Chương 93: Cô dâu mới không dễ chọc
“Kêu anh rể cũng là chuyện sớm muộn thôi. Hơn nữa con trai hai đứa cũng đã lớn, hai chữ ‘anh rể’ này gọi là đúng mà.”
“Chị à, áo cưới đích thân em chọn, đảm bảo sẽ khiến cho chị đẹp lung linh trong ngày thành hôn. Anh rể đã nói lễ cưới anh ấy sẽ chuẩn bị tất cả, nhưng mà mẹ nói chúng ta cũng phải tự chuẩn bị gì đó, mẹ không muốn cho gia đình họ xem thường chúng ta. Chúng ta không phải là vì tiền bạc mới chịu làm thông gia với bọn họ.”
“Dì nhỏ nói đúng đó. Mẹ là vì Nam Nam nên mới chịu lấy ba.”
Mộ Hi thấy con mình nói cười vô cùng vui vẻ và hưng phấn. Đúng vậy, con trai cô cũng cần có ba.
Kết hôn vốn là chuyện vui, nhưng không hiểu sao Mộ Hi lại không vui. Trong lòng cô có quá nhiều bất an. Lo lắng cho em gái, lo lắng người phụ nữ bí ẩn kia tại sao lại không có động tĩnh gì. Điều này làm cho cô rất bất an, nhưng còn Nam Cung Diệu thì cô hiểu rất rõ, người đàn ông này đưa cô vào tình thế bắt buộc, nếu như cô dám hủy hôn, Nam Cung Diệu nhất định sẽ gây bất lợi đối với Thiên Vũ.
Thật đáng căm hận! Anh cứ thế mà bức hôn cô. Cô đã lừa nói Nam Nam vốn không phải là con trai anh ta để anh ta buông tay, nhưng mà không ngờ người đàn ông này lại bất thình lình xuất chiêu thế này.
***
Một tháng sau
Trong suốt một tháng qua, Nam Cung Diệu không hề gọi điện cho Mộ Hi, cũng không gặp cô. Anh chỉ kêu Lãnh Đông gửi lời cho cô nói rằng ba của anh, Nam Cung Vân sẽ thường xuyên đến thăm.
Hơn nữa ông cũng thật sự hài lòng đứa con dâu này, lại càng bội phục Mộ Y Na nhiều hơn, người đã ngậm đắng nuốt cay một mình nuôi con gái khôn lớn.
Nhưng mà đến tận bây giờ Mộ Y Na vẫn không nhận ra Nam Cung Vân là ai. Nhiều năm không gặp nhau, bọn họ đều đã già mẹ Mộ Hi không nhớ rõ ông cũng là chuyện bình thường.
***
Hoa viên vô cùng náo nhiệt, được trang hoàng như hoa viên của hoàng thất, trưng bày đủ các loại hoa tươi như hoa hồng, bách hợp, tulip…
Có hàng ngàn người giới thượng lưu ăn mặc sang trọng, xuyên qua đám người, tiếng cười nói không ngừng, trong số khách mời không thiếu những cán bộ viên chức nhà nước, doanh nhân thương nghiệp, nhân vật nổi tiếng, còn có một vài người trông giống như lãnh đạo xã hội đen, một vài người là minh tinh, người mẫu đại diện cũng đến. Trong số họ cũng có những cô gái từng có quan hệ với Nam Cung Diệu, bọn họ thật muốn xem rốt cuộc là cô gái nào có khả năng mê hoặc được Nam Cung Diệu đến thế, lại còn cưới chui, còn bí mật sinh con trai!
Có thể mới họ đến, lại khiến họ tụ tập chung một chỗ thế này, chỉ có chủ tịch tập đoàn Nam Cung Nam Cung Diệu là được mà thôi. Đúng là những người này đều đến tham dự hôn lễ của Nam Cung Diệu và Mộ Hi.
Bất kể là ai đều đến dự với một mục đích của riêng mình Họ đều muốn có mối quan hệ tốt với Nam Cung Diệu thừa cơ hội này có thể trèo cao một chút.
Đáng lý ra hôn lễ phải có không khí hân hoan, nhưng mà giờ phút này ở trong phòng trang điểm bầu không khí lại có chút kỳ lạ, Nam Cung Diệu và Mộ Hi đang ở trong phòng trang điểm.
