Chương 90: Nguy hiểm một sớm một chiều(1)
Mộ Hi xông tới đột nhiên đẩy Nam Cung Diệu một cái, Nam Cung Diệu bất thình kình bị lúc nào tới đẩy qua một bên, Mộ Hi lập tức ngã xuống, hô: "Các người đi mau, không cần lo cho tôi... Nam Nam... Con trai... Anh..." Mộ Hi muốn thời điểm mình mất đi ý thức nói cho Nam Cung Diệu: Con trai là của anh, nhưng tất cà đều không kịp! Cô không cam lòng nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt nóng.
Nam Cung Diệu dường như điên khùng lao ra, dao găm, súng lục cùng tiến lên, một tay nổ súng, một tay dùng dao cắt đứt cổ họng người bên cạnh, máu bắn tung tóa lên cả người anh, mọi người nhìn thấy Nam Cung Diệu điên rồi, sợ tới mức đều ẩn núp khắp nơi, Nam Cung Diệu trực tiếp đánh tới Cao Huy trước mặt, hộ vệ của hắn đều xám xịt chạy trốn.
"Hôm nay bố mày mở ngực mổ bụng cho mày." Nam Cung Diệu một tay lấy ra con dao răng cưa sắc bén, hung hăng đâm vào bụng Cao Huy, Cao Huy vừa muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy dưới thân chợt lạnh, cúi đầu xuống vừa nhìn, đầu cán dao lộ ra ngoài, một chỗ khác đâm thật sâu vào trong bụng mình.
Hắn thậm chí đã cảm giác được dao ở trong cơ thể lạnh như băng.
"A - - "
Cao Huy phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa, tay cầm súng giơ lên chuẩn bị nổ súng về phía Nam Cung Diệu, chỉ thấy súng lục bị Nam Cung Diệu dễ dàng đoạt mất, tay Nam Cung Diệu cầm dao thuận thế dùng sức chọc lên trên, vết đao lập tức từ bụng đến ngực, Cao Huy lập tức bị Nam Cung Diệu mở ngực mổ bụng, ngũ tạng lục phủ của cơ thể chảy ra, dưới chân Nam Cung Diệu lập tức biến thành một màu đỏ.
Cao Huy té bịch trên mặt đất, lúc này bên cạnh cũng chỉ còn lại Lãnh Đông đứng ở chỗ đó, phần lớn người đã chạy trối chết, chưa bao giờ gặp qua tà ma giết người tàn nhẫn như vậy, đây không phải giết người mà là làm thịt heo, những thủ hạ đó của Cao Huy dường như lăn một vòng xuống núi, biến mất tăm mất tích. diendanlequydon
Nam Cung Diệu chạy đến trước mặt Mộ Hi, vẫn may chưa phải là chỗ hiểm, vai trái bị súng bắn bị thương, cánh tay trái còn có băng gạc ở vết thương, dùng tay thử hô hấp một chút, chỉ là hôn mê, kéo áo sơ mi của mình xuống quấn vào miệng vết thương của Mộ Hi, giúp cô cầm máu, ôm cô xuống núi.
"Lãnh Đông, Mộ Hi bị súng bắn bị thương, không thể đến bệnh viện, lái xe đến Độc Dược." Ở Độc Dược đó có bác sĩ tốt nhất, bởi vì thủ hạ của anh có khi cũng sẽ trúng đạn, cho nên bọn họ có bệnh viện của mình, hơn nữa y thuật cũng rất cao siêu.
Đi vào Độc Dược, cả người Nam Cung Diệu toàn máu ôm Mộ Hi chạy về phía trước.
Lãnh Đông đã đi lên trước một bước bảo bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật, y tá đẩy xe đến, Nam Cung Diệu nhẹ nhàng để Mộ Hi xuống, đi theo xe vào trong một căn phòng lớn, sau đó mở ra một cái lối đi, theo lối đi có thang máy, đi thang máy xuống dưới đất.
"Diệu tổng, chúng tôi phải phẫu thuật, ngài đến bên này, chúng tôi kiểm tra cơ thể cho ngài" bởi vì những bác sĩ khác phát hiện trên người Nam Cung Diệu đều là máu, không biết đó là máu anh hay của người khác, tóm lại sắc mặt Nam Cung Diệu rất kém, trắng xanh đáng sợ.
"Tôi không chết được, mau cứu cô ấy, nếu cô ấy có bất kì sơ xuất gì, các người đều phải chết." Nam Cung Diệu hung dữ nói, giọng nói lạnh lùng lộ ra lo lắng không yên tâm.
Bác sĩ dùng kéo cắt bỏ quần áo chỗ bị thương của Mộ Hi, sau đó dùng cồn khử trùng, thấm ướt quần áo bị vết máu dính chặt, vén bộ phận vừa rồi Nam Cung Diệu băng bó đơn giản lên, bắt đầu khử trùng xử lý, chuẩn bị lấy viên đạn ra, Nam Cung Diệu đứng chỗ đỉnh đầu Mộ Hi, bởi vì ở vị trí này không làm cản trở bác sĩ phẫu thuật, một tay anh nâng mặt Mộ Hi, cảm nhận thân thể cô, nhiệt độ cơ thể thay đổi, một tay nắm lấy tay không có bị thương của Mộ Hi, xử lý vết thương mới và vết thương cũ của Mộ Hi, trên cánh tay, trên vai, cánh tay là vết dao, vai là súng bắn bị thương, mặt cô trắng bệch không có một tia máu, bác sĩ đã cho truyền máu cô, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn sít sao khép lại, lông mi cong dài cũng không nhúc nhích, giờ phút này Mộ Hi khiến người ta sợ hãi, sợ cô không bao giờ để ý tới người khác, sợ cô không mắng chửi người khác, sợ cô không cắn người khác... die8nda8nle8quy8don
"Cô gái, tôi ra lệnh cho em không được rời khỏi tôi, Nam Nam, đang chờ em, em nhất định phải cố gắng gượng lên!" Nam Cung Diệu đau khổ nhìn Mộ Hi, giờ phút này trong lòng sợ hãi chưa bao giờ có!
