Chương 175:
Editor: May
Vào lúc Nam Nam chui vào chăn ngủ khò khò, Nam Cung Diệu đang buồn bực khôi phục máy tính!
Ngày hôm sau, sáng sớm Nam Cung Diệu phải đi công ty, bởi vì mấy ngày hôm trước đi nước Mỹ, trong tay có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cho nên anh sẽ rất bận rộn.
Đi vào phòng làm việc, Nam Cung Diệu lại cực kỳ buồn bực, bởi vì máy vi tính làm việc của anh lại có thể bị siêu vi rút xâm nhập! Hơn nữa vì sao trên toàn bộ màn ảnh máy vi tính chỉ có một con khủng long, nhe răng, miệng mở rộng, nhìn chăm chú vào phía trước, bên cạnh còn vài chữ to lấp lánh: Nhóc con, lại gặp mặt.
Việc này làm cho Nam Cung Diệu rất căm tức, hắn tấn công, hơn nữa còn tấn công tương đối lớn lối, anh vội vàng tiến hành chữa trị, sau đó là trung lùng địa chỉ IP của đối phương, tự nhiên phát hiện đối phương dùng là địa chỉ của mình!
Đáng chết! Đây là công khai khiêu khích anh, nhưng trong lòng Nam Cung Diệu lại bội phục đối phương, không thể phủ nhận đối phương rất lợi hại, chỉ có một người dám khiêu khích rõ ràng với anh như vậy, đó chính là khủng long.
Tối ngày hôm qua bị khủng long chết tiệt làm hại một đêm ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay lại...
Cẩn thận suy nghĩ một chút có nên xin con trai giúp đỡ không?
Sau khi máy tính sữa chữa tốt, Nam Cung Diệu phát hiện một bưu kiện, nội dung rất đơn giản, chính là tán dương tốc độ sửa chửa máy tính của anh lại sớm hơn lần trước ba phút.
Không có biện pháp, Nam Cung Diệu tìm chuyên gia máy tính của công ty đến, nghiên cứu.
"Anh xem thế nào?" Nam Cung Diệu chỉ chỉ máy tính.
"Lại là anh ta!" Chuyên gia máy tính cực kỳ bất đắc dĩ nói, khủng long này xâm nhập máy tính công ty không chỉ một lần, đã là khách quen, nhưng bất đắc dĩ chính là lại không có biện pháp ngăn lại!
Nam Cung Diệu không nói gì, sa vào trầm tư.
"Diệu tổng, may mắn anh ta không phải kẻ địch, nếu không chúng ta sẽ rất thảm!" Chuyên gia máy tính nói, hai năm trước, người tên khủng long này công kích hệ thống máy tính tập đoàn Nam Cung, chỉ là không có phá hư, còn giúp bận rộn sữa chữa vài chỗ sơ hở nguy hiểm, nhưng những chuyên gia máy tính này đều không nói ra, bởi vì một là biểu hiện anh ta vô năng, hai là lo lắng Diệu tổng trách cứ, thật ra nếu chuyên gia máy tính báo cáo vấn đề mấu chốt này với Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu đã sớm nghĩ đến con khủng long này là Nam Nam, nhưng lúc trước khủng long đã từng bí mật nhắc nhở vị chuyên gia máy tính này, nếu nói lung tung, tương lai ngồi trên vị trí này của anh ta chính là con khủng long cậu ta.
Bởi vậy, vị chuyên gia máy tính này tiếp nhận đề nghị của khủng long, vẫn luôn không báo cáo cặn kẽ tìn huống với Nam Cung Diệu, chủ yếu là vì bảo vệ chén cơm của mình.
Cho nên anh ta mới có thể nói đối phương không phải là kẻ địch.