“Tổng giám đốc, Mộ Tiểu Thư lập tức ra ngay.” Người chịu trách nhiệm Trang điểm cho cô dâu trong hôn lễ rất cung kính báo cáo lại với Nam Cung Diệu, căn bản không hề dám nhìn vào gương mặt lạnh lùng kia. Chẳng lẽ làm chú rể rồi mà vẫn không thể hòa tan được vẻ mặt đóng băng kia sao.
Người đàn ông đứng trước gương bờ vai rộng lớn bộ ngực rắn chắc thân hình khôi ngô cao lớn đôi mắt chim ưng đen láy sau hút không lường được. Anh trời sinh vương giả, khóe miệng nhếch lên, nụ cười quỷ dị như ẩn như hiện, đủ để khiến tất cả phụ nữ phải rung động.
Nam Cung Diệu đứng ở trước gương, hai tay bỏ túi, nhàn nhạt trả lời một câu:
“Ừm, biết rồi.”
Bên cạnh anh chính là phòng trang điểm của cô dâu.
“Chị hai hôm nay thật xinh đẹp.” Mộ Đồng vui vẻ nói.
“Mẹ là người mẹ đẹp nhất trên thế giới, mẹ xem hôm nay Nam Nam có đẹp trai hay không?” Bàn tay nhỏ bé của Nam Nam cầm lấy tay của Mộ Hi hỏi. Hôm nay Nam Nam mặc bộ tây trang nhỏ, cổ áo có thắt chiếc nơ, bên trong là áo sơ mi trắng, tóc chải toàn bộ ra phía sau, nhìn rất tuấn tú, dáng dấp nhỏ bé nhưng vô cùng khôi ngô.
“Hôm nay Nam Nam vô cùng đẹp trai.” Mộ Hi nhéo má của Nam Nam.
“Vậy ba đẹp trai hơn hay Nam Nam đẹp trai hơn?” Nam Nam tò mò hỏi.
“Đương nhiên là Nam Nam của mẹ đẹp trai nhất rồi.” Mộ Hi cười nói.
Mộ Hi nói xong, cô nhìn mình trong gương, quả thực không nhận ra chính mình, tay nghề của người trang điểm quả thật quá lợi hại. Lúc trang điễm và không trang điểm như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Mộ Hi thầm nghĩ: Cô thật sự muốn lấy Nam Cung Diệu sao? Thật là không có cảm giác chân thật, giống như đang nằm mơ. Giờ phút này cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng lấy người đàn ông nguy hiêm kia, không biết là phúc hay là họa!
Vân Tĩnh Sơ và Mộ Đồng là phù dâu, hai cô phủ khăn lụa cho Mộ Hi. Hôm nay phù dâu cũng xinh đẹp đến kinh ngạc, toàn thân diện bộ váy hồng nhạt, rất thanh tú mỹ lệ. Còn Mộ Hi bởi vì trang điểm cô dâu, sắc đẹp nghiêng thành của cô lại càng thêm diễm lệ.
“Này, cô bạn của tôi, về sau cậu là phu nhân của Nam Cung Diệu rồi, tuy rằng anh ta có rất nhiều tiền, lại còn đẹp trai, nhưng mà anh ta cũng rất đáng sợ. Hi, sau này cậu với anh ta nhất định phải sống tốt, tớ chúc cậu hạnh phúc.” Vân Tĩnh Sơ có chút lo lắng, lấy loại đàn ông này đúng là nở mày nở mày, nhưng mà rốt cuộc sau lưng thế nào còn chưa biết được.
“Cảm ơn cậu, Tĩnh Sơ.” Mộ Hi biết là bạn cô quan tâm cô.
Nam Cung Diệu ở bên ngoài chờ, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nghĩ đến việc núi lửa kia sắp phun trào, nhà tạo mẫu nhắm mắt đẩy cửa phòng vào, người ngoài thấy Nam Cung Diệu nghiêm mặt, liền sợ hãi, cho nên tiếp xúc với Nam Cung Diệu, đều phải rất cẩn thận.
"Mộ tiểu thư, hôn lễ sắp bắt đầu, Diệu tổng đã chờ lâu rồi, cô có thể nhanh một chút hay không?” Thật ra Nam Cung Diệu mới đợi có 10 phút, nhưng nhà tạo mẫu sợ anh nổi giận nên mới hối cô dâu,
“Chúng tôi ra ngay đây.” Mộ Đồng trả lời rất lễ phép, dìu lấy Mộ Hi chuẩn bị ra ngoài.
