Chương 162:
Editor: May
Lãnh Đông rất bất ngờ, rõ ràng Diệu tổng nói hôm nay nghỉ một ngày, sau đó ngài ấy và Mộ tiểu thư đi chơi, sao lại sẽ ở Las Vegas? Nghe giọng nói vừa rồi, ngàn vạn đừng có chuyện gì, nếu không tất cả mọi người sẽ không chịu nổi!
Nghiệp vụ bên này vẫn luôn là do anh ta quản lý, Diệu tổng rất ít hỏi đến, cho nên có rất ít người bên này biết Diệu tổng, chỉ là mọi người còn cũng biết tổng tài của sòng bạc tên là Nam Cung Diệu, không có ai từng thật sự gặp qua Diệu tổng, chẳng lẽ là có người làm khó dễ dDiệu tổng?
Mẹ kiếp, kẻ không biết sống chết nào vậy hả!
Lãnh Đông không kịp ngẫm nghĩ cẩn thận, vội vàng điện thoại tìm người phụ trách bên đó, gọi tổng giám đốc qua đó, tổng giám đốc nói không ở đó, đang đi công tác! Bất đắc dĩ, Lãnh Đông liền gọi phó giám đốc qua.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông hốt hoảng vội vàng tiến đến từ cửa chính, trực tiếp chạy tới cạnh nhân viên tiếp đãi ở cửa, cũng chính là nhân viên tiếp đãi vừa đón tiếp Nam Cung Diệu kia.
"Có một nam một nữ vừa mới tiến đến, nam rất tuấn tú, nữ rất đẹp? Đúng rồi, nam mặc một thân tây trang màu trắng." Người phụ trách sòng bạc nơm nớp lo sợ hỏi, đây là Lãnh Đông nói cho anh ta biết, bởi vì lo lắng bọn họ nhận không ra Diệu tổng, cho nên nói cho bọn họ biết Diệu tổng mặc chính là tây trang màu trắng.
"Quản lý, có một người, ở bên kia." Nhân viên tiếp đãi chỉ chỉ Nam Cung Diệu nói, thật tò mò quản lý làm sao? Giống như rất lạnh? Toàn thân phát run? Thật ra vị phó quản lý này là đang sợ hãi, cộng thêm sắp gặp tổng tài nên càng khẩn trương, bởi vì cấp bậc như anh ta muốn gặp tổng tài, trên căn bản là không thể nào!
"Chỗ đó, má ơi, trời ạ, ngàn vạn đừng có chuyện gì!" Quản lý vội vàng hấp tấp đi đến chỗ Nam Cung Diệu.
Đi tới bên cạnh Nam Cung Diệu, thấy Diệu tổng đang giảng giải vấn đề kiến trúc cho người phụ nữ bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn có chút tay chân luống cuống, rốt cuộc là cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, hay là chờ bọn họ nói xong, nhưng trợ lý Lãnh của tổng tài nói rõ ràng, bảo anh ta xuất hiện ở trước mắt Diệu tổng trong năm phút, nếu chậm trễ nữa, thời gian liền vượt qua!
Vì vậy, kiên trì.
"Tổng, tổng tài, ngài đã tới." Nam Cung Diệu đang tán gẫu vui vẻ với Mộ Hi, không hiểu bị cắt đứt, rất không vui, quay đầu lại nhìn người đàn ông ở trước mắt.
Vốn vừa rồi vẻ mắt Nam Cung Diệu đang vui sướng, ở một khắc quay đầu lại, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, làm cho người ta đoán không ra là đang suy nghĩ gì?
Mộ Hi thấy vẻ mặt âm lãnh của Nam Cung Diệu, không biết anh muốn làm gì?
"Cái kia, các người tán gẫu, tôi muốn tùy tiện xem một chút?" Mộ Hi vốn tưởng rằng Nam Cung Diệu là người quen với người đàn ông kia, có lẽ có chuyện cần bàn, cho nên Mộ Hi thức thời tránh đi.
"Đợi chút thân ái." Nam Cung Diệu đột nhiên ôn nhu nói, người lạnh lùng vừa rồi giống như hòa tan trong nháy mắt.
"Hả?" Mộ Hi bị xưng hô buồn nôn của Nam Cung Diệu hù dọa, thân ái ? Mình trở thành thân ái của anh khi nào vậy hả? Người đàn ông lãnh khốc này lại sẽ gọi thân ái ? Chỉ là Mộ Hi cảm giác rất ngọt ngào.
