Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy kéo vào trong xe, nhớ lại mình vừa bị mấy cô gái nhỏ dạy dỗ, còn anh chỉ đứng một bên mỉm cười, cô liền thấy tức giận. Thật không công bằng, anh ấy chỉ mới xin lỗi là đã có thể thu hút những fan nhỏ chưa từng gặp anh bao giờ, thay anh dạy dỗ người khác rồi. Là do họ chưa thấy anh lúc tức giận thôi, khác xa so với hình ảnh cao quý thường ngày.
Mặc Trì Úy thấy cô lên xe nãy giờ nhưng lại không thèm nhìn anh, cứ quay đầu nhìn chỗ khác, ánh mắt mù mịt:
– Thắt dây an toàn vào.
Đường Tâm Nhan không nói không rằng thắt dây an toàn vào, cô vẫn không thèm nhìn anh. Mặc Trì Úy mím chặt môi, không nói gì nữa, anh khởi động xe rồi phóng đi ngay tức khắc.
Diệp Nhiễm bước từ trong góc ra, tay cầm chiếc máy ảnh. Cô dựa vào tường đầy mệt mỏi và liên tục bấm xem những bức ảnh vừa chụp. Có tấm Mặc Trì Úy hôn Đường Tâm Nhan, có tấm hai người đang ôm nhau, có tấm Mặc Trì Úy nói xin lỗi và có tấm hai người họ nhìn nhau trìu mến. Không phải Tâm Nhan đã nói cô ấy sẽ không nảy sinh tình cảm với anh ta mà? Có thể chính cô ấy cũng không biết, nhưng trong những bức ảnh này, ánh mắt cô ấy nhìn Mặc Trì Úy, không thể nói hoàn toàn không có cảm giác gì được. Thậm chí cô ấy cũng giống như những cô bé mới lớn kia, trong mắt cũng ánh lên vẻ tôn sùng và ngưỡng mộ.
Mặc Trì Úy đẹp trai, sang trọng, chín chắn, điềm đạm và sở hữu đầy đủ các yếu tố của một người đàn ông thành đạt. Bất kì một người phụ nữ nào kết hôn với anh ta đều sẽ bị thu hút bởi sự quyến rũ của anh ta. Nói cho cùng, Đường Tâm Nhan cũng chỉ là một người bình thường! Nhưng cô ấy không nên nói dối cô! Trái tim Diệp Nhiễm vốn đã tràn ngập đủ loại cảm xúc tiêu cực như đố kỵ và thèm muốn, cô chưa từng nghĩ, cô và Mặc Trì Úy chưa từng tiếp xúc nhiều, dù không có Đường Tâm Nhan, cô cũng khó có được trái tim anh.
…
Bầu không khí trong chiếc xe nhỏ rất yên tĩnh và lạnh lẽo. Hết lần này đến lần khác, Mặc Trì Úy cứ mãi liếc nhìn cô gái nhỏ đang quay lưng lại với anh.
“Tủi thân lắm à?”, anh khàn giọng hỏi. Đường Tâm Nhan mím chặt môi, cảm xúc không rõ ràng, “Tôi nào dám, anh Mặc đây chỉ mới đứng bên đường, còn chưa nói được hai câu đã có các thiếu nữ sẵn sàng đấu tranh giành quyền lợi cho anh rồi, sức hấp dẫn của anh lớn quá mà!”. Kiểu người cảm xúc bồng bột như cô, chưa được bao lâu đã lại nổi giận rồi. Thực ra so với Phó Tư Thần, Mặc Trì Úy là một người dám làm dám chịu, điều này khiến cô thấy cảm động một cách khó tả. Nghe giọng điệu kỳ lạ của cô, Mặc Trì Úy nở nụ cười nhàn nhạt làm những đường nét mạnh mẽ trên khuôn mặt anh trở nên dịu dàng đi rất nhiều:
– Chồng quá thu hút, vậy nên em ghen rồi ư?
– Anh Mặc đừng có tự mình đa tình nữa, Phó Tư Thần với chị gái trên danh nghĩa của tôi qua lại với nhau, tôi còn chẳng buồn ghen, huống hồ gì chúng ta chỉ mới quen nhau có mấy ngày…
Đường Tâm Nhan buột miệng nói ra câu đó, nói được nửa chừng thì thấy khuôn mặt tuấn tú của anh tối sầm lại mới ý thức mình đã nhắc đến cái tên Phó Tư Thần. Mặc dù hai người đã làm rõ sự hiểu lầm, nhưng anh không thích cô tiếp xúc với Phó Tư Thần, và càng không thích nghe ba chữ “Phó Tư Thần” từ miệng cô. Nhưng hai người họ là thanh mai trúc mã, không phải tình cảm mới một sớm một chiều là có, ngay cả khi không yêu nhau, họ vẫn có sự thấu hiểu và tình cảm ngầm mà Mặc Trì Úy không thể nào có được. Nhận ra điều này, anh siết chặt hai tay đang nắm vô lăng, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn khó tả. Đường Tâm Nhan cắn đôi môi ửng hồng, cô nhìn một bên mặt góc cạnh của anh, giống như học sinh tiểu học phát biểu sai, tâm trạng lo lắng nắm chặt dây an toàn trên ngực. Im lặng gần năm phút, anh mới trầm giọng nói:
– Đưa điện thoại đây.
Đường Tâm Nhan biết người đàn ông này một khi tức giận sẽ đáng sợ như thế nào, cô do dự một chút rồi lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho anh ta: