Chương 114: Thương tâm
Nét mặt của cô rất lạnh lùng, không có một tia tình cảm trộn lẫn ở bên trong.
"Cuối cùng Nam Cung Diệu có cái gì tốt? Vì sao cô lại yêu anh ta như vậy?" Âu Dương Hàn bắt đầu ghen tị với Nam Cung Diệu, cái người phụ nữ này vẫn một mực yêu hắn ta, người phụ nữ như vậy không có nhiều lắm!
"Ở trong lòng mấy người có lẽ anh ấy không tốt, nhưng mà, trong lòng tôi anh ấy là tốt nhất." Mộ Hi nhìn Âu Dương Hàn nói, hy vọng anh ta hiểu được yêu một người không có vì cái gì.
"Chẳng lẽ tôi còn kém hơn hắn ta?" Âu Dương Hàn không phục nói.
"Anh muốn tôi nói bao nhiêu, anh mới có thể hiểu, anh là anh, anh ấy là anh ấy, hai người không có cách nào so sánh được." Mộ Hi nói.
"Nhất định tôi phải có được lòng của cô." Âu Dương Hàn túm lấy cổ áo Mộ Hi nói.
"Vậy thì không thể nào." Mộ Hi trừng mắt đón nhận ánh mắt hắc ám của anh ta.
"Trả lời rất dứt khoát, hy vọng về sau cô không hối hận." Âu Dương Hàn buông Mộ Hi ra, sửa sang lại quần áo một chút.
"Để cho tôi đi được không? Tôi cầu xin anh." Cuối cùng, Mộ Hi mềm nhũn, cô không muốn ở đây ngây người một giây phút nào, nếu không cô sẽ phát điên.
"..." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi không trả lời, mở cửa đi ra ngoài, Mộ Hi vọt lên một bước, muốn ngăn cản cửa khóa lại, nhưng mà, cánh cửa vẫn vô tình đóng nhanh lại.
Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung.
Trong băng ghi hình Mộ Hi gặp chuyện không may, Nam Cung Diệu xem đi xem lại nhiều lần, phát hiện có vấn đề, thấy xe hình như đụng vào ven đường, sau đó dẫn tới nổ tung, kỳ thật cẩn thận phân tích, căn cứ ngọn lửa nổ tung, càng giống như do con người tạo ra, giống như xe bị gài bom, lúc ấy xe còn không có đụng vào vật cứng, ngọn lửa đã bay ngất trời.
Vừa nghĩ tới lúc ấy Mộ Hi ở trong xe, lòng Nam Cung Diệu tan nát đau đớn.
Chỉ tiếc xe bị nổ đến hoàn toàn thay đổi, tạm thời còn chưa tra ra manh mối, chẳng qua Nam Cung Diệu hoài nghi đây là có ý mưu sát.
Đóng máy tính lại, vẫn nên về thăm con trai ở nhà một chút, gần đây Nam Nam đều không nói chuyện, người hỏi nó, nó vẫn trả lời, người không hỏi, nó không nói.
Vân Tĩnh Sơ, đi tới bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Tiến vào." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, cẩn thận nghe thấy giọng nói hết sức tiều tụy.
"Diệu tổng, tôi muốn tới xem Nam Nam, nó như thế nào rồi?" Tĩnh Sơ khổ sở hỏi, nhiều ngày như vậy, cô vẫn liên tục không có cách nào tiếp nhận sự thật này, nhưng mà vừa nghĩ, mình cũng không có cách nào đối mặt, vậy Nam Nam đáng thương làm sao bây giờ?
"Tôi đang định về nhà, chúng ta cùng nhau trở về xem nó một chút?" Nam Cung Diệu biết rõ bây giờ Nam Nam cần sự quan tâm.
"Ừm." Vân Tĩnh Sơ đi theo sau lưng Nam Cung Diệu xuống lầu.
Đi vào nhà.
Trong nhà hết sức yên tĩnh, đã không tinh thần trước kia.
