Chương 154:
Editor: May
"Sợ?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Nói nhảm, anh không tin thì anh thử những động tác kia xem, đến bây giờ eo người ta vẫn còn đau, chân cũng đau!" Mộ Hi oán trách nói.
"Oh, không phải em rất lợi hại ư?"
"Lợi hại cái đầu anh, anh như vậy, ai chịu nổi? Hận không thể tháo người ta thành tám khối, anh có thể mang chân của anh lên bên cạnh cổ của mình không? Anh nghĩ rằng tôi là quần áo ư, có thể tùy tiện gấp lại! Tôi là người có máu có thịt, không phải là Transformers!"
Nam Cung Diệu nghe Mộ Hi nói, nhịn không được cười ha ha ha rộ lên.
"Chỗ đó còn sưng sao?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Chỗ nào sưng?" Mộ Hi không hiểu hỏi.
"Cửa động phía dưới còn sưng không?" Nam Cung Diệu dùng ánh mắt chỉ chỉ phía dưới.
"Nam Cung Diệu, anh có thể nói lời văn minh một chút không, thật sự là không chịu nổi anh mà!" Mộ Hi mắc cỡ, mặt gần như muốn nhỏ ra máu.
"Reng reng reng..." Chuông điện thoại cắt đứt cãi vả của hai người, Nam Cung Diệu không có ý muốn nghe điện thoại, Mộ Hi đành phải đi tới, cầm điện thoại lên.
"Xin chào." Mộ Hi ưu nhã nói, Nam Cung Diệu ở một bên nhìn chăm chú, người phụ nữ này nói chuyện với anh thì dữ dội như thế, nhưng tại sao lại lễ phép như vậy với người ngoài chứ?
"Vâng, biết rõ ." Mộ Hi cúp điện thoại xong, rất vui vẻ.
"Hóa ra là bảo chúng ta ăn cơm, Diệu tổng thân ái, chúng ta đi thôi?" Mộ Hi chà xát hai tay, mong đợi nhìn Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu hơi nhíu mày. Đáng chết! Nghĩ đến ăn cơm liền vui vẻ hơn nhìn thấy anh!
"Ừ." Thấy ánh mắt chờ đợi của Mộ Hi, Nam Cung Diệu không đành lòng cự tuyệt cô, lạnh lùng ừ một tiếng.
"Cái kia, nếu như Diệu tổng không đói bụng, có thể đi sau cũng được, chúng ta đi ăn trước, ok?" Mộ Hi cười hì hì nói, trong lòng nghĩ: Cùng nhau dùng cơm với người lạnh như băng này, hết sức ảnh hưởng tới khẩu vị! Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt không ngừng biến đổi của Mộ Hi, biết rõ cô đang đánh tính toán gì!
"Các người? Em ăn với ai?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : [email protected]
"Chính là Lãnh Đông, dáng dấp đẹp trai, ăn cơm chung với anh ta rất có khẩu vị." Mộ Hi hưng phấn nói.
Mặt Nam Cung Diệu đen thui, dáng dấp đẹp trai, có đẹp trai bằng anh không!
"Đi ăn cơm." Nam Cung Diệu nói xong đi ra ngoài.
"Anh đói à?" Mộ Hi hoài nghi hỏi.
"Đói, không ăn cơm, em muốn để anh ăn em sao?" Nam Cung Diệu chợt quay đầu lại, đầu Mộ Hi đụng vào trên ngực anh.
"Chao ôi!" Mộ Hi bị đau xoa xoa đầu.
"Em đụng phải là anh, em chao ôi cái gì!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Tôi đụng anh, nhưng thân thể anh quá cứng nha?" Mộ Hi ủy khuất nói.
"Em không sợ chỗ cứng nhất, chút độ cứng này thì tính là cái gì!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Anh, thực lưu manh!" Mộ Hi thở phì phì chạy ra ngoài.
Đi vào thang máy, rất nhiều người, bởi vì là thời gian ăn cơm, cho nên đúng lúc là thời gian đi thang máy cao điểm.
Khi Mộ Hi đang chờ thang máy, Nam Cung Diệu đã qua đến, Lãnh Đông và người phụ trách công ty quảng cáo cũng đi đến theo.
"Diệu tổng, thời gian này có rất nhiều người." Lãnh Đông nói.
"Ừ, đợi chút đi."
Thang máy mở ra, bốn người Mộ Hi và Nam Cung Diệu đi vào, bên trong đã không ít người, đều là một vài người ngoại quốc.
Người trong thang máy thấy bốn người tiến vào, không khỏi nhìn về phía bọn họ, bị hấp dẫn nhất chính là cô gái Trung Quốc kia, không chỉ có bộ dạng xinh xắn, hơn nữa vóc người còn rất tốt. Nam Cung Diệu cảm giác được ánh mắt những người kia đang quét tới quét lui trên người Mộ Hi, vì vậy, anh dùng một tay kéo Mộ Hi vào trong ngực.
Lãnh Đông và người phụ trách công ty quảng cáo đồng thời cả kinh, Diệu tổng chưa bao giờ thương hương tiếc ngọc, hôm nay sao vậy? Lại có thể làm hộ hoa sứ giả.
Bởi vì bọn họ ở chính là gian phòng xa hoa, cho nên tương đối cao, thang máy đi vào tầng tiếp theo, lại vô một số người, người người chen chúc, Nam Cung Diệu dứt khoát dùng một tay ôm Mộ Hi vào trong ngực, thân thể theo sát Mộ Hi. Anh thà rằng chính mình cản cho cô, cũng không thể tiện nghi cho những người đàn ông kia!
