Chương 127: Cơn choáng sau khi sinh (1)
Khang Hân đứng ở một bên sợ tới mức cũng không nhúc nhích, lúc nào thì cô ta từng gặp qua cảnh này, cảnh vừa rồi cho dù là ở trong TV, trên phim cũng chưa từng như vậy, cắt thịt từng chút từng chút, thật tanh mùi máu, thật quá tàn nhẫn.
Khang Hân đứng ở đó ngây ngốc, giống như mất hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Sau khi tất cả sát thủ đều bị Nam Cung Diệu thu phục, anh một tay liền kéo Khang Hân đi.
Rẽ một chỗ ngoặt, Nam Cung Diệu buông ra Khang Hân.
"Cô đi nhanh đi, chuyện hôm nay cô coi như không biết, bởi vì cô biết càng ít càng tốt, chuyện hôm nay nếu cô dám nói ra, hậu quả khó có thể tưởng tượng, biết chưa?"
Nam Cung Diệu quay đầu rời đi, Khang Hân sợ đến ngốc rồi, cô là bị Nam Cung Diệu dọa cho ngốc, không nghĩ tới anh lợi hại như vậy, còn đáng sợ như vậy!
Mấy tên sát thủ kia là Âu Dương Hàn phái tới, đặc biệt trợ giúp Khang Hân thu phục Nam Cung Diệu, vốn định sắp xếp cho Nam Cung Diệu cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, ai ngờ lại thành toàn quân bị diệt.
Sau khi Nam Cung Diệu rời khỏi, đụng phải Lãnh Đông lái xe đến, anh ấy không yên tâm Diệu tổng.
"Anh Diệu, anh sao rồi?" Lãnh Đông nhìn thấy trên người Nam Cung Diệu toàn là máu, lo lắng hỏi.
"Ai bảo cậu đến? Mộ Hi phải làm sao?" Nam Cung Diệu thấy Lãnh Đông xuất hiện, trong lòng hết sức lo lắng, chỉ có Lãnh Đông ở bệnh viện, anh mới yên tâm.
"Phu nhân bên kia, anh Diệu yên tâm, tôi đã sắp xếp xong xuôi, đều là cao thủ đứng đầu trong Độc Dược, anh Diệu, anh có bị thương không?" Lãnh Đông thấy quần áo của Nam Cung Diệu còn giống như đang chảy máu.
"Tọi không sao, đây là chó Nhật, máu của Nhật Bản, đưa tôi trở về biệt thự Thắng Cảnh, bộ dạng này sẽ dọa đến Mộ Hi." Mặt Nam Cung Diệu không chút thay đổi nói.
Đi vào biệt thự, Nam Cung Diệu trực tiếp tới phòng tắm, rửa đi vết máu trên mặt, trên tay, sau đó lại tắm qua, rồi đi ra, đi vào phòng ngủ, mặc một bộ quần áo sạch sẽ đi ra.
"Đem những quần áo này ra ngoài đốt, tôi muốn tới bệnh viện."
"Vâng, anh Diệu." Lãnh Đông cầm lấy đi ra ngoài.
Nam Cung Diệu đi vào bệnh viện, vốn là vẻ mặt âm u lạnh lẽo trong nháy mắt biến mất không ẩn giấu không còn hình bóng, theo mà đến chính là khuôn mặt mỉm cười, hoàn toàn không giống người đàn ông tàn khốc vừa rồi.
"Bà xã, như thế nào khá hơn chút nào không?" Nam Cung Diệu hỏi Mộ Hi, tiện tay đặt lên trán cô thử nhiệt độ cơ thể.
"Em không sao." Mộ Hi mỉm cười nói.
"Hình như hết nóng rồi, đầu còn choáng sao?" Nam Cung Diệu quan tâm hỏi.
"Em rất khỏe." Mộ Hi làm nũng nói, thấy ông xã quan tâm như vậy, trong lòng hết sức ấm áp, cũng hết sức cảm động.
"Mẹ, vất vả rồi, lát nữa con bảo Lãnh Đông tới đón mẹ, buổi tối con gác đêm, ban ngày liền phiền mẹ rồi." Nam Cung Diệu rất lễ phép nói.
"Đứa nhỏ ngốc, người một nhà khách khí cái gì, hơn nữa mẹ lại không có chuyện làm, vừa vặn có thể giải sầu." Mộ Y Na cười nói, kỳ thật, chăm sóc con gái, bà rất thích ý, nhất là Mộ Hi sắp sinh. Nhìn Mộ Hi lại làm mẹ, bà hết sức hạnh phúc.
