Diệp Mộc Vân lấy trong áo của mình ra một con dao nhỏ, rất sắc nhọn. Mộc Nhiên cau mày.
- Chị muốn làm gì?
Diệp Mộc Vân nghiến răng: Nếu không tại mày thì tao đã không bị như ngày hôm nay, Diệp Mộc Nhiên, hôm nay mày phải chết.
Mộc Nhiên cười lạnh: Diệp Mộc Vân, có trách thì hãy trách chị, nếu trước kia chị thông minh thì đã không như vậy, nếu yêu anh ấy chị đã không bỏ đi, chính chị đẩy tôi cho anh ấy.
- Vì thế nên bây giờ tao mới hối hân, hôm nay tao phải giết mày bằng được.
Mộc Nhiên quát: Chị thôi đi, Diệp Mộc Vân, chị hại chết cha mẹ anh ấy, anh ấy đã bỏ qua cho chị, chị còn không biết tốt xấu, chị rốt cuộc đến khi nào mới hối lỗi.
Diệp Mộc Vân giơ con dao lên: Tao sẽ không bao giờ hối lỗi, tao không có lỗi, Diệp Mộc Nhiên, chết đi.
Cô ta chạy về phía Mộc Nhiên.
Rầm Lúc này cánh cửa bị một lực mạnh mẽ đạp tung ra. Hàn Thiên Lãnh toàn thân bao phủ khí lạnh nhìn Diệp Mộc Vân.
- Hôm nay cô dám đụung đến cô ấy lần nữa, dừng trách Hàn Thiên Lãnh tôi tuyệt tình.
Diệp Mộc Vân vứt con dao xuống: Lãnh, anh làm sao vậy? Làm sao lại nổi nóng với em?
- Người đâu? Lôi cô ta ra ngoài.
Diệp Mộc Vân lắc đầu: Không được, đừng mà...
Lúc này cha mẹ Diệp chạy đến tìm Diệp Mộc Vân, mẹ Diệp nhìn Hàn Thiên Lãnh van xin: Thiên Lãnh, con dù gì cũng là con rể của ta, hãy nể tình mà tha cho nó.
Hàn Thiên Lãnh nói: Mộc Nhiên không có cha mẹ như các người.
Cha Diệp nói: Cậu nói gì vậy, nó là con gái ruột của tôi, là em song sinh của Mộc Vân.
Hàn Thiên Lãnh bước đến kéo lấy Mộc Nhiên vào lòng, anh bịt tai cô lại, ngay cả anh cũng ghê tởm những lời nói của hai người đó chứ nói gì là cô.
- Con ruột? Vật tại sao trước đây các người đối xử với cô ấy như vậy? Các người có biết Diệp Mộc Vân mà các người yêu thương thật ra chỉ là một thứ vô dụng.
Cha Diệp nói: Cậu nói năng xằng bậy gì vậy? Mộc Vân nó là một đứa ngoan hiền, giỏi giang.
Hàn Thiên Lãnh cười lạnh: Ngoan hiền? Ngoan hiền đến mức cướp hết thành tích học tập của em gái mình, thật ra bản thân là một học sinh đứng bét trường nhưng khi nào cũng dành giật với Mộc Nhiên nên mới đứng đầu toàn trường .
Diệp Mộc Vân lắc đầu: Không phải, không phải như vậy.
Hàn Thiên Lãnh nói tiếp: Giỏi giang? Giỏi giang đến nổi đêm nào cũng tụ tập bạn bè đàn đúm ăn chơi, là con gái chỉ mới mười sáu tuổi đã có thể lên giường cùng người đàn ông khác, mười bảy tuổi thì hại chết người khác, mười tám tuổi thì lừa dối người khác.
- Đó là con cưng của các người sao?
Diệp Mộc Vân lắc đầu: Anh đừng nói nữa, không phải như vậy.
Cha Diệp cau mày: Lên giường? Hại chết người khác? Nói dối?
Ông quát lớn: Những chuyện này là sao?
Mẹ Diệp run sợ nói: Ông ơi, ông bớt giận đi, là tôi sai rồi, tôi sai rồi.
- Thì ra là ba bao che cho nó, trời ơi là trời, đúng là con hư tại mẹ. Ông nghiến răng nói: Diệp gia tao không có đứa con như mày.
Nói rồi ông quay người bước đi, mẹ Diệp khóc lóc ôm lấy Mộc Vân: Về nhà thôi con, bố con đang nhất thời tức giận thôi.
- Không, con không muốn về đó nữa, cọn phải ở cùng anh ấy.
Cô ta đẩy bà ra: Mẹ về đi, con phải ở cùng anh ấy.
Mẹ Diệp nói: Về thôi con, về thôi.
Diệp Mộc Vân đứng dậy chạy ra khỏi phòng: Không, con phải ở bên anh ấy.
- Mộc Vân.. Mẹ Diệp gọi tên cô ta rồi chạy theo.
Diệp Mộc Vân chạy ra khỏi nhà hàng, cô ta điên cuồng nhìn những ánh đèn sáng trưng ngoài đường lớn, cô ta vò tóc.
Tiếp theo chẳng còn nghĩ ngợi điều gì mà chạy thẳng ra ngoài đường.
Rầm.. Một chiếc xe lớn đâm chúng cô ta, Mộc Vân va vào đầu xe rồi lăn vài vòng rớt xuống đường.
- Mộc Vân.. Mẹ Diệp lao đến chỗ cô, ôm lấy cô.
- Mộc Vân, con làm sao vậy? Tại sao lại như vậy? Mộc Vân.
Mọi người đi đường vây lại xem, Mộc Vân mất quá nhiều máu nên đã chết tại chỗ.
Hàn Thiên Lãnh buông Mộc Nhiên ra: Em không sao chứ? Vừa nói anh vừa xoay cô một vòng để kiểm tra.
Mộc Nhiên lắc đầu: Em không sao?
Hàn Thiên Lãnh nhìn tên thuộc hạ: Canh phòng không cẩn thận biết mình nên tự làm gì rồi chứ?
Tên thuộc hạ cúi đầu xuống: Tôi biết rồi, lão đại.
Nếu phạm lỗi trong quá trình được giao nhiệm vụ thì hình phát chính là mất một ngón tay, nặng nữa sẽ là mất mạng.
Mộc Nhiên ngăn anh lại: Lãnh, em không sao? Tha cho anh ta đi, đừng làm gì trong ngày hôm nay nữa.
Hàn Thiên Lãnh nhìn căn phòng, tưởng là căn phòng chỉ có mình anh và cô ai ngờ lại bị Diệp Mộc Vân kia phá đi.
Anh thở dài nói: Chúng ta về biệt thự nhé!
Mộc Nhiên gật đầu: Vâng.
- Để em vào thay quần áo. Mộc Nhiên nói.
Anh nhìn cô: Không sao, mặc bộ này đi.
Anh lấy chiếc áo khoác dài đến đầu gối của anh ở trong tủ rồi bao bọc cô lại vào trong đó.
Mộc Nhiên bất mãn nhìn anh: Nhìn em thật giống như một chú lợn.
Anh cười: Không có chú lợn nào gầy như em đâu.
Cô bĩu môi rồi đi về phía cửa, anh đi đến bế ngang cô lên.
- Anh làm gì vậy? Thả em xuống.
Hàn Thiên Lãnh nói: Em còn đang yếu, đi thế nào được.
Thư kí Hoàng lái xe đưa anh và cô về đến biệt thự, Mộc Nhiên đi vào nhà.
Đã một tháng rồi cô không về biệt thự, mọi thứ vẫn rất ngăn nắp và gọn gàng.