Chương 179:
Editor : May
Lãnh Đông vẫn muốn hỏi Mộ Vũ Hàn có phải quen biết anh không? Lại lo lắng như vậy thì Diệu tổng sẽ hiểu lầm, bởi vì anh hiểu rất rõ tâm của Diệu tổng, không cho phép người khác ngưỡng mộ phụ nữ của ngài ấy, cho nên vẫn luôn đè nén nghi vấn trong lòng, cho đến khi ngày đó nhìn thấy Mộ Hi xinh đẹp xuất hiện, cái loại cảm giác quen biết đó càng thêm mãnh liệt, giống như rất thân thiết.
Cái loại cảm giác này không phải là tình cảm giữa đàn ông và đàn bà, giống như quen biết thật lâu trước đây, vẫn luôn cảm giác cô chính là người mình muốn tìm, nhưng cô họ Mộ, mà anh muốn tìm chính là em gái Lãnh Tuyết. Nhiều năm như vậy, ấn tượng duy nhất của anh chính là em gái tên Lãnh Tuyết, nhiều năm như vậy, anh liên tục cưỡng bách chính mình không nên quên mối thù của mình, nhưng năm đó anh rất nhỏ, hoàn toàn không biết là người nào muốn tiêu diệt cả nhà của anh, mấy năm này đi theo Nam Cung Diệu, trong tay anh có quyền lực rất lớn, chính mình cũng trở nên cường đại, anh đã từng vụng trộm điều tra năm đó là ai giết người nhà của anh, nhưng sau đó những sát thủ kia đều mất tích toàn bộ, không có một chút manh mối.
Lãnh Đông không biết em gái còn sống hay không? Năm đó cả nhà bị đuổi giết, anh và người nhà ly tán, về sau ở cũng chưa từng gặp qua người nhà, anh biết rõ cha mẹ đã chết rồi, nhưng vì sao lại không có một chút tin tức của em gái và ông nội?
Thân thế của anh hết sức ly kỳ, anh chưa bao giờ nói với ai quá khứ của anh. Thật ra ông của anh tên là Lãnh Ưng, ngay lúc đó là lão đại của một hắc bang, lúc ấy anh mới chỉ có mười tuổi, có rất nhiều việc không hiểu, có một số việc là sau khi lớn lên anh tự mình tra ra từng chút một. Hóa ra ông của anh là bị người thủ hạ hãm hại, mới sẽ đưa tới tai ương bị diệt môn. Lúc anh khoảng hai, ba tuổi đã có được chân truyền của ông, tuyệt học nhà họ Lãnh, năm đó thời điểm nhà họ Lãnh phát sinh thảm án, anh đã có kinh nghiệm tám năm tập võ, cho nên bây giờ Lãnh Đông mới sẽ lợi hại như vậy, đương nhiên so sánh với Nam Cung Diệu, vẫn là thiếu chút nữa.
Thật ra năm đó lúc Nam Cung Diệu bái sư học nghệ cũng là rất nhỏ, sư phụ của anh chính là đệ tử đắc lực nhất của môn phái Lôi Đình trong ba đại môn pháo Lôi, Lãnh, Ngạo năm đó, Nam Cung Diệu chính là đồ tôn của Lôi Đình, đạt được chân truyền của môn phái Lôi, cho nên mới sẽ lợi hại như vậy. Môn phái lợi hại nhất trong ba đại môn phái vào lúc ấy chính là môn phái Lôi, tiếp theo chính là tuyệt học môn phái Lãnh, sau đó chính là phái Ngạo Thiên, Ngạo Thiên là lão đại bang phái này, giống như là dòng họ của anh, người này lãnh ngạo quái gở, lòng ghen tỵ rất mạnh, không có nói đạo nghĩa như hai môn phái kia.
Nam Cung Diệu biết rõ Lãnh Đông không nói, cũng không có nghĩa là không có chuyện gì phát sinh, trực giác đàn ông cảm thấy Lãnh Đông thất thần có quan hệ với Mộ Hi.
"Chuyện điều tra Mộ Vũ Hàn như thế nào rồi?" Nam Cung Diệu nhàn nhạt hỏi.
"Diệu tổng, cô ấy thật sự là vợ của ngài ư?" Lãnh Đông không hiểu hỏi.
"Ừ? Vì sao lại nói như vậy?" Nam Cung Diệu không nghĩ tới Lãnh Đông sẽ hỏi như vậy.
"Tôi chỉ là đang nghĩ, vì sao dung mạo của cô ấy lại biến thành như vậy?" Lãnh Đông hết sức hoang mang.