Thấy Nam Cung Diệu hết sức dịu dàng với Mộ Hi, bà rất vui, hơn nữa, cũng không muốn làm bóng đèn, cho nên liền ngoan ngoãn để Lãnh Đông đón đi.
Mẹ Mộ Hi vừa đi, Hàng Thiên Vũ cùng với Nam Cung Nhiên mang theo trái cây bước vào.
"Chị Mộ Hi khỏe lên chưa?" Nhiên Nhiên đi đến trước giường bệnh, sờ sờ bụng Mộ Hi.
"Chị khá hơn nhiều rồi, cám ơn em tới thăm chị." Mộ Hi mỉm cười nói.
"Chị Mộ, kỳ thật, em không có tốt như vậy, chị cũng không cần cảm động, tất cả đều là do ông già này muốn đến, em đành phải đến lảm nhảm cùng anh ta!" Nhiên Nhiên chỉ chỉ Hàng Thiên Vũ nói. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
"Này? Ai là ông già?" Hàng Thiên Vũ nghe thấy Nam Cung Nhiên nói anh già, trong lòng cực kỳ khó chịu.
"Ở đây ngoại trừ anh Diệu, còn có ông già khác sao sao?" Vẻ mặt Nam Cung Nhiên vô tội nói.
"Cô, lợi hại, tôi nói không lại cô được chưa?" Hàng Thiên Vũ bất đắc dĩ nói, thật sự là xúi quẩy, chọc phải một cô gái xảo trá tai quái như vậy, quả thực là mình không có việc đi tìm việc, hơn nữa còn tìm cái tổ tông.
"Đáng đời anh, ai bảo anh trêu chọc tôi." Nam Cung Nhiên tức giận nói.
"Bà cô, nếu như tôi biết là như vậy, tôi tình nguyện để cô báo cảnh sát bắt tôi, cũng sẽ không đầu óc mơ hồ chọc phải cô!" Hàng Thiên Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Ông già, anh xứng đáng sao, ai bảo anh không đứng đắn, muốn dùng quy tắc ngầm với tôi, tôi không làm mua bán lỗ vốn, cho nên anh dám ngầm tôi, vì sao tôi không thể nói quy tắc ngầm với anh!" Nam Cung Nhiên nói.
"Cô là phụ nữ nha, tôi hoài nghi bên trong cô không phải là phụ nữ? Lỗ mãng, thô tục như vậy!" Hàng Thiên Vũ nói, kỳ thật, ý của anh nói là cô thực chất rốt cuộc là đàn ông hay là phụ nữ, nhưng mọi người ở đây hiểu thành quần áo bên trong.
"Ông già, bên trong không phải anh cũng nhìn rồi sao? Còn có gì hoài nghi!" Nam Cung Nhiên phản đối nói.
"Cô - - rốt cuộc có biết xấu hổ hay không, thật sự là cẩu huyết!" Hàng Thiên Vũ không nghĩ đến cô gái này thế nhưng nói như vậy, đây chính là bí mật giữa bọn họ, cô vậy mà lớn tiếng khoe khoang khắp nơi, thật sự là mất mặt!
"Khụ khụ, Nhiên Nhiên, ngoại trừ xem một chút, anh ta còn làm cái khác hay không?" Nam Cung Diệu lo lắng hỏi, dù sao em họ còn rất nhỏ, ngộ nhỡ Hàng Thiên Vũ không giữ được, ăn sạch sẽ Nhiên Nhiên liền thảm!
"Đương nhiên là có." Nam Cung Nhiên nói.
"Này? Cô gái, cô không cần quá trớn, loại chuyện như vậy cũng không thể nói lung tung." Hàng Thiên Vũ có chút thiếu kiên nhẫn, ở một bên hét to.
Kỳ thật, ngày đó nếu như không phải là bởi vì tính cách nha đầu kia cực kỳ giống Mộ Hi năm đó, anh ta chắc là sẽ không xúc động đi hôn cô! Thực hối hận lúc ấy đầu óc của mình có phải bị lừa đá hay không, Mộ Hi rõ ràng ở sau lưng anh ta, anh ta lại xem nha đầu điên này thành Mộ Hi!
Chao ôi! Bất đắc dĩ chính là, người phụ nữ này tựa như là thuốc cao bôi trên da chó bóc cũng bóc không xuống, còn luôn miệng nói anh ta là ông già, chê anh ta già, cho dù cách thật xa, vẫn quấn chặt lấy anh ta mỗi ngày, làm cho người của công ty đều bàn luận anh ta là trâu già gặm cỏ non! Bi ai nha!
