Chương 157:
Editor : May
Bây giờ Mộ Vũ Hàn là thân phận mới, bắt đầu mới
"Hôm nay cô ấy rất đẹp, tôi thích, chỉ là cô ấy không phải tài sản riêng của anh." Nhạc Phàm nói.
"Cô ấy đương nhiên không là tài sản riêng của tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi." Nam Cung Diệu nói nghiêm túc, giọng nói không có lạnh lùng như trước, mà phát ra từ suy nghĩ trong lòng.
"Lâm Lâm là con của anh?" Nhạc Phàm hỏi.
"Làm sao anh biết Lâm Lâm?" Nam Cung Diệu tò mò hỏi, Nhạc Phàm biết mình lỡ miệng, mới vừa rồi anh ta đáp ứng giữ tất cả bí mật cho Mộ Hi, cho nên.
"Tôi phải đi, xin lỗi không tiếp được." Nhạc Phàm nói xong, người đã đi đến bãi đổ xe.
Nam Cung Diệu cảm giác chuyện càng ngày càng phức tạp, sao Mộ Hi lại biết Nhạc Phàm? Chẳng lẽ bọn họ là bạn bè ở nước Mỹ? Đáng chết, người phụ nữ này thiết kế nhân vật nam cũng là lấy hình mẫu anh ta thiết kế, chẳng lẽ giữa bọn họ có chuyện gì ư?
Trở lại tiệc rượu, Nam Cung Diệu đi tới bên cạnh Mộ Hi, lạnh lùng nhìn Mộ Hi.
"Nhìn cái gì vậy, không nhận ra ư?" Mộ Hi bị anh nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, vì vậy hỏi.
"Hai người quen biết từ khi nào? Vì sao em thấy được anh ta liền vui vẻ như vậy?" Nam Cung Diệu nhìn chằm chằm Mộ Hi hỏi, Mộ Hi không thích giọng điệu như phẩm vấn phạm nhân như vậy, tâm tình lập tức rất tệ.
"Có cần nhất nhất hồi báo bạn bè của tôi với anh không? Anh là ai, vì sao có thể nói chuyện với tôi như vậy?" Mộ Hi tức giận nói.
"Anh là người đàn ông của em, em tốt nhất hiểu rõ." Nam Cung Diệu nói xong, bóp lên PP của Mộ Hi một cái, sau đó dùng sức ôm Mộ Hi vào trong ngực, miệng dán lên gò má Mộ Hi.
"Người phụ nữ của anh, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ!" Nam Cung Diệu thấp giọng nói, hận không thể ăn Mộ Hi vào trong bụng.
"Tự kỷ!"
"Thỏ trắng nhỏ đã được nuôi thành thỏ trắng lớn." Mộ Hi hơi đỏ mặt, tên lưu manh này, đôi mắt trực tiếp nhìn cô chằm chằm.
Trời ơi, ban cho cô một miếng đậu hủ đi! Đụng chết rồi tính! Người đàn ông đáng giận này lại đẹp trai lưu manh ở trước mặt mọi người, còn là đặc biệt lưu manh yêu thương sỗ sàng!
Mộ Hi hung hăng giẫm một cước lên trên chân Nam Cung Diệu, muốn né ra quấy rầy của anh.
Mộ Hi suy nghĩ rất tốt, trước giẫm anh một cước, sau đó né ra. Đáng tiếc, cô đã quên người đàn ông trước mặt mình là ai, Nam Cung Diệu bá đạo như thế, sao có thể như cô mong muốn, cho nên.
Nam Cung Diệu ôm chặt Mộ Hi vào trong ngực.
"Muốn chạy, em cũng không hỏi xem anh có chịu hay không?"
"A, anh, tôi..." Mộ Hi không muốn tức giận ở nơi công cộng, không có nghĩ đến da mặt của người đàn ông này dày như vậy, nhiều người ở đây như thế, anh không coi ai ra gì liền sỗ sàng.
"Em rất thơm." Nam Cung Diệu hạ thấp giọng nói.
"A, có người tới, nhanh buông tay..." Mộ Hi thấy có một người nước ngoài và một vị mỹ nữ đi đến.
Nam Cung Diệu đương nhiên cảm giác được có người đến gần, anh rất mất hứng buông Mộ Hi ra, trong nháy mắt, thần sắc trên mặt trở nên rất lạnh lùng.
"Diệu tổng, chào ngài." Đối phương dùng tiếng Trung chào hỏi với Nam Cung Diệu.
"Hóa ra là Jameson tiên sinh, chào ngài." Nam Cung Diệu thân sĩ bắt tay.
"Người bạn kia của tôi muốn kết giao bạn bè với Diệu tổng, không biết Diệu tổng có nể mặt không?" Vị Jameson tiên sinh kia chỉ chỉ mỹ nữ tóc vàng bên cạnh, chỉ thấy mỹ nữ tóc vàng tiến lên ôm Nam Cung Diệu hôn một cái.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 40 chương với giá rẻ liên hệ : [email protected]
Lúc ấy Mộ Hi liền đổ bình dấm chua.
"Kết giao bạn bè đương nhiên có thể, chỉ là xin lỗi, tôi đã có bạn gái ." Nam Cung Diệu chứng tỏ lập trường.
Bởi vì anh biết rõ người nước ngoài này có ý gì, đây là lễ vật đặc biệt sắp xếp cho anh?
"Không cần sẽ rất đáng tiếc nha." Mặt Mộ Hi mỉm cười, nhìn nhìn Nam Cung Diệu, nói thầm nho nhỏ, chỉ có Nam Cung Diệu có thể nghe rõ.