Vân Tĩnh Sơ giúp Mộ Hi sửa sang lại một lần, xác nhận không có sơ hở gì, mới dám ra ngoài. Phải biết rằng đây chính là hôn lễ của Nam Cung Diệu, nếu là có xảy ra chút đỉnh sơ suất gì, ngày hôm sau sẽ trở thành đề tài nóng hổi cho giới săn tin tức, cô không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Mộ Hi mỉm cười thản nhiên, nhìn Vân Tĩnh Sơ và Mộ Đồng nói: “Các cậu ra ngoài trước đi, tớ sẽ theo sau.”
"Vậy cậu mau chút, đừng để anh ta chờ sốt ruột." Vân Tĩnh Sơ nhẹ nhàng nhắc nhở Mộ Hi, sau đó ra ngoài.
Hiện tại chỉ còn lại một mình Mộ Hi, cô lấy dũng khí, sau khi rời khỏi đây, cô không thể có tí xíu biểu hiện mất tự nhiên nào. Bởi vì Nam Cung gia sẽ không chịu được người như vậy!
Nhìn mình trong gương, cô gái có lớp trang điểm tinh xảo kia là cô sao? Mộ Hi cười khổ.
Ai cũng nói làm cô dâu là thời điểm đẹp nhất trong đời một người con gái. Đúng vậy, trong gương cô rất đẹp, nhưng chỉ khi nhìn vào mắt mình, cô mới tìm thấy chính bản thân. Đôi mắt cô to tròn đen láy, nhìn kỹ còn có chút sóng điện, đủ để khiến tất cả đàn ông ở đây chao đảo.
Mộ Hi không để cho người bên ngoài đợi quá lâu, cô kéo tà váy, xuất hiện trước mặt Nam Cung Diệu.
"Đi thôi." Mộ Hi nhàn nhạt nói, như là một thiên thần trong mắt đàn ông vậy. Đôi mắt chim ưng của anh như muốn nhìn xuyên qua người cô. Mộ Hi ra vẻ trấn tĩnh, biểu hiện thong dong tự nhiên.
Nam Cung Diệu nhướng mắt, khóe miệng nhếch lên.
“Cũng không tệ.” Giọng nói của anh không có gì khác thường, vẫn là ngữ điệu lạnh như băng.
Mộ Hi không nói gì, ưu nhã khoác cánh tay của anh, thân thể Nam Cung Diệu rõ ràng khựng một chút, sau đó lập tức mỉm cười thản nhiên.
Hai người cùng nhau hướng ra hoa viên, mục sư đã đợi ở chỗ ấy.
Hoa viên trải thảm đỏ, những cánh hoa bay bay, hai bên đứng đầy người quan sát, Mộ Hi rất khẩn trương, ôm tay Nam Cung Diệu thật chặt, nhưng mà cô vẫn biểu hiện rất tao nhã thoải mái, mặt mỉm cười, bước tới theo giai điệu của âm nhạc. Mục sư nói lời chúc phúc, Mộ Hi chỉ thấy miệng của vị mục sự mấp máy, chứ không nghe được ông đang nói gì.
Bên cạnh có người nhỏ giọng nghị luận.
“Đứa bé ở phía sau chính là con của bọn họ. Trông rất giống Diệu tổng, quả thực là giống nhau như đúc."
"Cô dâu đẹp quá. Diệu tổng rất đẹp trai, đúng là ông trời tác hợp cho."
"Đứa nhỏ này không giống mẹ của nó, dáng vẻ tuấn tú, rất giống Diệu tổng, nhất là cặp mắt kia quá giống."
“Người phụ nữ này thật có phúc, sinh con trai cũng giống Diệu tổng đến vậy, như vậy càng có thể dùng con để trói buộc chồng.”
... ... ... ... ... ... ... ...
Những âm thanh này không lớn, nhưng đều bị đôi tân nhân đi qua nghe được rất rõ ràng. Lòng bàn tay Mộ Hi bắt đầu đổ mồ hôi, trong lòng nghe rõ tiếng tim đập, nhưng mà ̣ sự khẩn trương này chỉ có thể giấu ở trong lòng, không thể biểu hiện ra ngoài.