"Ừ, bề ngoài là không giống, nhưng cô ấy là Mộ Hi không sai." Nam Cung Diệu kiên định nói.
"Diệu tổng, phu nhân đi tới, tôi sẽ tiếp tục tra, tôi nhanh chóng đi trước." Lãnh Đông cung kính nói, sau đó đi ra ngoài.
*****
Sau khi Khang Hân biết mình mang thai, cô ta liền quyết định muốn gặp cha chồng tương lai.
"Cháu nói cái gì? Trong bụng cháu có con của Diệu Nhi?" Nam Cung Vân không thể tin được hỏi.
"Vâng, anh ấy đã biết, nhưng anh ấy muốn cháu phá bỏ đứa bé, sao cháu có thể nhẫn tâm giết con của mình, nó là một sinh mạng mà!" Khang Hân khổ sở nói.
"Nhưng mà, vậy phải làm sao bây giờ? Diệu Nhi có vợ rồi!" Nam Cung Vân khó xử nói.
"Vợ anh ấy đã mất tích hai năm, không biết có phải đã không còn rồi không!" Khang Hân vuốt bụng nói.
"Nhưng không phải vợ của nó trở lại rồi ư?" Nam Cung Vân hoang mang hỏi, bởi vì Lâm Lâm đã trở lại, vậy đã nói lên Mộ Hi cũng trở lại .
"Đó cũng không phải là Mộ Hi, đây chẳng qua là người phụ nữ có dáng dấp giống Mộ Hi!" Khang Hân nói.
"Hèn gì, nếu Mộ Hi trở lại nhất định sẽ đến thăm ta, ta nói sao vẫn luôn chưa tới?" Nam Cung Vân giống như cuối cùng đã suy nghĩ cẩn thận.
"Còn có phụ nữ này hết sức yêu tiền, cô ta tiếp xúc Diệu chính là vì tiền, giống như người phụ nữ này chính là một ả gái điếm, nghe nói tác phong rất không tốt!" Khang Hân bắt đầu châm ngòi thổi lửa.
"Hồ nháo, thật sự là vô liêm sỉ, cháu cứ giữ đứa bé lại, ta sẽ làm chủ cho cháu." Thật ra vì sao Nam Cung Vân sẽ tin tưởng lời nói của Khang Hân, đó là bởi vì Khang Dực và Nam Cung Vân là anh em kết nghĩa, hơn nữa Khang Hân này là ông nhìn lớn lên, mặc dù là tính tình có chút tiểu thư, nhưng nhân phẩm cũng không tệ lắm, Nam Cung Vân biết chỉ là Khang Hân lúc trước, Khang Hân bây giờ, ông nằm mơ cũng không nghĩ ra.
"Cám ơn người, bác trai." Khang Hân thật biết điều nói.
"Đứa nhỏ ngốc, những năm này, ta không phải là không biết lòng của cháu, chỉ là lúc trước cháu và Diệu Nhi không có duyên phận, bây giờ nhìn lại Mộ Hi sẽ không trở về, nếu không sao hai năm rồi vẫn không có tin tức, thật là làm cho người ta lo lắng!"
Thật ra có khi Nam Cung Vân cũng sẽ nghĩ có phải Mộ Hi đã không còn rồi không, bởi vì không ai có thể thoát khỏi nguyền rủa của gia tộc, nếu Mộ Hi không có ở đây, như vậy Diệu Nhi có thể cùng với Khang Hân, bởi vì nguyền rủa chỉ biết ứng nghiệm trên thân người một lần, như vậy Diệu Nhi có thể sống qua thật tốt với Khang Hân, cũng không thể giống như ông, cả đời bơ vơ không nơi nương tựa. Lúc trước sau khi mẹ Nam Cung Diệu qua đời, thật ra Nam Cung Vân hoàn toàn có thể tái giá, tất cả mọi người ủng hộ ông tái giá, nhưng ông không có cách nào quên mẹ của Nam Cung Diệu, hơn nữa hết sức tự trách, vẫn luôn cảm giác là mình hại chết vợ, nội tâm vẫn luôn không có cách nào đối mặt với sự thật này!
Hôm nay con trai lại đối mặt với lựa chọn giống như vậy, chỉ là tin tức của Mộ Hi không rõ ràng, không biết là còn sống hay là đã chết? Nhưng Nam Cung Vân dự đoán hy vọng Mộ Hi sống sót không lớn, nếu không vì sao vẫn chưa trở lại?
Nam Cung Vân không muốn để con trai tiếp tục sống một mình, cho nên lúc này đây ông quyết định làm chủ tìm vợ cho con trai.