Nam Cung Diệu không để ý đến cô, vẫn rất lịch sự nói chuyện với người nước ngoài.
"Thân ái, cô gái nhỏ kia giống như có ý tứ với anh nha." Mộ Hi vừa nhỏ giọng thì thầm, vẻ mặt vẫn rất tao nhã, người ở bên ngoài nhìn thấy chính là trao đổi bình thường.
Nam Cung Diệu vẫn không để ý tới cô, nghĩ thầm: Cô vợ nhỏ đây là đang mượn lần này để báo thù. Hừ! Trở về sẽ thu thập cô!
"Ô, thỏ trắng nhỏ của cô gái kia rất lớn đó" Mộ Hi vẫn là mỉm cười nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, đắc ý nhìn nhìn Nam Cung Diệu, nghĩ thầm: Tên này rất biết giả bộ!
"Thân ái, anh có từng ngủ với gái Tây chưa?" Mộ Hi làm bộ quay đầu lại nhìn đằng sau, cố ý tiến miệng đến bên cạnh lỗ tai Nam Cung Diệu nói, sau đó còn rất tao nhã bưng một ly rượu đỏ lên từ trong tay phục vụ đi qua bên cạnh, từ từ thưởng thức.
Giọng nói Mộ Hi đặc biệt thấp, giống như là ma âm, mang theo đầu độc, tâm tính thiện lương của Nam Cung Diệu như bị giấy thô ráp nhẹ nhàng ma sát một chút, co rúm từng chút một.
Người phụ nữ đáng chết này đang ghen ư? Hay là đàn tán tỉnh anh? Vì sao cảm giác thân thể không khỏi bị kích thích!
Cuối cùng nói xong với người nước ngoài rồi, Nam Cung Diệu rất lịch sự cáo biệt, bởi vì vị này chính là khách hàng lớn nhất của công ty bọn họ, hơn nữa hai người bởi vì hợp tác lâu dài, đã từ quan hệ hợp tác thăng cấp thành quan hệ bạn tốt.
Sau khi Jameson rời đi, Nam Cung Diệu kéo Mộ Hi đi ra ngoài.
"Á, anh làm gì? Buông tay." Mộ Hi gầm nhẹ.
Sau đó lại bị Nam Cung Diệu cứng rắn nhét vào trong xe, ngay sau đó xe chạy nhanh rời đi.
Trở lại khách sạn.
Mộ Hi mệt mỏi cởi giày cao gót xuống, sau đó chân không ngồi ở trong ghế sofa.
"Cởi xuống lễ phục đuôi dài kia." Nam Cung Diệu thấy cô mặc lễ phục dài như vậy, cực kỳ không tiện, thật ra, vừa vào cửa liền cởi ra, chỉ sợ Nam Cung Diệu hiểu lầm cô, cho nên mới liên tục chịu đựng, nếu anh đã nói cởi ra, vậy thì cởi thôi, mặc dù mặc vào rất đẹp mắt, nhưng lại không thoải mái!
Mộ Hi cởi hết, tùy tiện cầm một bộ đồ ngủ mặc vào, nằm lười nhác ở trên giường lớn, cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Lâm Lâm.
"Alo? Bảo bối, có nhớ mẹ không?" Mộ Hi ôn nhu hỏi.
"Dĩ nhiên nhớ rồi, mẹ có nhớ con không?" Lâm Lâm dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu nói.
"Mẹ rất nhớ con nha." Mộ Hi vừa nói, vừa leo lên giường, nâng hai chân lên, bộ dáng hết sức thoải mái.
Lúc này, Mộ Hi đã sớm quên chuyện trêu chọc Nam Cung Diệu ở tiệc rượu.
"Con phải nghe lời anh trai Nam Nam, đừng nghịch ngợm đó?"
"Biết rõ, thật dong dài!" Lâm Lâm không kiên nhẫn nói.
"Này? Đứa bé này, con có thái độ gì vậy, mẹ ở xa như vậy gọi điện thoại cho con, con lại nói chuyện với tôi như vậy? Mẹ rất thương tâm đó! Coi chừng mẹ về nhà đánh pp nhỏ của con." Mộ Hi cười nói, ai ngờ lúc này Nam Cung Diệu đã trần trụi đi đến, liên túc vén đồ ngủ của Mộ Hi lên phía trên, bắt đầu vân vê chà xát pp của cô.
Nam Cung Diệu lại đưa miệng đến gần lỗ tai Mộ Hi, nhỏ giọng nói, bởi vì lo lắng Lâm Lâm nghe được.
"Em dám đánh pp của con gái anh, anh liền đánh pp của em. Mới vừa rồi là ai nói để cho anh lên trên gái Tây, hiện tại anh sẽ nói cho em biết, anh muốn lên em."
Nam Cung Diệu cưỡi lên người Mộ Hi từ phía sau, chuẩn bị tiến công.
"Không, không muốn." Mộ Hi không cẩn thận nói ra khỏi miệng.
"Mẹ là không muốn nói nữa ư, Lâm Lâm cúp đấy? Được rồi, vậy chúng ta gặp lại sẽ nói chuyện sau nhé!" Thật ra, lúc này Mộ Hi thật muốn nhanh chóng cúp điện thoại, nhưng thật sự là không tiện!
"À? Được." Mộ Hi bất đắc dĩ nói .
"Thật sự được, vậy được rồi, vậy anh muốn tiến vào." Nam Cung Diệu nhỏ giọng nói, thật ra anh biết rõ Mộ Hi là đang nói chuyện với Lâm Lâm, nhưng anh lại cố ý hiểu như vậy.