Sáng hôm sau, Mộc Nhiên tỉnh dậy, toàn thân nhức ê ẩm, phía dưới truyền đến cơn đau rát. Cô động đậy tay chân ngồi lên phía đầu giường, cô không mặc quần áo chỉ có chiếc chăn che đi phần cơ thể của cô, phía drap giường có một ít máu, đây là thứ mà cô giữ hai mươi năm qua, bị người đàn ông cầm thú kia cướp mất trong một đêm.
Rất muốn khóc nhưng chẳng còn sức lực nữa, tối quá nước mắt cô đã cạn vì cầu xin anh rồi. Mộc Nhiên đem thân xác mệt mỏi vào phòng tắm, cô tắm sơ qua rồi mặc quần áo đi ra ngoài. Mộc Nhiên nhặt lại những đồng tiền tối qua anh ném, người đàn ông này quả thực hào phóng, cho cô nhiều tiền như vậy.
Cốc...cốc.. Lúc này cánh cửa phòng bật mở, quản gia bước vào: Phu nhân, xuống nhà ăn sáng thôi.
Mộc Nhiên thấy bà liền mỉm cười: Bác đừng gọi cháu là phu nhân, chị cháu mới là phu nhân thực sự, bác giúp cháu giặt ga nệm ở chiếc giường này với ạ.
- Vâng, cô xuống ăn sáng đi, để tôi sai người thay cái khác. Đêm qua bà vô tình nghe được thiếu gia hành hạ cô thế nào, bà làm việc ở đây ba mươi năm chưa từng thấy thiếu gia đối xử với một người phụ nữ nào như vậy.
Mộc Nhiên đi xuống nhà ăn sáng, cô nhìn xung quanh: Anh ấy đâu rồi ạ?
- Thiếu gia đã đi làm từ sớm. Một nữ giúp việc nói.
Mộc Nhiên ăn sáng xong lên phòng thay đồ để ra ngoài.
- Phu nhân, người đi đâu vậy, để tôi gọi tài xế đưa cô đi. Quản gia nói.
Mộc Nhiên nhíu mày: Bác đừng gọi cháu như vậy nữa, cứ gọi cháu là Mộc Nhiên được rồi, không thì là ŧıểυ Nhiên, Nhiên Nhiên, hay Nhiên Nhi thì tùy bác, nhưng đừng gọi cháu là phu nhân nữa.
- Được, tôi biết rồi, phu...ŧıểυ Nhiên.
Mộc Nhiên nắm tay bà: Cháu ra ngoài mua chút đồ, lát sẽ về, không cần phiền đến lái xe đâu ạ.
Mộc Nhiên đi xe buýt đến một tiệm bán sách vở, cô mua ít giấy, bút chì, bút màu để phục vụ cho việc thiết kế.
Tiếp theo, cô đi đến ngân hàng để làm cho mình một chiếc thẻ, nhiều tiền như vậy cứ cầm một chiếc thẻ cho an toàn.
Chẳng còn nơi nào để đi nữa, cô trở lại biệt thự, mặc dù biết nơi này cô chỉ là vật thế thân, là chiếc lồng để nhốt cô nhưng Mộc Nhiên vẫn trở về.
Mộc Nhiên trở về trời đã tầm trưa, cô ăn cơm rồi lên phòng ngủ của mình, cô lấy những thứ mình mua về mang ra vẽ những bộ váy cô thích, chỉ có việc này mới giúp cô quên đi mọi chuyện không vui, hai mươi năm qua ở Diệp gia cô đều làm như vậy.
Bác quản gia lúc này vào phòng: Phu nhân, cô ăn chút cháo hạt sen này đi, lúc trưa tôi thấy cô chỉ ăn được vài muỗng canh, cơm cũng chẳng ăn.
Mộc Nhiên vẫn chăm chú vô tác phẩm của mình...
- ŧıểυ Nhiên. Bác quản gia gọi lại.
Mộc Nhiên lúc này mới ngẩng đầu lên, mỉm cười: Bác cứ để đó giúp cháu, lát nữa cháu sẽ ăn.
- Được. Quản gia gật đầu rồi lui xuống.
Đến tối, lúc cô đang ăn cơm thì Hàn Thiên Lãnh về, anh không như đêm qua say xỉn mà hôm nay vẻ nghiêm chỉnh, lịch lãm của một người đàn ông.
Anh vừa bước vào nhà, điện thoại lúc này reo lên, tít..tít..tít.. là ông Diệp Thiên Hoa.
Anh cười lạnh, vẫn cả gan gọi cho anh sao? Đưa một cô dâu giả mạo đến, anh chưa san bằng Diệp thị của ông là may rồi, hôm nay vẫn còn dám liên lạc với anh.
Nhìn cô đang ngồi ăn cơm ở phòng bếp, anh cười khinh miệt tiến về phía đó.
- Alo, có chuyện gì? Anh ngồi xuống đối diện cô, sẵn tiện bật loa lớn lên.
Ông Diệp nói: Thiên Lãnh, ngày mai là ngày về nhà mẹ của Mộc...Mộc....Nhiên rồi, ngày mai nhớ đến đúng giờ nhé, ta có chuyện muốn nói với con.
- Xem ra gan của Diệp gia ông ngày càng lớn, dám qua mặt tôi, bây giờ lại còn yêu cầu tôi, không phải Diệp Mộc Nhiên này của các người cũng như đồ bỏ đi sao? Để ở nhà tôi, tôi còn ngại bẩn, cần cô ta về làm gì chứ?
Động tác bình tĩnh của Mộc Nhiên lúc giờ cũng dừng lại, cô chớp chớp mắt để cho nước mắt chảy ngược vào trong.
- Ai bảo chứ? Nó là con gái ta..
Hàn Thiên Lãnh lớn giọng nói: Câm miệng lại, chẳng qua vì Mộc Vân tôi mới không so đo với các người, Diệp Mộc Nhiên này tôi mua, từ giờ cô ta thuộc về tôi, giá cả ông cứ nói, tôi sẽ sai người đưa ông không thiếu một đồng.
Nói rồi anh cúp máy, Hàn Thiên Lãnh nhìn cô: Diệp Mộc Nhiên, cô sống vui vẻ chứ? Đê tiện. Anh nói rồi đứng dậy bỏ đi lên lầu.
Mộc Nhiên mỉm cười chua xót, đúng vậy, cô đê tiện đấy, phản biện lại có kết quả khác sao? Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì ba năm trước cô đã không gửi cho anh bức thư đó.
Hàn Thiên Lãnh tắm xong đi vào thư phòng làm việc, Mộc Nhiên giúp mọi người dọn dẹp.
- Phu nhân, cô để đó cho bọn em làm.
Mộc Nhiên mỉm cười: Không sao, tôi quen rồi.
Quản gia từ xa nhìn cô, lắc đầu, cô rõ ràng là một người tốt, nhưng thiếu gia lại không biết trân trọng.
Làm việc đến khuya anh mới đi ngủ, khi đi ngang qua phòng cô, anh nhìn thấy cô vẫn còn đang thức cắm cúi vẽ cái gì đó, ánh sáng của chiếc đèn chùm bao phủ lấy thân người mảnh khảnh đang nằm ở giường của cô, không hiểu sao anh lại có cảm giác rất yên bình.