ bên trong, anh vỗ tay.
"Không hổ là con của cha, bình tĩnh, trầm ổn, có đầu óc." Nam Cung Diệu cười ha ha ôm con trai.
"Cha, ít chọc cười người đi!" Nam Nam được cha khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn liền hồng hồng. Biết rõ thẹn thùng, lúc này cậu mới giống như đứa bé, Nam Nam vừa rồi giống như là trinh thám Conan, hỏi Khang Hân đến không trả lời được.
"Con trai, con không làm trinh thám thì thật đáng tiếc! Chỉ là thật sự là cha con liền tâm ư?" Nam Cung Diệu vẫn không quá tin tưởng cha con liền tâm. Sao thằng bé biết anh uống say? Lại làm sao biết anh coi Khang Hân thành Mộ Hi? Tư duy của đứa nhỏ này quả thực là kỳ tích, Nam Cung Diệu cam bái hạ phong.
"Cha, Nam Nam không biết làm trinh thám, bởi vì Nam Nam muốn thừa kế sự nghiệp của cha, tương lai Nam Nam phải làm tiểu tà ma, phát huy sự nghiệp của cha."
"Tên nhóc giỏi, có chí khí, cha yên tâm." Nam Cung Diệu vui vẻ, dùng một tay ôm Nam Nam lên.
"Cha, thả con xuống, con là đại nam nhân, con là người lớn..." Nam Nam xấu hổ nói, bởi vì chính mình lớn như vậy mà còn bị cha ôm, hết sức không được tự nhiên!
"Con lớn hơn nữa cũng là con ta." Nam Cung Diệu lại hôn Nam Nam một cái, đứa nhỏ này quá thuận tâm của anh, quả thực là một bảo bối, đương nhiên Mộ Hi và Lâm Lâm cũng vậy.
"Ông nội, cứu cháu, cha chính là đàn ông, lại hôn cháu." Nam Nam cười ha ha kêu ông cứu mình.
"Cháu ngoan của ta, không chỉ cha cháu hôn cháu, ông cũng muốn hôn cháu." Nói xong, Nam Cung Vân đi lên chính là một ngụm.
"Á - - mẹ, mẹ cứu con, phi lễ kìa!" Nam Nam kêu to, Mộ Hi ở một bên cười đến không thẳng thắt lưng được, ai ngờ một câu mẹ của Nam Nam, vốn Nam Cung Vân đang cười, mặt lại đột nhiên kéo căng.
"Nam Nam, cô ta không phải là mẹ của cháu."
"Ông nội, người đó chính là mẹ của cháu, mẹ Mộ Hi, ông trời chê trước kia mẹ cháu xấu xí, cho nên biến thành bộ dáng như bây giờ!" Nam Nam bất đắc dĩ nói.
"Hồ nháo, biến đổi gì? Cháu cho là ảo thuật à?" Nam Cung Vân nói.