"Vì sao thể nói? Anh ấy không phải người ngoài, anh ấy là anh Diệu của tôi." Nam Cung Nhiên ôm Nam Cung Diệu một cái làm nũng nói.
Nam Cung Diệu lạnh lùng nhìn Hàng Thiên Vũ, anh nhìn thấy Hàng Thiên Vũ quan tâm Mộ Hi anh liền khó chịu, hoàn toàn mất phong độ, bình thường lãnh khốc đã không có, hiện tại chính là một người đàn ông nhỏ chân chính thích ăn dấm chua.
Anh, kể từ sau khi gặp được Mộ Hi, liền thay đổi.
Mà Mộ Hi, cũng từ sau khi gặp được Nam Cung Diệu, vận mệnh của cô liền bắt đầu quay ngược lại, vận mệnh của cô tốt toàn bộ bị phá hư là do anh ban tặng, yêu người đàn ông này, nhất định cả đời đặc sắc, thậm chí có lúc chấn động lòng người.
Kỳ thật, Mộ Hi lần lượt gặp nguy hiểm, đều là do Nam Cung Diệu ban tặng, bao nhiêu lần Nam Cung Diệu cho vệ sĩ theo Mộ Hi, đều bị Mộ Hi kiên quyết cự tuyệt, hơn nữa tuyên bố, không cần bí mật bảo vệ, mỗi ngày bị người theo dõi, cuộc sống như thế không phải là cô muốn, cô muốn là tự do tự tại, bình bình thường thường.
Mặc dù làm vợ của tà ma nhất định không thể có cuộc sống gió êm sóng lặng, vậy thì dũng cảm đối mặt sóng to gió lớn đi! Mỗi ngày một số người bảo vệ đi theo đằng sau, cô mới không cần, nhất cử nhất động của mình đều bị người khác nhìn, cô không thích, cho nên mình mới lần lượt gặp nguy hiểm! Hàn Băng Tâm dien!dan!e!quy!don
Mộ Hi cho rằng, thân là người phụ nữ của tà ma, phải có lòng gan dạ và sự hiểu biết, cho nên Mộ Hi lần lượt bắt cóc bị, cô vẫn muốn tự cứu, mặc dù đa số đều là Nam Cung Diệu tới cứu cô, nhưng mà, cô bắt đầu từ từ chiến thắng sợ hãi, đối với cô mà nói, đây là tiến bộ, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng mà, cô dũng cảm đối mặt.
Ai bảo cô yêu Nam Cung Diệu không giải thích được!
Yêu người đàn ông như vậy, nhất định chịu đựng rất nhiều!
Bởi vậy, lúc nào côcũng học thích ứng cuộc sống lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm này.
Giờ phút này, mặc dù không có nguy hiểm, nhưng mà, trong không khí lại tràn ngập nồng đậm mùi thuốc súng!
Cũng khó trách ông xã sẽ ghen, kể từ lần trốn ra được chỗ đó của Âu Dương Hàn, ánh mắt Hàng Thiên Vũ nhìn cô không giống như trước kia? Không biết còn cho rằng hai người bọn họ là đôi đâu! Đương nhiên đây chỉ là Hàng Thiên Vũ đơn phương tạo thành!
Kỳ thật, cho rằng sau khi Mộ Hi gặp nạn, Hàng Thiên Vũ hết sức hối hận, anh ta hối hận mình quá ngốc, tại sao phải che dấu tình cảm của mình, mất đi liền vĩnh viễn không có cơ hội, cho nên lần nữa nhìn thấy Mộ Hi, anh ta không chút nào che dấu tình cảm của mình, mỗi lần nhìn Mộ Hi, ánh mắt kia, dùng đắm đuối đưa tình, mỉm cười đưa tình, một chút không quá phận.
Kỳ thật, nói Nam Cung Diệu hẹp hòi thật là có chút oan uổng anh, có người đàn ông nào chịu được ánh mắt người đàn ông khác ngoại trừ mình nhìn vợ của mình!
Mộ Hi quen biết Hàng Thiên Vũ nhiều năm, từ bắt đầu đi học, đến hướng đi xã hội, trong lòng Hàng Thiên Vũ đối với Mộ Hi không chỉ có yêu, còn nhiều hơn một phần gần đến tình cảm người thân, tóm lại là, hết sức phức tạp!