"Nam Nam ở lầu hai, cô đi xem nó một chút đi, gần đây trừ khi ăn cơm ra, nó rất ít ra ngoài!" Nam Cung Diệu không biết làm sao đành đi về phòng của mình, hiện tại đau khổ nhất là trở về phòng ngủ, nhìn chung quanh một chút, không có bóng dáng Mộ Hi, trong lòng hết sức không có cảm giác, nhưng mà, anh lại muốn sống ở chỗ này, bởi vì nơi này có hơi thở Mộ Hi.
Vân Tĩnh Sơ đi tới cửa phòng Nam Nam, thấy cửa không có khóa, ho nhẹ một tiếng, xem như chào hỏi, lúc này, Vân Tĩnh Sơ ngay cả dũng khí để gọi Nam Nam cũng không có.
"Mời vào." Nam Nam không có bất kỳ xưng hô, chào hỏi Vân Tĩnh Sơ vào cửa.
"Nam Nam, đang làm gì vậy?" Vân Tĩnh Sơ hỏi xong cũng biết, khi cô tiến vào thì thấy Nam Nam đang nhìn ảnh chụp Mộ Hi và nó, mũi Vân Tĩnh Sơ đau xót, cố nén nước mắt.
"Chụp vô cùng đẹp." Vân Tĩnh Sơ dịu dàng nói.
"Con cũng cho rằng như vậy." Nam Nam trả lời bình thường.
"Đây là lúc Nam Nam mấy tuổi vậy? Thật là đẹp trai." Vân Tĩnh Sơ chậm rãi nói.
"Đây là ảnh chụp ba tuổi." Nam Nam trả lời.
"Cái kia, ừm, cái kia..." Vân Tĩnh Sơ không biết vì sao thằng bé liên tục không đề cập tới chuyện của Mộ Hi, cũng không khóc, cũng không nháo, như vậy làm cho người lớn hết sức lo lắng!
"Có lời gì nói đi?" Nam Nam nói.
"Hả, chính là con, chính là con, có đói bụng không Nam Nam?" Vân Tĩnh Sơ vẫn không có dũng khí hỏi Nam Nam vì sao không hỏi về chuyện Mộ Hi.
"Mẹ muốn nói cho con là mẹ Mộ Hi đi đâu đúng không?" Nam Nam nói.
"Hả, à." Vân Tĩnh Sơ giật mình, gần đây ai cũng không dám đề cập tới hai chữ Mộ Hi này, bởi vì khi họ nhắc tới trước mặt mẹ của Mộ Hi khiến bà vẫn còn khóc suốt, lại không dám nhắc tới trước mặt Diệu tổng, bây giờ Nam Nam nói ra hai chữ Mộ Hi này, Vân Tĩnh Sơ không biết phải nói gì nữa?
"Cha nói, mẹ đi công tác, sẽ trở lại thật nhanh." Nam Nam vẫn đang nhìn ảnh chụp như cũ, xem ra nó rất muốn mẹ.
"Đúng, đúng." Vân Tĩnh Sơ gần như không khống chế nổi, nước mắt không tiếng động khẽ rơi xuống, vội vàng lặng lẽ lau đi.
"Mẹ cũng nhớ mẹ Hi phải không?" Nam Nam hỏi.di en dan/le quy don-Mèo Hoang
"Phải, phải." Vân Tĩnh Sơ khó chịu không nói ra lời, thẳng thắn gật đầu nói.
"Nam Nam nhớ mẹ cũng sẽ không khóc, bởi vì trước kia mẹ nói Nam Nam là người đàn ông duy nhất trong nhà, bây giờ có cha , nhưng Nam Nam vẫn là đàn ông, cho nên đàn ông không được khóc, nếu không ai bảo vệ mẹ?"
"Ừmn, Nam Nam giỏi quá, mẹ đi toilet một chút, con cứ nhìn đi." Vân Tĩnh Sơ không thể nhịn được, chạy tới toilet.
Nam Cung Diệu mở máy tính của Mộ Hi ra, nhìn tiếp nhật ký cô viết.
