Chẳng qua tướng mạo không thay đổi, nhưng khí chất của một người sẽ biến đổi.
Ba năm trước đây Lạc Thần tựa như một tờ giấy trắng, sạch sẽ không vướng bụi trần, tràn đầy linh khí cùng thiên phú, cái khí chất đặc biệt này trong giới giải trí coi trọng vật chất quả thật chính là một dòng nước trong.
Nhưng cùng với khí chất như vậy cũng cực dễ làm cho người khác muốn chà đạp…
Bây giờ mặt mũi của Lạc Thần vẫn như cũ tinh xảo hoàn mỹ, rõ ràng vẫn là bộ dạng của một thiếu niên nhưng đáy mắt lại là một mảnh hoang vu, không có có một tia sáng nào.
Vốn là Diệp Oản Oản còn vẫn nghĩ không ra, năm đó nhân vật chính của《 Kinh Long 》nhờ bộ phim đó đã có danh tiếng lớn, ngay cả vai phụ cũng đều thành danh không quá tệ, vì sao lại chỉ có một mình Lạc Thần mai danh ẩn tích, hiện tại cuối cùng cô cũng đã rõ ràng rồi.
Năm đó Lạc Thần mới mười tám tuổi, mới vừa gia nhập vào trường đại học, ôm trong lòng một mộng tưởng, thành công quay được bộ phim đầu tiên trong đời, hơn nữa bộ phim lại nổi tiếng, nhân sinh của anh ta như mới vừa vặn bắt đầu.
Nung nấu ý chí suốt mười tám năm, rốt cuộc anh ta cũng có thể bắt đầu dùng sự nhiệt tình của chính mình gây dựng sự nghiệp cho bản thân, rốt cuộc có thể kiếm tiền để cho mẹ anh ta được sống cuộc sống tốt hơn…
Ngay khi Lạc Thần tưởng mình có thể có hết thảy các thứ này, lại ngay lập tức bị Chu Văn Bân bóp chết ngay khi đang còn trong trứng nước…
Lạc Thần không quyền không thế, lúc nhỏ chỉ biết nghe lời mẹ, sau đó chỉ một câu nói của Chu Văn Bân liền có thể đem anh ta bức đến đường cùng, anh ta trơ mắt nhìn nghệ sĩbên cạnh người cùng thời với mình, bao gồm những người kém xa anh ta một người tiếp theo một người vận đỏ, xa xa đem anh ta bỏ lại đằng sau…
Trơ mắt nhìn mẹ mình càng ngày càng già yếu bệnh tật nhiều hơn mà anh ta vẫn như cũ bất tài vô lực, sự nghiệp thì hoàn toàn không thấy được hy vọng, không có tương lai tươi sáng hơn…
Bởi vì Lạc Thần kiếp trước thật sự là quá trong suốt mờ nhạt, đối với Diệp Oản Oản hiểu biết duy nhất của cô về Lạc Thần chỉ có bộ phim《Kinh Long》mà thôi, cho nên cô cũng không biết Lạc Thần kiếp trước kết cục rốt cuộc là như thế nào, cô sợ là cũng không tốt lắm bởi vì Lạc Thần không có nổi tiếng, điều này đã nói rõ một điều anh ta cuối cùng cũng không có thỏa hiệp đối với yêu cầu của Chu Văn Bân…
Trên ghế sa lon, Lạc Thần thân hình đơn bạc, mái tóc đen nhánh chất tóc nhìn qua rất mềm mại, làn da tái nhợt như bị bệnh nặng dường như chạm vô cũng có thể bị vỡ vụn.
Diệp Oản Oản nhìn Lạc Thần cúi thấp cổ xuống, không nói tiếng nào bộ dáng tự mình xử lý vết thương cho mình nhìn qua nhu thuận lại nghe lời, làm tim cô không khỏi có chút mềm nhũn.
Không có cách nào khác nha, xét về tuổi tác hay tâm lý cô dầu gì cũng là một thục nữ đã 27 tuổi rồi, nhìn thấy tiểu tử đơn thuần mềm mại như vậy, khó tránh khỏi có tình thương của mẹ tràn lan.
Lạc Thần cảm giác được có tầm mắt nhìn chằm chằm trên người của mình, có chút bất an ngẩng đầu hướng về người đang ngồi sau bàn làm việc nhìn lại, trong đôi tròng mắt trong suốt kia, rõ ràng thấy được vẻ phòng bị cùng cảnh giác.
Suốt ba năm bị chèn ép, gần như đã hoàn toàn tiêu hủy tất cả ngây thơ cùng sự đơn thuần của anh ta, anh ta không có cách nào tùy tiện tin tưởng bất luận kẻ nào nữa, cho dù người này mới vừa cứu mình từ trong tay Chu Văn Bân ra ngoài.
Ai biết, cậu ta có phải là người kế tiếp như Chu Văn Bân hay không?
Nghĩ tới đây, trong nháy mắt Lạc Thần liền căng thẳng.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản cũng đã tỉnh hồn lại, bắt đầu làm chính sự.
Cô mở ra một quyển sổ màu đen cùng máy vi tính xách tay, sau đó trực tiếp mở miệng hỏi: “Anh trong ba năm này có nhận vai diễn cùng thông báo quay quảng cáo nào không?”
Lạc Thần sắc mặt một mảnh u ám, âm thanh khàn khàn nói: “Không có… Không có vai diễn, cũng không có thông báo quay quảng cáo nào cả.”
Câu trả lời này cũng tương đối giống như trong suy nghĩ của cô.
Diệp Oản Oản: “Anh có việc riêng sao?”
Lạc Thần lắc đầu: “Không có, công ty không cho phép.”
Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi: “Vậy anh có nói yêu đương hay có đối tượng nào lui tới hay không bao gồm cả trong quá khứ?.”
Lạc Thần hơi sửng sốt một chút, thân thể vì vấn đề đó mà căng thẳng lên chút ít, mấp máy môi trả lời: “Không có… quá khứ cũng chưa từng…”
Diệp Oản Oản nghe vậy hơi có chút ngoài ý muốn gõ bút máy trong tay một cái, mặc dù Lạc Thần tuổi không lớn lắm, nhưng hai mươi mốt tuổi cũng không tính là nhỏ rồi, cộng thêm loại tướng mạo đẹp trai này của anh ta, thế mà ngay cả một lần yêu đương cũng chưa có nói qua.
Lạc Thần à, anh có cần ngây thơ như vậy hay không… Đăng bởi: admin