Đương nhiên nói như vậy còn có một nguyên nhân, khủng long đã có thể tập kích tổng bộ tổ chức độc dược, không nên xem thường độc dược, hiện tại vốn là thế lực hắc bang lớn nhất, sau khi con khủng long này lẻn vào tổng bộ, cũng không có trộm lấy cơ mật nào, giống như chỉ là vẫn luôn cảm thấy hứng thú với Diệu tổng, ví dụ như trong tư liệu riêng của ngài ấy có người khác phái không, nhất là mỹ nữ như mây ở độc dược bên kia.
Lông mày Nam Cung Diệu cũng nhíu lại, nghĩ tới nghĩ lui, đối phương xác thực không phải kẻ địch, chỉ là anh ta không hiểu đối phương muốn làm gì?
"Diệu tổng, tôi hoài nghi có phải anh Miễn Dịch làm không?" Vị chuyên gia máy tính kia suy đoán nói.
Thật ra không phải Nam Cung Diệu không có nghĩ tới, chỉ là anh và con khủng long này tán gẫu rất nhiều lần, không phải là Nam Nam, tính cách đối phương hoàn toàn không giống Nam Nam.
Điểm này Nam Cung Diệu hoàn toàn sai rồi, Nam Nam là con của hai người Nam Cung Diệu và Mộ Hi, mặc dù là Nam Nam rất giống cha của cậu, nhưng dù sao cũng là Mộ Hi sinh, cho nên ít nhiều gì sẽ có một chút giống mẹ của cậu, cho nên khủng long mà Nam Cung Diệu tiếp xúc đến thật ra là tính cách hoạt bát sáng sủa, hơn nữa cực kỳ thích nói giỡn, nhưng con của anh lại cực kỳ lãnh khốc, cảm giác như thế nào cũng không phải là Nam Nam!
"Không phải là anh Miễn Dịch." Nam Cung Diệu nói nhàn nhạt, kỳ thật, anh hết sức tôn kính vị chuyên gia máy tính này, bởi vì đây là cao thủ máy tính anh kiếm được từ nước ngoài, chỉ là dù là cao thủ, nhưng bên ngoài vẫn còn có cao thủ khác, làm cho Nam Cung Diệu không khỏi càng thêm bội phục con khủng long này.
"Kia, Diệu tổng, có phải mỹ nữ kia thích ngài không? Nhưng bị Diệu tổng ngài cự tuyệt, sau đó cô ta cố ý làm như vậy." Chuyên gia máy tính còn nói.
"Tôi thấy anh có thể làm nhà văn rồi đó, sức tưởng tượng phong phú như vậy!" Hai người không khỏi đều nở nụ cười, thật ra bây giờ suy nghĩ một chút, khả năng nào cũng có.
"Nếu đối phương không có ác ý, trước hết không cần quản anh ta, anh đi làm việc đi!" Nam Cung Diệu nói nhàn nhạt.
Biệt thự Nam Cung, sau bữa cơm chiều.
Mặc dù Nam Cung Diệu không tin khủng long chính là Nam Nam, nhưng anh vẫn muốn thử xem có phải con trai không, vì vậy anh giống như thường ngày, cầm máy vi tính xách tay của mình ra làm việc.
Đột nhiên, anh mắng một câu.
"Đáng chết! Lại bị nhiễm siêu vi rút!"
Hai đứa bé đang chơi đùa bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 100 chương với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : [email protected]
"Cha làm sao vậy?" Lâm Lâm dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu hỏi, mà Nam Nam vẫn tiếp tục nghiêm túc liều mạng xếp gỗ.
"A, bảo bối, không có gì, nói con cũng không hiểu!" Nam Cung Diệu hết sức bực bội thở dài một hơi.
"Không biết phải làm sao, một chương trình thiết kế bên Mỹ bị người công kích, nhưng làm sao cũng không tìm ra sơ hở? Thật sự là gặp quỷ, ngày mai sẽ phải ký hợp đồng, ở trong lúc mấu chốt này gặp chuyện không may như vậy! Tôi thấy cha phải trở về trường học, tiếp tục cố gắng học tậ, bù lại!"