"Cái này..." Mộ Hi có chút xấu hổ nói, bên cạnh nhiều người như vậy, anh đây là muốn làm gì?
"Câm miệng." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, mặc dù giọng nói rất lạnh, nhưng tay ôm Mộ Hi lại rất ôn nhu.
Người trong thang máy rất nhiều, nhất là còn có Lãnh Đông và người kia, Mộ Hi đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, tận lực biểu hiện bình tĩnh một chút.
Ai ngờ, Mộ Hi cảm giác đằng sau có đồ chống lên cô, lúc này trong lòng không có cách nào bình tĩnh nữa, giọng có chút khô, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tận lực biểu hiện như không có gì xảy ra.
Nhưng mà vật phía sau càng ngày càng càn rỡ, còn len lén ma sát cô.
Mộ Hi bất đắc dĩ , mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Nam Cung Diệu, dùng ánh mắt cảnh cáo anh: Người anh em của anh hết sức không thành thật, tốt nhất quản lý nó, nếu không...
Ai ngờ, Nam Cung Diệu lại không thèm nhìn Mộ Hi, con mắt nhìn chằm chằm phía trước, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, mạnh mẽ - - bình tĩnh, đủ - - trầm ổn, Mộ Hi không nói gì!
Mộ Hi bị Nam Cung Diệu chà sát đến vô cùng khó chịu, trong lòng ngứa ngáy! Ai da, sao mình lại không có định lực như vậy chứ!
Rốt cuộc thang máy đã tới nhà hàng, phần lớn mọi người đi ra nhà hàng. Một khắc Mộ Hi đi ra nhà hàng, cảm giác rốt cuộc trái tim là của mình đã khôi phục nhịp đập bình thường.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đám người Mộ Hi và Nam Cung Diệu đi ra nhà hàng.
Nam Cung Diệu đi tuốt ở đằng trước, Mộ Hi và Lãnh Đông đi theo ở phía sau, tay nhỏ của Mộ Hi lặng lẽ đâm Nam Cung Diệu một chút.
Nam Cung Diệu quay đầu lại nhìn Mộ Hi không nói lời nào, mặt Mộ Hi đỏ bừng, cô tận lực làm cho mình nhìn tự nhiên một chút, cô ôn nhu cởi bỏ nút áo khoác của Nam Cung Diệu.
"Người phụ nữ này, em đang làm gì?" Nam Cung Diệu hoang mang, nhìn mặt Mộ Hi rất đỏ, biết rõ trong thang máy chà xát cô rất lợi hại, trong lòng đang suy nghĩ cô không đến mức muốn lên anh ở ngay trong giữa đại sảnh sáng trưng này chứ?
"Cái kia... nhìn rõ như vậy." Mộ Hi cởi bỏ toàn bộ nút áo của Nam Cung Diệu, để cho áo khoác của anh mở rộng hơn, bởi vì phía dưới của anh có chút cao, hy vọng sẽ không ảnh hưởng hình tượng!
Mộ Hi giải thích, Nam Cung Diệu đương nhiên hiểu, hóa ra người phụ nữ này lo lắng chỗ cao của anh bị người phát hiện, có ý tứ.
Nam Cung Diệu không có bất kỳ vẻ mặt nào, tiếp tục đi lên phía trước.
Trong nhà hàng có rất nhiều người đều đang nhìn bọn họ, Mộ Hi cảm giác bầu không khí rất khẩn trương, chẳng lẽ bọn họ đều phát hiện thứ bên trong của Nam Cung Diệu, ánh mắt khác thường của mọi người làm cho Mộ Hi rất bất an.
"Xảy ra chuyện gì?" Mộ Hi không khỏi hỏi một câu.
"Hả?" Mặc dù Nam Cung Diệu đi tuốt ở đàng trước, nhưng cũng nghe được tiếng nói của Mộ Hi.
"Vì sao tất cả mọi người đều nhìn chúng ta?" Mộ Hi cảm giác loại cảm giác này là lạ, trước kia cũng từng tham gia tất cả hội gặp mặt vẽ tranh lớn nhỏ, cũng từng được mọi người chú ý, nhưng ánh mắt của những người kia đều rất vui vẻ, nhưng hôm nay, sao ánh mắt của những người này lại quái lạ như vậy ! Có loại cảm giác nói không ra lời.
"Không có gì, bọn họ nhàn rỗi thôi!" Nam Cung Diệu nhìn chung quanh một chút, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào.
Mộ Hi hoang mang. Nhàn rỗi ư? Chẳng lẽ ăn cơm không phải là một công việc? Vì sao tất cả mọi người lại nhàn rỗi được chứ?
Thật ra, sở dĩ người trong nhà hàng nhìn bọn họ như vậy, hoàn toàn là bởi vì bọn họ là tổ hợp hết sức đẹp mắt.
Người đàn ông dẫn đầu mặc một thân tây trang màu đen, thân hình cao lớn khôi ngô, toàn thân tản ra ngang ngược, ngũ quan tuấn mỹ vô cùng lãnh khốc, một loại phong độ vương giả khí áp quần hùng.
Cô gái Trung quốc đằng sau, mặc dù vóc dáng không cao, nhưng lại cực kỳ ngọt ngào, giống như là anh đào chín hồng, làm cho người ta liếc mắt nhìn liền không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, kìm lòng không được muốn nếm thử mùi vị của cô.