"Này? Anh không nên nhìn tôi như vậy, tôi không có hứng thú với nha đầu kia!" Hàng Thiên Vũ thấy ánh mắt Nam Cung Diệu không có thiện ý, cuống quít giải thích nói.
"Cô gái nhỏ như vậy anh không có hứng thú, kia, anh có hứng thú với người nào?" Không nghĩ tới Hàng Thiên Vũ giải thích còn không bằng không giải thích? Mặt Nam Cung Diệu càng đen đến khó coi.
"Tôi có hứng thú với người nào, anh còn không rõ!" Hàng Thiên Vũ hạ thấp giọng nói, tiến tới gần chuyện thích Mộ Hi này, đã không phải là bí mật, cho nên anh ta không cần thiết phải nói dối.
"Anh đừng mơ tưởng." Nam Cung Diệu ngang ngược nói, trong lòng người đàn ông đáng chết nghĩ tới không người phụ nữ nên nghĩ, đương nhiên chính là bà xã của anh, trong lòng còn chiếm cứ em gái của mình, thật sự là quá đáng!
Nguyên nhân Nam Cung Diệu mất khống chế còn có chính là, Nhiên Nhiên mặc dù không có liên hệ máu mủ với anh, nhưng mà, trong lòng anh, Nhiên Nhiên chính là em gái ruột của anh, một người là người phụ nữ mình yêu điên cuồng, một người là em gái mình, hai người này là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời, đều có quan hệ với Hàng Thiên Vũ, anh ta có thể không mất khống chế sao!
"Vì sao tôi không thể nghĩ? Ai quy định nhớ một người cũng là phạm pháp! Anh quản quá rộng đi!" Hàng Thiên Vũ bình tĩnh nói.
"Anh yêu ai liền nghĩ ai, người của tôi, anh đừng mơ tưởng!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, anh nghĩ đến Hàng Thiên Vũ coi Nhiên Nhiên là thế thân, trong lòng liền có cơn tức không hiểu, càng đáng giận là, người đàn ông này còn nghĩ bà xã của mình! Tư tưởng không đơn thuần, xấu xa! Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
"Anh, tôi sẽ không nhớ, nhưng mà, anh ngoại trừ người, không mượn anh xen vào! Tôi muốn nghĩ như thế nào liền nghĩ như thế!" Hàng Thiên Vũ nói.
"Tốt lắm, các anh đến cùng nhau liền nhéo, thật là hai đứa bé không lớn!" Mộ Hi nhìn ông xã thích ăn dấm chua, thật là bất đắc dĩ, một người đàn ông khẩu vị chua như vậy.
"Ông xã, em muốn ăn cá." Mộ Hi còn nói, cô là vì thay đổi sự chú ý của Nam Cung Diệu.
"Không được, bây giờ cá đều ngậm thủy ngân, ăn nhiều, đối với con không tốt, bà xã nếu như rất muốn ăn cá, chúng ta liền ăn bào ngư như thế nào?" Nam Cung Diệu suy nghĩ một chút, dầu gì bào ngư cũng mang cá, không chỉ có dinh dưỡng, ăn còn giúp đứa trẻ.
"Ông xã logic cái gì! Bào ngư tính là cá gì!" Mộ Hi nói.
"Hi, muốn ăn cá gì, anh đi làm cho em." Hàng Thiên Vũ đi qua ân cần hỏi.
"Đúng rồi, chị Mộ, chúng ta còn có việc, cáo từ cáo từ." Nam Cung Nhiên hai tay ôm cùng một chỗ nói với Mộ Hi, bộ dáng rất nghiêm túc, sau đó bắt đầu đẩy Hàng Thiên Vũ ra ngoài.
"Ông xã, làm sao em cảm thấy em có chỗ không đúng" Mộ Hi nhíu lại lông mày nói.
"Bà xã, chỗ nào không đúng, anh đi kêu bác sĩ đến." Nam Cung Diệu vừa quay đầu lại thấy Hàng Thiên Vũ còn chưa đi.
"Nhìn cái gì, còn không đi tìm bác sĩ!" Nam Cung Diệu gầm nhẹ.
"Oh." Hàng Thiên Vũ thấy trán Mộ Hi bắt đầu đổ mồ hôi, sợ đến vội vàng đi kêu bác sĩ.
Nam Cung Diệu vén chăn Mộ Hi lên, xem trên giường ướt, bởi vì bà xã mang thai, trong lúc anh ở đây còn thỉnh thoảng bổ sung một chút kiến thức phương diện này, bây giờ nhìn trên giường ướt một mảnh, đoán được có thể là nước ối.