"Không phải là cha cậu họ Lăng sao?" Lăng Miểu liếc Nhiếp Vô Danh một cái.
* Họ gốc của Nhiếp gia chủ là họ Lăng.
"Híc, tình huống cha tôi có chút đặc thù... Cậu cũng có thể lý giải là tôi theo họ mẹ tôi." Thần sắc Nhiếp Vô Danh có chút lúng túng.
"Tôi cũng theo họ mẹ, có vấn đề gì sao?" Lăng Miểu lạnh nhạt nói.
"Ý của tôi là... Cha cậu đâu?" Nhiếp Vô Danh đi thẳng vào vấn đề.
Lăng Miểu trầm tư chốc lát, tựa như cũng không kiêng kỵ: "Cha tôi bỏ rơi tôi và mẹ, đi theo người đàn bà khác rồi."
"Hả?"
Nhiếp Vô Danh có chút kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng cha cậu chết rồi, mẹ cậu là quả phụ, cậu là cô nhi..."
Lăng Miểu: "..."
"Bất quá, bà cô Lăng xinh đẹp như vậy, làm sao cha cậu lại có thể bỏ đi cùng người phụ nữ khác chứ? Chẳng lẽ nữ nhân kia xinh đẹp hơn bà cô Lăng sao?" Nhiếp Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
"Nếu như cậu không biết nói chuyện, thì tốt nhất không nên lên tiếng." Lăng Miểu khẽ nhíu mày.
"Được được được! Không nói thì không nói... Đúng rồi, khi tôi tới đây, thấy trong trấn nhỏ này có một vòng đu quay nhỏ, chúng ta đi ra ngoài chơi cho biết." Nhiếp Vô Danh cười nói.
Nghe tiếng, Lăng Miểu lắc đầu một cái: "Mẹ tôi không cho tôi đi ra ngoài chơi."
"Bà cô Lăng không cho cậu đi ra ngoài chơi?" Nhiếp Vô Danh sửng sốt một chút: "Đây không phải là bóp chết tuổi thơ của chúng ta sao? Quả thật là tội ác tày trời."
"Hơn nữa tôi cũng không có hứng thú gì." Lăng Miểu tiếp tục nói.
Nhiếp Vô Danh chép chép miệng: "Làm sao có thể không có hứng thú... Tôi cho cậu biết, đó là vì cậu chưa từng đi chơi. Đi thôi, tôi dẫn cậu đi."
Dứt lời, Nhiếp Vô Danh liền nắm lấy bàn tay nhỏ của Lăng Miểu, định cùng nhau rời đi.
Bất quá, cùng lắm chỉ trong vòng khoảng chừng hai nhịp thở, chỉ nghe "uỳnh" một tiếng, thân thể của Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên mất đi thăng bằng, bị Lăng Miểu quật ngã xuống đất.
"Ôi chao..."
Nhiếp Vô Danh té xuống đất, gào thét bi thương không dứt.
"Cậu không sao chứ..."
Thấy Nhiếp Vô Danh kêu thê thảm, trong mắt Lăng Miểu thoáng qua một vệt sầu lo. Căn bản là cô bé không dùng sức.
"Làm sao không có việc gì? Tôi phải mách bà cô Lăng, cậu lại có thể đánh tôi!" Nhiếp Vô Danh mặt đầy ủy khuất.
"Ngã đụng vào chỗ nào hả?" Lăng Miểu nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, một đôi con ngươi trong veo nhìn Nhiếp Vô Danh.
"Đầu! Té u cả đầu rồi này, tự cậu rờ đi!" Nhiếp Vô Danh ngồi trên mặt đất, rên rỉ một tiếng.
Lăng Miểu nhẹ nhàng xoa xoa ở trên đầu Nhiếp Vô Danh, thản nhiên nói: "Không có chuyện gì... Một hồi sẽ biến mất ngay thôi."
"Cái gì mà không có việc gì? Tôi cho cậu biết, mới vừa rồi là tôi nhường cậu, khắc chế phản ứng bản năng của tôi. Nếu không, bây giờ nhất định là cậu đã bị trọng thương, nói không chừng đã chết rồi..." Nhiếp Vô Danh tức giận lầm bầm.
Lăng Miểu nhìn Nhiếp Vô Danh, bất đắc dĩ vuốt cằm nói: "Được rồi, tôi xin lỗi cậu, lần sau sẽ không đánh cậu. Nếu như cậu không hài lòng, cậu cũng có thể đánh tôi một chút!"
"Ai đánh cậu, tôi mới không có hứng thú đánh cậu." Nhiếp Vô Danh nói.
"Vậy... Cậu muốn như thế nào?" Lăng Miểu hỏi.
Nhiếp Vô Danh vỗ mông một cái, đứng dậy, lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ của Lăng Miểu: "Vậy cậu dẫn tôi đi chơi vòng đu quay..."
Vừa dứt lời, thân thể của Nhiếp Vô Danh lần nữa mất thăng bằng, bị Lăng Miểu theo phản xạ đánh ngã xuống đất.
"Cậu... Cậu là cái đồ lường gạt! Không phải cậu nói... Không bao giờ đánh tôi nữa sao! Tại sao cậu lại đánh tôi, có phải cho là tôi đánh không lại cậu hay không?" Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Lăng Miểu, trợn to cặp mắt.
Lăng Miểu yên lặng, sau đó đáp: "Phản ứng bản năng."