Nam Cung Diệu hết sức uể oải nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mộ Hi lo lắng nói.
"Anh đi rửa mặt một chút, lát nữa tiếp tục tìm!" Nam Cung Diệu đột nhiên đứng dậy đi tới.
Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu rời đi, cô cũng vội vàng đi theo, chủ yếu là lo lắng cho anh.
Nam Nam và Lâm Lâm nhìn nhau một chút, nhìn thấy cha uể oải, liền không đành lòng, cảm thấy cần phải giúp anh một chút.
"Anh, không phải anh rất lợi hại ư, anh đi tìm xem." Lâm Lâm đề nghị nói.
"Lâm Lâm, em tin tưởng cha là thật làm không được sao?" Nam Nam thật tò mò, chính xác mà nói là không tin, bởi vì giờ phút này cậu hoàn toàn không có xâm nhập siêu vi rút vào trong máy tính, trừ phi là còn có người khác làm như vậy, nếu như vậy, câyh nhất định phải giúp đỡ cha tìm ra, cũng giống như lúc trước trong hệ thống công ty của cha có sơ hở lớn, mà chuyên gia máy vi tính của bọn họ không tìm được, chớ nói chi là cha!
"Anh, vì sao anh lại hoài nghi? Cha rất khổ sở đó!" Lâm Lâm còn nói.
"Được rồi, anh xem một chút." Lâm Lâm và Nam Nam đi tới.
Chỉ là liếc mắt một cái.
"Vấn đề đơn giản như vậy, quá lãng phí chỉ số thông minh của anh rồi!" Nam Nam không dối gạt bĩu môi, nhưng bàn tay nhỏ bé đã bắt đầu làm việc.
Nam Cung Diệu ngồi ở trên lầu, ngồi ở bên máy tính, nhìn hai đứa bé dưới lầu bắt đầu loay hoay máy tính của anh.
Nam Cung Diệu phóng đại hình ảnh trong máy tính, mới vừa nghe được đối thoại của Nam Nam và Lâm Lâm, làm cho anh thiếu chút nữa không thở nổi, đứa nhỏ này giỏi khoác lác, nhưng mắt lập tức trừng lớn, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Nam Nam tung bay, tốc độ đánh bàn phím cực nhanh.
Mặc dù màn hình hiển thị không phải rất rõ ràng, Nam Cung Diệu thấy không rõ nội dung cụ thể của trang web, nhưng vẫn thấy được trạng thái của trang web, đó chính là trang web lập trình, cái này phải là đại học chính quy đó!
Nam Nam chỉ có mười tuổi, điều này sao có thể!
Chỉ chốc lát, Nam Nam rời khỏi máy tính.
"Lâm Lâm, chúng ta đi lên lầu chơi trò chơi đi?" Nam Nam nói.
"Được, mà anh này, anh làm xong rồi sao?" Lâm Lâm hỏi.
"Đồ chơi trẻ con!" Nam Nam nói xong liền lên lầu với em gái.
Nam Cung Diệu ngồi ở bên máy tính, khóe miệng nhếch lên.
"Tên nhóc thối thật cuồng vọng!" Nam Cung Diệu đứng dậy chuẩn bị xuống lầu, thấy Mộ Hi đứng ở cửa, trong tay bưng một ly cà phê.
"Cám ơn." Nam Cung Diệu bưng lấy cà phê, nói lời cảm ơn, vừa đi hai bước liền quay đầu lại, ôn nhu nói.
"Thân ái, em không biết là cần phải ở cạnh con trai nhiều thêm một chút ư?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói.
"Tôi, tôi..." Mộ Hi không nói gì.
Thật ra cô là không dám đối mặt con trai, cho nên mới phải liên tục trốn tránh Nam Nam, đối với con trai, cô mắc nợ nó quá nhiều!