Khử trùng, phẫu thuật, lấy viên đạn, khâu lại...
"Vết thương của cô ấy như thế nào?" Nam Cung Diệu như cũ ngồi tại đó cầm tay Mộ Hi.
"Anh Diệu, vết thương của cô ấy không có gì đáng ngại, mất máu quá nhiều, đã truyền máu, thuốc Riga này có lợi cho giấc ngủ, còn phải hơn một tiếng nữa mới có thể tỉnh, anh Diệu có thể ở bên cạnh nghỉ ngơi trước một chút."
Bác sĩ nói xong biết điều rời đi, Lãnh Đông nhìn thấy bác sĩ ra ngoài, biết đã phẫu thuật xong, không thể đợi được tiến đến, nhìn thấy sắc mặt Mộ Hi hơi chút chuyển biến tốt đẹp, trong lòng yên tâm.
"Cậu bị thương? Mau đi tìm bác sĩ, chuẩn bị phẫu thuật, vì sao không nói sớm?" Nam Cung Diệu nhìn thấy trên người Lãnh Đông đang rỉ máu.
"Không có gì đáng ngại, tôi phải đi tìm bác sĩ, anh Diệu, chú ý thân thể." Lãnh Đông rời khỏi.
Lúc này, di động Nam Cung Diệu vang lên, anh vội vã đứng dậy, đi ra ngoài.
Điện thoại di động vừa nghe, liền nghe được một đứa trẻ nhỏ bập bẹ bên trong đang nói chuyện, đương nhiên là Mộ Tư Nam.
"Chú, tìm được mẹ không?" Mộ Tư Nam lo lắng hỏi, trong giọng nói lộ ra khóc lóc.
"Nam Nam yên tâm, chú đã tìm được mẹ, chỉ là bây giờ mẹ đang ngủ, mẹ mệt quá, lát nữa mẹ sẽ tỉnh, chú bảo mẹ gọi điện thoại cho con được hay không?"
"Chú cũng đừng quên nói mẹ nhất định phải điện thoại cho Nam Nam nha, Nam Nam cảm ơn chú đã giúp con chăm sóc mẹ, bye bye." Mộ Tư Nam cúp điện thoại, nói cho bà ngoại còn có dì nhỏ. Hàn&Băng&Tâm
"Bà ngoại, bây giờ mẹ đang bận, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho Nam Nam, mẹ bảo chúng ta ở lại nơi này của mẹ Tĩnh Sơ, bà ngoại được không?" Thì ra, lúc Lãnh Đông đi đón Mộ Đồng và mẹ của cô, nói anh ấy là bạn của Vân Tĩnh Sơ, bởi vì bọn họ chung một công ty, Mộ Đồng biết Lãnh Đông, cô cũng biết Vân Tĩnh Sơ là nhân viên tập đoàn của Nam Cung Diệu, cho nên không có sinh nghi, đi theo đến đây, về phần căn biệt thự này, Lãnh Đông nói với các cô đây là vị hôn phu của Vân Tĩnh Sơ đưa cho cô ấy, hôm nay đón bọn họ đến là vì náo nhiệt một chút.
"Đúng vậy, dì, căn hộ này, một mình con không dám ở, nên bảo người đến giúp con, các người trước hết ở lại đây, giúp con, bởi vì con đổi chỗ mới chưa thích nghi, được không dì?"
Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, Vân Tĩnh Sơ đã cực kỳ hiểu rõ, trước mắt chính là ổn định Mộ Đồng và mẹ của cô ấy, xong việc thì OK, Mộ Hi cậu yên tâm, bởi vì có Diệu tổng cùng, kỳ thật, cô tuyệt đối không nghĩ tới Mộ Hi thiếu chút nữa mất mạng, viên đạn kia cũng may trúng vai, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!
"Vậy cũng được, chúng ta liền quấy rầy hai ngày, nhưng mà Tĩnh Sơ thật có phúc, tìm được người tốt như vậy, trả mua phòng cho con?"
"Kỳ thật, là như vậy dì, cả nhà bọn họ đều không ở đây, nên mới mua căn phòng lớn như vậy, hy vọng về sau cả nhà đến ở."
Vân Tĩnh Sơ bất đắc dĩ nói dối, lòng bàn tay toát ra mồ hôi, sợ mẹ Mộ Hi lo lắng, nên sắp xếp có mũi có mắt, cũng may, bạn trai cô quả thật có rất nhiều tiền, cho dù sau này dì biết, cũng không lo lắng .
Vân Tĩnh Sơ ôm Nam Nam vào trong ngực, trong lòng rất không có tư vị, đứa trẻ nhỏ như vậy cũng biết suy nghĩ cho người khác, rõ ràng rất lo lắng cho Mộ Hi, lại sợ bà ngoại lo lắng, còn có biết thân thể dì nhỏ không thể hoảng sợ, mới có thể gạt các cô ấy, từ lúc nó hai tuổi Mộ Hi liền vụng trộm nói cho con trai thân thể Mộ Đồng không thể bị kích thích, Mộ Tư Nam cũng tận mắt thấy qua vết sẹo dì nhỏ làm phẫu thuật để lại, cho nên vẫn luôn nhớ kỹ bảo vệ dì nhỏ.