Quản lý ở bên cạnh bị hù dọa không dám ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu, nhân viên tiếp đãi vừa mới tiếp đón Nam Cung Diệu thấy quản lý một mực cung kính với đôi nam nữ này như thế, chẳng lẽ đôi nam nữ này có lai lịch? Đúng lúc này.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 100 chương với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : [email protected]
"Anh đến đây." Nam Cung Diệu phất phất tay về phía nhân viên tiếp đãi vừa rồi kia, ý bảo anh ta qua đây, chỉ thấy người đàn ông đó vui vẻ chạy qua, anh ta không dám thất lễ! Người mà cả quản lý của bọn họ cũng sợ, bọn họ càng không dám chọc!
"Mang vị tiểu thư này đi dạo khắp nơi, nếu như cô ấy muốn chơi liền đưa tiền cắc cho cô ấy, tất cả tiêu phí ghi vào sổ sách của sòng bạc." Giọng nói của Nam Cung Diệu lần nữa trở về lạnh như băng trước sau như một.
Lúc này nhân viên tiếp đãi liền trợn tròn mắt. Cái gì? Tất cả phí ghi vào sổ sách của sòng bạc, anh ta cũng không có đặc quyền lớn như vậy!
"Quản lý?" Nhân viên tiếp đãi ném ánh mắt cầu cứu về phía quản lý, ý là làm sao bây giờ?
"Nhìn cái gì vậy, nhanh mang vị tiểu thư này đi đi." Quản lý sòng bạc bị hù dọa, đầu đầy mồ hôi, tổng tài muốn nợ, đương nhiên liền cho nợ, sòng bạc này vốn chính là tài sản dưới danh nghĩa của tập đoàn Nam Cung, chủ nhân nói làm sao liền làm thế đó? Nhân viên phục vụ không có mắt này, đây không phải là tìm việc cho anh ta ư!
"Dạ dạ." Nhân viên tiếp đãi cuống quít mang theo Mộ Hi rời khỏi mảnh đất thị phi này, nếu quản lý đã lên tiếng, anh ta liền không lo lắng .
Nhân viên tiếp đãi nhìn Mộ Hi một chút, lại nhìn quản lý bọn họ, chẳng lẽ là người quen?
Nhân viên tiếp đãi dẫn Mộ Hi đi dạo.
"Xin hỏi, cô quen biết với quản lý của chúng tôi ư?" Nhân viên tiếp đãi tò mò hỏi Mộ Hi.
"Người kia sao?" Mộ Hi chỉ chỉ người nói chuyện với Nam Cung Diệu.
"Đúng vậy." Nhân viên tiếp đãi lễ phép trả lời, giờ phút này anh ta cũng không dám lại khinh thường Mộ Hi nữa.
"Không biết." Mộ Hi trả lời nhàn nhạt, nhân viên tiếp đãi đột nhiên buông tâm xuống, không phải người quen là tốt rồi, nếu không đắc tội thân thích của quản lý cũng không hay!
"Chỉ là, có thể anh ta là bạn của Nam Cung Diệu?" Mộ Hi vẫn trả lời nhàn nhạt, con mắt thỉnh thoảng liếc về bàn đánh bạc.
"Nam, Nam, Nam..." Người đàn ông lặp lại lời nói.
"Là Nam Cung Diệu." Mộ Hi cho là anh ta không nghe rõ tên Nam Cung Diệu, cho nên lại lặp lần nữa.
"Có phải Nam Cung Diệu - tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung không?" Nhân viên tiếp đãi run rẩy hỏi, mặc dù là chưa từng gặp qua tổng giám đốc, nhưng anh ta còn biết rõ tên tổng giám đốc là gì.
"Đúng vậy, anh cũng biết tập đoàn Nam Cung sao, thật lợi hại." Mộ Hi nghĩ thầm đây chính là ở nước Mỹ, thế nhưng lại có người biết tập đoàn Nam Cung, xem ra danh tiếng tập đoàn Nam Cung rất lớn.
"Thật sự là Nam, Nam Cung..." Nhân viên phục vụ hóa đá, anh ta vừa mới nghe được thật sự là tên Nam Cung Diệu sao?
"Ừ, là Nam Cung Diệu, làm sao vậy?" Mộ Hi hoang mang, không phải là Nam Cung Diệu thôi ư? Sao anh ta lại dùng ánh mắt đó nhìn cô, giống như cô là khủng long, vì sao nhìn anh ta lại sợ hãi như vậy?