Nam Cung Diệu vẫn luôn không có cơ hội hỏi Mộ Hi tại sao phải chuyển ra biệt thự Nam Cung, hôm nay anh đưa Lâm Lâm về nhà, để quản gia Lý mang bé theo, mà anh là kéo Mộ Hi rời đi, vẻ mặt tức giận giống như là Mộ Hi thiếu anh rất nhiều tiền.
Anh kéo Mộ Hi đi vào khách sạn, cầm thẻ phòng của mình ở chỗ lễ tân, nơi này có anh gian phòng chuyên dùng, cho nên mỗi lần tới chỉ cần cầm thẻ ở nơi lễ tân để mở cửa phòng là được.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 100 chương với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : [email protected]
"Anh buông tay, tôi sẽ tự đi, anh nắm tôi rất đau!" Mộ Hi sốt ruột, người đàn ông này thật sự là biến ảo không ngừng, thay đổi thất thường, người đàn ông đáng giận này trúng gió gì vậy!
Tiến vào thang máy, Mộ Hi bất giác ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngang ngược, người đàn ông luôn thay đổi này.
Thật ra Mộ Hi vốn là căm tức nhìn Nam Cung Diệu , nhưng chỉ là liếc mắt đơn giản một cái, thời gian giống như bất động.
Sao người đàn ông đáng giận này càng ngày càng tuấn mỹ!
Sợi tóc rủ xuống tự nhiên ở trên trán, một đôi mắt ưng sâu sắc bén nhìn về phía trước, mũi thẳng như là đế vương vậy cao ngạo, đôi môi khêu gợi đóng chặt, môi trên góc cạnh rõ ràng, môi dưới sung mãn êm dịu.
Bởi vì trong thang máy còn có người khác, nếu không sao Nam Cung Diệu sẽ bình tĩnh như vậy vào giờ phút này. Người phụ nữ đáng chết lại muốn rời khỏi anh, lúc này đây anh sẽ không mềm lòng nữa, dám xem tình cảm của tà ma thành trò đùa!
Cửa thang máy mở ra, Nam Cung Diệu cũng không thèm nhìn tới nắm tay Mộ Hi liền đi ra ngoài, không biết còn tưởng rằng người đàn ông này vội vã đi thuê phòng đó! Những người khác trong thang mấy thật sự đều quái dị nhìn hai người vội vàng rời đi, trong lòng đều hiểu làm cái gì!
Mộ Hi dùng sức tránh thoát tay lớn giống như kìm sắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn hơn mình một đoạn này.
"Anh muốn làm gì? Vì sao dẫn tôi tới đây? Có chuyện gì không thể nói ở nhà ư? Nhất định chạy đến đây làm gì!"
"Anh muốn nói chuyện riêng với em một chút, chỉ có em và anh, không có bất kỳ người nào quấy rầy." Nam Cung Diệu lấy ra thẻ mở cửa phòng, vạch một cái, cửa mở ra, anh nắm lấy tay Mộ Hi tiến vào.
"Biết rõ anh có tiền, nhưng cũng không cần thiết lãng phí như vậy chứ! Anh có biết trên thế giới còn có rất nhiều người không có cơm ăn, chỉ vì nói chuyện riêng, chạy đến địa phương xa hoa như vậy, anh đốt tiền à!" Mộ Hi nói lãi nhải một tràng, ai ngờ Nam Cung Diệu đột nhiên nở nụ cười.
Mộ Hi nhìn thấy trên mặt Nam Cung Diệu mang theo nụ cười quái dị liền suy nghĩ không ra, mặc dù anh đang cười, nhưng nụ cười này làm cho người nhìn thấy liền đổ mồ hôi lạnh!
"Anh cười thật là khủng khiếp, kính xin anh vẫn là bày gương mặt bài tú lơ khơ đi! Nha! Không tiếp thụ nổi mà!"
Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi một chút, không có phản ứng chút nào, lười nhác cởi áo khoác xuống, từ từ kéo cà vạt của mình.
Mộ Hi nhìn thấy liền sợ hãi, sao người đàn ông này lại bắt đầu cởi quần áo, Mộ Hi đột nhiên có loại xúc động muốn chạy trốn, mặc dù bọn họ đã không phải là lần đầu tiên, nhưng Mộ Hi vừa mới ra quyết định vào tối hôm qua, muốn sống qua ngày thật tốt với Lâm Lâm, nuôi dưỡng con gái lớn lên, để cho bé cách xa cuộc sống hào môn.