Đi tới trước mặt mục sư, Nam Cung Diệu quay đầu, ngăn cách khăn che mặt nhìn Mộ Hi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Hôm nay cô gái này rất xinh đẹp, biểu hiện của cô anh rất hài lòng.
Mục sư bắt đầu một loạt trình tự hôn lễ, hết thảy tất cả hình thức đều thuận theo tự nhiên tiến hành, Mộ Hi chỉ cần phối hợp tốt là được.
Rốt cục, nghi thức hôn lễ cử hành xong. Tiếp đến là cô dâu phải thay áo cưới, mặc vào chiếc sườn xám truyền thống. Dáng dấp của Mộ Hi sau khi mặc sườn xám quả thật chỉ có thể dùng hai từ hoàn mỹ để hình dung. Trên lồi dưới vểnh, eo rất nhỏ, bởi vì đặt may cho nên vô cùng vừa vặn, khiến vóc dáng xinh đẹp của Mộ Hi hoàn toàn lộ hết ra ngoài.
Mộ Hi và Tĩnh Sơ vừa từ phòng thử áo ra, người trong đại sảnh đều đã “Wow~!" lên một tiếng.
Tất cả mọi người kinh hô, bất luận nam nữ già trẻ, đều bị làm cho kinh ngạc. Bởi vì lúc nãy đội khăn che mặt, cho nên không thể thấy rõ diện mạo của cô. Bây giờ cô lại xuất hiện trong bộ sườn xám màu đỏ, khiến mọi người ai nấy đều lóe mắt. Tả một chữ: Đẹp. Tả hai chữ: Rất đẹp. Tả ba chữ: Vô cùng đẹp.
Những tình nhân trước kia của Nam Cung Diệu ghen tỵ muốn chết, không ngờ sau khi cởi ra áo cưới ra, cô lại có một vóc dáng mà ngay cả người mẫu cũng không bằng. Khi Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi xuất hiện, lại khiến cho cả sảnh tiệc náo động, trong lòng anh không rõ tại sao cảm thấy khó chịu. Nhất là ánh mắt của những người đàn ông kia, giống như hận không thể nhìn xuyên qua người Mộ Hi.
Một số người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Cô gái này thật sự đã sinh con rồi sao? Vóc dáng đẹp không tả nổi."
“Nhìn kìa, da trắng bóc, dáng chuẩn ghê!”
“Hèn gì Diệu tổng lấy cô ấy, trước kia Diệu tổng cũng có một vị hôn thê rất đẹp, chỉ là không thể so với cô gái này, khó trách anh ta bỏ cô kia.”
“Hình như hôm nay Khang tổng cũng tới, không biết trong lòng có cảm giác gì?”
Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi như tỏa ra hào quang, những người đàn ông kia luôn liếc trộm khu vực lồi lên của Mộ Hi, thế là anh đi tới bên cạnh Mộ Hi, mọi ánh mắt nháy mắt khuất bóng.
Nam Cung Diệu hướng về phía Lãnh Đông vung tay lên, ra hiệu anh ta tới đây.
“Lãnh Đông, anh giúp tôi chuẩn bị một chiếc áo choàng, loại kín đáo nhất, hiểu chưa?” Ý của Nam Cung Diệu quá rõ ràng, tất cả là vì muốn che bộ ngực của Mộ Hi.
Lạnh đông làm việc hiệu suất rất nhanh, không bao lâu đã đem đến một chiếc áo choàng cao cấp, Mộ Hi phải phủ áo choàng lên rồi mới đi mời rượu cùng Nam Cung Diệu.
Nam Nam được bà ngoại dẫn đến phòng khách Vip dùng cơm, hôm nay nhiệm vụ của bà chính là trông coi đứa cháu này, để nó không quấy rối chuyện tốt của đôi tân nhân.
Nam Cung Diệu và Mộ Hi mời rượu từng bàn một, sau đó đi đến một phòng bao hạng sang, bên trong toàn là những cô gái trước đây của Nam Cung Diệu. Mộ Hi giờ mới để ý, thật ra, đã quyết định lấy Nam Cung Diệu nhất định phải nghĩ đến trường hợp này. Cô hít một hơi thật sâu, thẳng eo mỉm cười thản nhiên, dù sao vào cửa rồi thì chính là khách, Nam Cung Diệu cũng không có biến đổi gì đặc biệt.
