Mộc Nhiên ngủ một giấc đến tối mới tỉnh dậy, cô bước xuống giường.
- Lãnh, anh đang ở đâu vậy? .
Tách Anh bước vào, bật đèn lên rồi đi về phía cô.
- Bảo bối, tỉnh rồi sao? Mau xuống nhà ăn cơm tối thôi .
Mộc Nhiên nắm lấy cánh tay anh: Chúng ta....hôm nay chúng ta ra ngoài được không? .
Anh khó hiểu nhìn cô, Mộc Nhiên nhỏ giọng nói: Em muốn chúng ta sẽ làm những việc như các cặp tình nhân làm .
Anh mỉm cười: Được, chiều ý em .
Anh mở tủ lấy chiếc áo khoác cho cô: Ngoài trời đang lạnh, em mặc áo khoác vào .
Anh lái xe đưa cô ngắm thành phố về đêm một vòng, anh dừng lại bên cạnh chiếc cầu, bên dưới là dòng sông chảy qua.
Nơi đây về đêm rất lãng mạn, anh nắm lấy tay cô.
- Mộc Nhiên, em có chuyện gì giấu anh sao? .
Thân người cô khẽ run lên, Mộc Nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài.
- Không có .
Anh nắm nhẹ hai bả vai cô quay sang chỗ mình: Mộc Nhiên, hay là em chưa tin tưởng vào tình cảm anh giành cho em .
- Không, em tin. Em tuyệt đối tin . Cô ngăn lại lời anh.
- Vậy tại sao? . Anh hỏi.
Mộc Nhiên gục đầu vào vai anh: Lãnh, bây giờ chưa tiện nói ra chuyện gì cả, anh hãy chờ em .
Cô nấc lên, cảm xúc hỗn độn chất chứa trong người cô từ ngày hôm qua đến giờ dường như vỡ òa.
Anh vỗ lưng cô: Mộc Nhiên, em dạo gần đây rất khác .
- Lãnh, anh có thể trả lời em một câu không? .
Anh gật đầu: Em muốn anh trả lời bao nhiêu câu hỏi của em cũng được .
- Cha mẹ anh....chuyện của họ anh đã điều tra chưa? .
Anh trầm ngâm, khi đó anh chìm trong bóng tối, mọi điều tra đều từ phía cảnh sát, họ nói đây chỉ là một vụ tai nạn bình thường, người gây ra tai nạn đã bỏ trốn, anh lúc ấy không truy cứu nữa.
- Sao em lại hỏi chuyện này? .
Mộc Nhiên nói: Không có gì, em chỉ muốn biết cảm xúc của anh như thế nào đối với người gây ra vụ tai nạn năm đó .
Ánh mắt anh trầm ngâm: Gia đình anh vốn rất hạnh phúc, nếu không tại người đó thì giờ họ vẫn còn sống, Hàn gia vẫn đang rất hạnh phúc .
- Anh có hận không? .
Hàn Thiên Lãnh gật đầu.
Cô biết kết quả sẽ thế này mà, cô gật đầu: Nếu anh hận em cũng sẽ hận .
Hận chính bản thân mình mang chung dòng máu của một kẻ sát nhân.
Anh mỉm cười ôm lấy cô: Bảo bối, anh yêu em .
Mộc Nhiên cười khổ, yêu cô nhưng sau này có lẽ sẽ hận cô gấp ngàn lần.
Anh hôn nhẹ lên môi cô, một cô cảm xúc ham muốn dâng lên, anh hôn sâu hơn.
Mộc Nhiên quàng tay ôm lấy anh, khẽ mở miệng để lưỡi anh đi vào sâu hơn.
Dần dà nụ hôn càng trở nên nóng bỏng, tay anh đi vào trong áo cô, tìm đến nơi phập phồng kia mà nhào nặn.
- A...Lãnh, chúng ta về nhà đi . Giọng cô yêu kiều.