"Thật sự là Nam Cung Diệu của tập đoàn Nam Cung?" Nhân viên phục vụ không cam lòng lại hỏi lần nữa, dù sao cái tên này đối với kẻ tiểu lâu la như anh ta mà nói chính là giống như thân trong truyền thuyết, cơ hội có thể gặp mặt gần như là số lẻ, không nghĩ tới hôm nay sau khi nhìn thấy, anh ta còn vô lễ như vậy, thật sự là hối hận muốn chết!
"Đúng vậy, chẳng lẽ ở đây còn có người tên là Nam Cung Diệu ư?" Mộ Hi nhìn thấy vẻ mặt nhân viên phục vụ hết sức nghi hoặc, là mình biểu đạt không rõ ràng lắm, hay là thính lực của anh ta có vấn đề?
"Á!" Nhân viên phục vụ sợ hãi lập tức tè ra quần, hung hăng dùng tay đánh chính mình!
"Anh?" Mộ Hi sợ hết hồn, người này lớn như vậy lại tè ra quần, còn là trước mặt mọi người.
"Tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, van cầu cô giúp tôi cầu xin với tổng giám đốc, đừng đuổi tôi, van cầu cô nói chuyện giúp tôi, đừng đuổi tôi?" Nhân viên phục vụ ảo não trực tiếp đánh miệng của mình. Cúi đầu khom lưng, đã không phải là bộ dáng nhìn thấy khi mới vào cửa.
"Anh, vì sao anh lại cầu xin tôi, tôi không giúp được anh đâu!" Mộ Hi không hiểu nói, sao người này lại sợ đến tè ra quần chứ? Bọn họ chỉ là tùy tiện đi dạo, lại không nói gì thêm?
"Cô giúp tôi cầu xin với tổng giám đốc đi, tôi không phải là người, tôi không phải là người, có mắt như mù..." Nhân viên phục vụ ăn nói khép nép.
"Tổng giám đốc gì? Tổng giám đốc nào?" Mộ Hi chỉ chỉ bên kia, một người là Nam Cung Diệu, một người là một người đàn ông không biết!
"Chính là Diệu tổng, cô giúp tôi một chút, đừng để Diệu tổng đuổi tôi, cầu xin cô, cầu xin cô?" Nhân viên phục vụ liên tục cầu xin Mộ Hi.
"Anh nói Nam Cung Diệu là tổng giám đốc ở đây? Làm sao có thể? Ở đây lớn như vậy, là của anh ta ư?" Mộ Hi không thể tin được, mặc dù biết rõ anh rất có tiền, nhưng không thể nào sẽ có nhiều tài sản như vậy ở nước Mỹ chứ! Thật không thể tin dược!
"Diệu tổng chính là tổng giám đốc ở đây của chúng tôi, cầu xin cô giúp tôi một chút?" Người đàn ông tiếp tục cầu xin.
"A, thực là của anh ta, tôi biết rồi. Anh, có phải anh nên đi thay quần áo trước không?" Mộ Hi chỉ chỉ quần của anh nói, đây coi là cái gì hình tượng!
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi sẽ đi ngay, tôi sẽ đi ngay..." Người đàn ông chạy chậm một đường tới cầu thang.
Mộ Hi vừa nhìn nhân viên phục vụ rời đi, chính mình dứt khoát tùy tiện đi dạo, dù sao đây là chỗ của Nam Cung Diệu, người đàn ông này thật sự lợi hại, ở chỗ này lại còn có sòng bạc lớn như vậy!
Mộ Hi ngó ngó bên này, xem bên kia một chút, cảm giác hết sức kỳ lạ quý hiếm, đây là sòng bạc đó, trước kia chỉ từng thấy trong TV, tới hiện trường vẫn là lần đầu tiên.
"Tiểu thư cần giúp gì không? Tôi là nhân viên phục vụ ở đây?" Một cô gái xinh đẹp khêu gợi đi đến, mặc vô cùng ít, trên đầu còn mang theo hai lỗ tai thỏ.
"Cám ơn, tôi chỉ là tùy tiện xem một chút." Mộ Hi mỉm cười nói.
"Ở đây không gì tốt để chơi, bên trong phòng riêng mới có ý tứ, cô nhất định chưa thấy qua đúng không?" Nhân viên phục vụ cũng mỉm cười nói, Mộ Hi nghe cô ta nói như vậy, trong lòng nhất thời rất tò mò.