×××× năm ×× tháng ×× ngày
Con trai sinh ra mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui, mặc dù có lúc nó vẫn hết sức nghịch ngợm, nhưng cho cùng nó vẫn rất ngoan ngoãn, tôi đã đặt tên cho con trai là - - Mộ Tư Nam.
Mộ Tư Nam: Mộ Hi nhớ Nam Cung Diệu.
Nam Nam có khi sẽ hỏi tôi: Mộ Hi, ai là cha Nam Nam?
Đứa nhỏ này hết sức trêu chọc người, thường xuyên gọi thẳng tên tôi, có lúc còn bảo tôi là người phụ nữ ngốc, kỳ thật, con trai nói không sai, tôi vụng trộm sinh con trai cho người ta, hiện tại con trai cũng biết gọi cha, nhưng mà người ta còn không biết trên thế giới này có con trai tồn tại!
Lúc Nam Nam ngoan ngoãn gọi mẹ rất ít, lúc nào nó cũng biểu hiện lạnh lùng , có khi vẻ mặt còn lạnh lùng, cực kỳ giống Nam Cung Diệu lạnh lùng vô tình, đương nhiên, Nam Nam là hạt giống của anh, không giống anh thì còn có thể giống ai!
Mộ Hi không dám nói mình là một người trung trinh liệt nữ, nhưng mà, những năm này Tiểu Hi luôn thủ thân như ngọc vì anh, không biết có phải bên cạnh anh vẫn giống như năm đó, người đẹp như mây!
Không nghĩ tới thời điểm con trai bốn tuổi, anh lại xuất hiện trong thế của tôi, vốn lòng luôn bình tĩnh cũng đã bắt đầu ngu ngốc ham muốn. di en dan le quy don-Mèo Hoang
Tiểu Hi bắt đầu trầm luân, một lần, hai lần... Tiểu Hi không thể tự thoát ra được, yêu một người thật là khó!
Tiểu Hi không thể nói con trai là của anh, bởi vì người phụ nữ thần bí kia sẽ làm hại em gái Tiểu Hi, Tiểu Hi nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Đối mặt với người đàn ông mình yêu, Tiểu Hi không có cách nào cự tuyệt, nhưng mà lại không dám tiếp nhận!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Nam Cung Diệu cũng không thể xem được nữa, đóng kín máy tính xông ra ngoài. Hiện tại tình trạng của anh không có cách nào an ủi con trai, còn sợ sẽ làm con trai bị thương, vì vậy, anh lựa chọn rời đi, một đường lái xe tới mộ của Mộ Hi, xa xa nhìn thấy một người ngồi ở chỗ đó.
"Anh đã đến rồi." Nam Cung Diệu nói, vẻ mặt trên mặt vừa nhìn cũng biết đã khóc, con mắt rất đỏ.
"Ừm." Người này chính là Hàng Thiên Vũ, anh so với Nam Cung Diệu cũng không tốt hơn, con mắt cũng rất đỏ, đến râu cũng mọc ra, có thể thấy mấy ngày nay anh cũng rất đau khổ.
"Khi còn sống muốn gặp cô ấy rất khó, bây giờ là tự do của tôi, anh không có quyền lợi can thiệp!" Hàng Thiên Vũ đau lòng nói, đôi mắt không chớp nhìn ảnh chụp của Mộ Hi phía trên bia mộ, cau mày, vẻ mặt Mộ Hi trong hình mỉm cười.
"Bà xã, anh tới thăm em." Nam Cung Diệu chào hỏi, cũng ngồi xuống, anh và Hàng Thiên Vũ một người ngồi một bên.
"Hi, em còn cười, em đi rồi, em có biết người sống đau khổ nhiều thế nào không?" Hàng Thiên Vũ cầm một ly rượu lên cạn sạch, hôm nay anh đến đây tìm Mộ Hi uống rượu, chỉ là mấy ngày không thấy mà đã âm dương cách biệt!
Tất cả là tại tôi."Là tôi hại chết cô ấy." Nam Cung Diệu đau khổ nói.Truyện được edit duy nhất tại diendanlequydon.com
"Cái gì? Chẳng lẽ đây không phải ngoài ý muốn?" Hàng Thiên Vũ ngẩng đầu hỏi Nam Cung Diệu.
"Tôi hoài nghi không phải, bởi vì tôi đã xem lại băng ghi hình tai nạn nhiều lần, nhìn thấy tất cả đều bình thường, nhưng mà, khi xe bốc cháy, tôi quan sát ngọn lửa giống như bị thuốc nổ gây ra." Nam Cung Diệu nói.
"Là ai? Là ai muốn hại cô ấy? Cô ấy thiện lương như vậy, sẽ không đắc tội với ai." Hàng Thiên Vũ bưng ly rượu lên uống thêm một ngụm, đều nói nhất túy giải thiên sầu, nhưng anh đã uống nhiều chén, vẫn là không thể say! Trong đầu vẫn là bóng dáng Mộ Hi.
"Tôi không nên ép cô ấy kết hôn với tôi!" Nam Cung Diệu hối hận nói.
"Hi, em yêu anh ta chính là một sai lầm, vì sao em vẫn khăng khăng một mực như vậy? Tôi luôn luôn đau khổ ở bên em, vì cái gì em vẫn không nhìn thấy tôi? Hu hu..." Không biết Hàng Thiên Vũ bởi vì rượu đang tác quái, hay là đau buồn, thế nhưng khóc ra thành tiếng.
"Tình yêu là không thể miễn cưỡng !" Nam Cung Diệu đau lòng nói.
"Cũng bởi vì không thể miễn cưỡng, cho nên tôi mới không có được cô ấy, ngược lại anh, vì sao anh không đối tốt với cô ấy? Anh trả ta Mộ Hi, anh trả Mộ Hi cho tôi..." Hàng Thiên Vũ nhào tới đánh nhau với Nam Cung Diệu.
"Anh bình tĩnh một chút, anh uống quá nhiều rồi." Nam Cung Diệu né tránh khắp nơi, không nghĩ tới Mộ Hi đã kết hôn, anh ta vẫn không quên được Mộ Hi, mà Mộ Hi mất đi là đả kích lớn đối với anh ta, nhìn ra được cũng không ít với nối khổ của mình
"Tôi lại hy vọng bản thân uống say, uống rượu say liền không nhớ rõ Mộ Hi, nhưng tôi vẫn không thể quên được cô ấy! Mộ Hi thật là ngốc, vì sao em còn muốn sinh con trai cho tên khốn khiếp này? Tôi có chỗ nào không bằng anh ta? Anh là tên khốn kiếp, hôm nay tôi muốn báo thù cho Mộ Hi."
Lời Hàng Thiên Vũ nói khiến Nam Cung Diệu đau lòng không thôi, anh không có trốn, nhận cú đánh của Hàng Thiên Vũ, thân thể đau nhức có tính là gì? Lúc này trong lòng đau không cách nào hô hấp.
"Tôi không thể đánh anh, tôi không thể đánh anh, Mộ Hi nhìn thấy sẽ đau lòng, cô ấy sẽ vì tên khốn kiếp anh mà đau lòng!" Hàng Thiên Vũ đặt mông ngồi dưới đất, không biết làm sao!
"Bà xã, bà xã..." Nam Cung Diệu cũng ngồi sững trên đất, giờ phút này hai người đàn ông giống như hai đứa trẻ không nhà để về, khóc lóc nức nở, không có một chút hình tượng đáng nói, ai sẽ nghĩ tới hai nhân vật nổi tiếng đều sẽ như vậy!
Đàn ông có nước mắt nhưng không thể khóc, chỉ vì chưa tới lúc đau lòng!
Hỏi thế gian tình là gì, vẫn khiến người khóc lóc nức nở!
Biệt thự Âu Dương.
Đã qua một tháng, Mộ Hi hoàn toàn tuyệt vọng, cô không nghĩ tới chuyện chạy trốn nữa, bởi vì căn bản cô không trốn thoát được! Bây giờ thứ duy nhất có ý nghĩa gia đình chính là cái vòng tay kia, cũng do tự tay con trai tự tay tết lại.