Đẩy cửa tiến vào đã nghe nồng nặc mùi rượu, đủ hiểu những cô gái này uống không ít, Mộ Hi rất tao nhã cầm ly rượu lên, nâng ly với bọn họ.
"Rất vinh hạnh khi thấy các cô tham dự hôn lễ của tôi và anh Diệu, ly này là tôi kính mọi người.” Nói xong cô uống một hơi, hình như thứ cô uống không phải rượu mà là dấm.
"Chao ôi, bà xã anh Diệu quả là lợi hại, rất rộng lượng… tôi mời hai người. Chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử… À quên, quý tử đã có rồi.” Có thể thấy cô gái này đã hơi say rồi, rõ ràng cô ta có chút thất thố.
Mộ hi không có trả lời, chỉ mỉm cười. Người bên cạnh biết cô gái mà Nam Cung Diệu lấy chỉ là một người không tiền không thế, trong lòng cảm thấy không phục, hơn nữa cũng xem thường cô. Không chừng cô dâu này cũng chỉ dựa vào chuyện giường chiếu để hấp dẫn Diệu tổng mà thôi.
"Mộ tiểu thư, chúng tôi thật sự bội phục cô, dẫn theo con trai bốn tuổi tới kết hôn, thật tốt, dắt con trai đến ăn bánh kẹo cưới của mẹ!"
Mộ Hi không thể chịu được có người đem con trai cô ra châm chọc. Cô nhãn nhặn cầm một ly rượu lớn trên bàn, cười với cô gái vừa nói lúc nãy, hung hắng hất hết ly rượu vào mặt cô gái kia, rồi như không có chuyện gì xảy ra, đặt ly rượu xuống.
“Cô uống say rồi, tôi giúp cô tỉnh táo một chút, nhớ kĩ, tôi không cho phép cô làm nhục con tôi.”
Cô gái bị hắt rượu liền choáng váng, không ngờ cô dâu không thân thế này lại dám lấy rượu tạt vào người cô, bộ lấy kẻ có tiền thì là bá chủ sao?! Thật không thể chịu được! Cô ta không phục! Bản thân là một minh tinh có tiếng tăm, cho nên cô ta cũng phải ra oai một chút. Thế là cô minh tinh này vung tay lên, tát cho Mộ Hi một cái. Cái tát này quá đột ngột, khiến Mộ Hi không kịp phòng bị. Nam Cung Diệu vừa định đánh trả cô gái đã bị cô ngăn lại.
“Diệu, anh tránh ra, đây là chuyện của phụ nữ chúng tôi.” Mộ Hi không hy vọng Nam Cung Diệu nhúng tay, bởi vì như thế sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Mộ Hi lần nữa đến gần cô minh tinh kia, đứng ở trước mặt cô ả, lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt.
"Bốp - - "
Mộ Hi một cái tát vào má trái của cô gái kia.
"Bốp - - "
Lại một cái tát vào má phải của cô gái kia.
Nguồn : thichdoctruyen.com
"Này cô gái, cái tát thứ nhất là chị trả lại cho cưng, bởi vì chị chưa bao giờ để bất cứ ai chiếm lợi thế được từ mình, cái tát thứ hai là chị tặng miễn phí cho cưng.”
Mộ Hi tuy rằng cũng bị đánh một cái, nhưng cô không có bất kỳ biểu hiện lúng túng nào, những người xung quanh đều thầm mừng vì đã không lên tiếng nói tầm bậy. Nhìn cô dâu mới trông có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng vô cùng tức giận, không phải dễ chọc.
Cô gái bị đánh đơ ra không phản ứng một hồi lâu. Cô dâu đánh cô, lại là hai cái, xem ra cô không biết cô ta là ai.
“Cô dám đánh tôi, chẳng lẽ cô không biết bà cô này là ai hay sao?” Mộ Hi đương nhiên biết cô ta là ai, cô ta từng là thư ký bên cạnh Nam Cung Diệu. Những người phụ nữ
trước kia của anh cô rõ như lòng bàn tay, nếu như không phải cô gái này cố ý bới móc, Mộ Hi đã không cần phải dạy dỗ cô như vậy.